Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

“Tiết kiệm không được bao nhiêu đâu!”. Mạch Đinh muốn đẩy An Tử Yến ra ngoài. An Tử Yến lại đóng luôn cửa: “Đừng nói với anh, bây giờ em vẫn còn cái kiểu xấu hổ củ chuối đó”.

“Anh quản à? Da mặt em làm sao so với anh được”.

An Tử Yến đưa tay nắm lấy khuôn mặt Mạch Đinh, nhìn trái phải rồi đưa ra kết luận: “Đúng là không so được”.

“Đồ không biết xấu hổ”. Mạch Đinh mắng. An Tử Yến mở vòi nước. Nước lăn dần dần ướt đẫm cơ thể hắn. Hắn hắc nước sang phía Mạch Đinh đang đứng ngẩn ngơ: “Còn đần ra đó làm gì, muốn lãng phí bao nhiêu nước nữa?”

“Anh sẽ không làm mấy chuyện kì quái chứ?”

“Nham hiểm”.

“Bỏ đi nhá!”. Mạch Đinh chép miệng, bắt đầu cởi quần áo. Cậu vẫn cảnh giác An Tử Yến, sợ lúc cậu không chú ý, hắn sẽ nhào tới.

“Anh… Anh sẽ không làm gì thật chứ?”. Rốt cuộc là cậu đang lo lắng hay đang mong đợi đây?

“Hỏi rất hay. Kiểu như em quyến rũ người khác vậy”.

Mạch Đinh ngậm miệng ngay. Tiến lại chỗ vòi nước. Dòng nước ấm chảy dài từ đỉnh đầu xuống chân Mạch Đinh. Cậu nhắm mắt lại. Tắm chính là việc hưởng thụ nhất của con người. Người ta có thể dùng cảnh này quay MV hoặc phim ảnh. Hất nhẹ mái tóc đẫm nước, chỉ chuyên tâm cọ rửa sạch thân thể, cảm nhận chính mình, trút bỏ hết đi những bụi bẩn trong lòng. Nhưng hẳn vẫn có giới hạn. Khi tắm cùng người mình yêu, cảm giác đó hoàn toàn khác nhau. Ngoài ngượng ngùng, cảm giác lo lắng lại chiếm nhiều hơn. Lo lắng người ta có chú ý đến khuyết điểm trên cơ thể mình không. Lo lắng người ta có phát hiện biểu cảm gì trên khuôn mặt của mình không.

Vì đổ quá nhiều nước nên dầu gội đầu không còn tạo bọt như thường. Nó nương theo cổ Mạch Đinh chạy dài xuống sóng lưng. Cậu ngẩng đầu lên, lấy nước rửa sạch mặt để nhìn rõ An Tử Yến. Hắn đang nhắm mắt. Mạch Đinh không biết hắn đang suy nghĩ đều gì nhưng cậu biết mình đang nghĩ gì. Cậu mong cho dòng nước này có thể trôi chảy bớt đi nỗi đau về sự ra đi của ông nội trong lòng hắn. Mạch Đinh đặt hai bàn tay bám bọt xà phòng lên mặt An Tử Yến. Cậu nhón chân, hôn lên khoé miệng An Tử Yến. Cơ miệng hắn dần chuyển động.

“Là em nhào đến đấy”.

“Cứ cho là vậy đi”.

Xong giai đoạn tắm “tiết kiệm”, Mạch Đinh đẩy cửa phòng tắm phủ đầy sương ra. Làn da cùng gò má cậu ửng đỏ vì nhiệt. Cậu chỉ mặc độc mỗi quần sọc ngắn, nằm sài lai dưới sàn than thở về thời tiết.

“Nên mua dưa hấu nhỉ?”.

“Em quay sang anh nói là có ý…”.

“Thật ngại quá, em đi mua dưa hấu. Không hề có ý bảo anh mua, được chưa!”. Mạch Đinh đưa quả đầu ươn ướt đến gần quạt: “Haizz, thể chất không còn được như xưa nữa. Nhắm già rồi. Mới mười giờ đã mệt mỏi thế này”. Cậu dùng giọng người già mà rên rỉ.

“Đến bệnh viện kiểm tra thử phải bị thận không?”.

“Cảm ơn anh đã lòng tốt nhắc nhở. Trên người em có bất cứ vấn đề gì cũng đều do anh hành hạ mà ra thôi. Anh đừng bao giờ quên điều đó!”. Mạch Đinh khẽ nghiến răng. Vì kề sát cánh quạt đang quay nên giọng cậu được tăng them phần run rẩy kiểu như oán phụ. Lúc nhỏ Mạch Đinh rất hay chơi trò này. Cậu chưa từng tìm hiểu vì sao lại như vậy, chẳng qua là chơi rất vui thôi. An Tử Yến ngồi trên ghế salon lau tóc, Mạch Đinh lại đứng trước quạt mà lên đồng: “An ~~ Tử ~~ Yến ~~ ha ha ~~ Không ~~ phải ~~ rất ~~ thần ~~ kỳ ~~ sao ~~”.

“Âm thanh là dạng sóng lan truyền ra xung quanh. Sóng âm truyền đến bị quạt gió cản nên bị phản trở về. Tạo nên thứ âm thanh đó”. An Tử Yến bình tĩnh giải thích rõ ràng. Bây giờ Mạch Đinh không còn cảm thấy thần kì nữa. Thậm chí cậu có chút mất hứng. Cậu liếc nhìn An Tử Yến.

“Tình thú gì cũng bị anh phá hết”.

“Em bảo cái đó là tình thú?”

“Vậy đó!”.

An Tử Yến đưa tay sờ vào tóc Mạch Đinh: “Sấy tóc nhanh rồi đi ngủ”.

“Còn anh?”

“Lát nữa anh vào”.

Mạch Đinh hơ thêm một lúc nữa. Cậu đứng lên vỗ vai An Tử Yến, giọng nói vô cùng hâm mộ: “Người trẻ tuổi thật là tốt a”. An Tử Yến nhìn chằm chằm vào cánh tay Mạch Đinh đặt lên người hắn. Cậu cuống cuồng rút tay về. Cậu chui sâu vào trong chăn đoán chứng đêm nay nhất định An Tử Yến sẽ phát tiết lên người cậu. Mạch Đinh đã chuẩn bị sẳn sàng cả rồi. Vậy nên cậu cố tình nâng mí mắt nặng trĩu của mình nhìn thẳng vào cửa phòng ngủ. Tốc độ nháy mắt của cậu càng lúc càng chậm. Không biết từ lúc nào nó không còn đủ sức để nháy nữa. Cảm nhận có người nằm xuống bên cạnh, Mạch Đinh cũng cử động theo. Cậu có chút mơ màng. Mà buồn ngủ lại nhiều hơn. An Tử Yến ngủ rồi sao? Hắn muốn động thủ lúc nào đây? Sao còn chưa đến? À, cuối cùng cũng đến rồi! Cậu cảm nhận được cánh tay An Tử Yến đặt lên người cậu. Mạch Đinh xoay người, rúch vào lòng An Tử Yến.

“Ngủ đi”. Đây là câu nói cuối cùng Mạch Đinh nghe được trước khi chìm vào giấc ngủ sâu. An Tử Yến không hề làm gì cả.

Đám Quách Bình nhìn thấy An Tử Yến không hề vì chuyện lần này mà suy sụp nên cũng yên tâm. Dù không tham gia vào chiến dịch quảng bá nhưng vẫn chăm chỉ làm việc trong văn phòng. Thật không thể không phục.

“Yến chuẩn thật. Chúng ta không thể để cậu ấy mất thể diện được. Nếu làm không tốt. Lão Thôi kia nhất định sẽ nói cậu ấy không đủ tư cách quản lý”.

“Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần nhanh chóng hoàn thành là có thể thay Yến làm việc rồi”.

“Dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy luôn đẹp trai như vậy”.

Đẹp trai cái khỉ gì? Nghiêm túc cái khỉ gì? Mạch Đinh thật muốn lôi hết đám người kia vào phòng làm việc của An Tử Yến. Xem thử hắn đang làm cái gì. Hắn chính là đang chơi game đó!! Hơn nữa còn quan minh chính đại không hề che chắn cửa sổ để mọi người có thể nhìn thấy! Mới đầu còn nghĩ An Tử Yến nói đùa. Cho đến khi làm bộ mang cà phê vào phòng cho hắn, liếc nhìn thấy trong mà hình là mớ thứ hoa lá xanh xanh động qua động lại, cậu chỉ muốn hất hết cà phê lên bàn phím của hắn. Bộ dạng của hắn đúng thật không giống đang chơi game. Ai nhìn vào cũng đều nghĩ hắn đang chăm chỉ làm việc.

Nhìn thấy quản lý Thôi bước vảo, tất cả mọi người ngừng nói chuyện, quay lại tập trung vào công việc. Quản lý Thôi không vui: “Mấy người nghĩ tôi câm điếc chắc? Nói tôi làm việc không bằng quản lý An à? Đừng có diễn kịch trước mặt tôi. Tôi cần người có năng lực chứ không cần người ngu ngốc”. Ông cố tình nói lớn tiếng. Dứt lời lại nhìn vào phòng làm việc quan sát An Tử Yến. Muốn thể hiện chút uy quyền của mình. Nào ngờ, đến nhìn, An Tử Yến cũng không buồn động mắt. Quản lý Thôi nhíu mày. Rốt cuộc An Tử Yến là đang bận rộn cái gì. Theo lý thuyết, tất cả tinh lực của công ty đều dồn sức cho sản phẩm lần này. Hắn còn gì để làm nữa? Hắn muốn gì? Bách Thành Lâm từ chức mà không hề nói lý do, nhất định do hắn bày trò. Bây giờ hắn muốn làm gì? Quản lý Thôi chú ý đến những tập tài liệu trên bàn. Chẳng lẽ… Cũng không biết cố ý hay vô tình, An Tử Yến chợt gom hết chỗ tài liệu đó cho vào ngăn kéo. Đâu vào đấy, mắt hắn chạm mắt quản lý Thôi.

Tính đa nghi của quản lý Thôi không hề biết sự nghiêm túc của An Tử Yến thực chất chỉ là đang chơi game. Giả thuyết của ông có rất nhiều. Khiến ông bực tức, bất an. Tâm trạng cũng từ đó mà khó chịu. Không chỉ đám Mạch Đinh chịu trận. Ngay đến nhân viên dưới trướng ông, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ cũng đều bị mắng té tát.

Trừ An Tử Yến, toàn bộ nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng đều như sống trên bể lửa. Mạch Đinh nơm nớp lo sợ. Cậu đã dùng ánh mắt ghen tị mà nhìn vào phòng làm việc của An Tử Yến không biết bao nhiêu lần.

– Hết chương 116 –

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui