Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Mạch đinh đem tách cà phê vào phòng làm việc, đè thấp âm lượng: “Hôm nay anh đừng có bày trò gì đấy”.

“Cái sự thông minh của em làm anh mất hết hứng thú rồi”.

“Em cũng không mong anh có kỳ vọng gì vào em! Vừa đến ngày cá tháng tư là đau đầu. Anh nói sao mấy người kia cứ mỗi năm lại vây quanh em vậy? Chuyện em ngốc vầy hẳn được hoan nghênh đi”. An Tử Yến uống một ngụm cà phê: “Em nghĩ là tại sao? Chắc cũng không phải do em đẹp đâu!”.

“Nói chuyện với anh đúng là dễ khiến người ta bực mình”.

“Anh có thể giúp em hạ nhiệt”.

“Cầm thú!”. Mạch Đinh ra khỏi phòng An Tử Yến không bao lâu thì gặp một người phụ nữ. Mặt mày cô tiều tuỵ, ôm theo một đứa bé đứng trước cửa phòng khẩn trương nhìn xung quanh. Nhìn thấy Mạch Đinh thì thở phào nhẹ nhỏm. Cô lau đi dòng nước mắt rồi tiến đến bắt lấy cổ tay Mạch Đinh: “Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi”. Mạch Đinh tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Có phải cô tìm nhầm người rồi không?”

“Anh không biết em? Nếu không phải anh Chu nói cho em biết có thể tìm được anh ở đây thì em cũng không biết phải sống thế nào nữa. Anh bỏ rơi hai mẹ con em. Mẹ con em biết phải làm sao!?”. Người phụ nữ tức giận nói. Mà Mạch Đinh chỉ có thể nghĩ anh Chu kia chính là thằng cha Chu Cách. Cậu nhanh chóng biết đây là trò đùa của Chu Cách. Vừa định lên tiếng thì người phụ nữ đẩy đứa trẻ đến trước mặt Mạch Đinh, khẽ thúc nó: “Đây là bố con”. Nhóc con hoảng sợ nhìn Mạch Đinh, sau đó thì cứng nhắc gọi một tiếng: “Bố ơi”. Mạch Đinh ôm ngực. Cậu cảm thấy bản thân bị bệnh tim mất. Ánh mắt các đồng nghiệp nhìn xoáy vào Mạch Đinh. Mạch Đinh cuống quýt giải thích: “Chuyện không liên quan đến tôi. Là bạn tôi nghĩ trò trêu tôi ngày cá tháng tư đó mà!!”.

Giọng điệu người phụ nữ thay đổi sắc bén: “Anh nói cái gì? Cười cái gì mà cười? Chuyện năm năm trước anh đã quên rồi sao? Tôi vất vả lắm mà không tìm được anh. Anh không muốn nhận tôi cũng được. Nhưng ngay đến con anh cũng không nhận sao? Anh dám nói đây không phải là con anh?”. Mạch Đinh siết chắc quả đấm. Trong lòng nghĩ chắc Chu Cách đã tốn không ít để mời được diễn viên chuyên nghiệp như vậy. Kĩ năng không thể bắt bẻ được. Nhìn qua đứa nhỏ kia. Trong lòng Mạch Đinh chấn động. Hai hàng lông mày cực giống. Phạm Thiếu Quân và Phùng Phỉ Mông như đang xem kịch bày tỏ ý kiến: “Tôi thấy không giống trò đùa ngày cá tháng tư đâu. Thằng bé kia nhìn cũng giống Mạch Đinh đó chứ”.


“Đúng vậy. Người như hoa hoa công tử Mạch Đinh đây, có thể làm ra những chuyện như vậy cũng không phải là không thể. Thật muốn đánh chết cậu ta”.

“Mọi người phải tin tưởng tôi chứ. Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư sao?”

“Chẳng qua là trùng hợp thôi. Bây giờ ai mà không biết ngày đó. Mạch Đinh, cậu cũng là đàn ông. Có chút phong thái của đàn ông được không? Cuộc sống cá nhân quá loạn. Nhân phẩm còn tệ hại”.

“Mấy… mấy người…”. Mạch Đinh nói không ra lời. Cậu không thể làm gì hơn là ngồi xổm xuống. Vừa tầm đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Anh bạn nhỏ, bây giờ anh phải làm việc. Em cùng mẹ đến chỗ khác chơi được không?”

Bé trai ngây thơ gật đầu, ấp úng đáp: “Được ạ?”

“Ngoan lắm”.

“Cho em 200 nè”.

Mạch Đinh bị một thằng nhóc lừa!! Nhưng đây là văn phòng, còn cách gì khác? Cậu đau lòng lấy 200 tệ trong túi ra: “Được rồi. Anh cho em này”.


“Cảm ơn bố”.

“Là anh!!!”. Mạch Đinh nghiến răng mỉm cười. Tiễn hai người về xong. Lửa giận trong người Mạch Đinh bùng cháy, lập tức nhắn tin cho Chu Cách. Chu Cách cười cợt trả lời.

[Vui không? Vừa nghĩa tới thôi tôi đã thấy buồn cười rồi.]

[Không thể hiểu nổi. Rãnh rỗi thì tự sát đi.]

[Tôi vốn tính làm gì đó buồn buồn. Cậu cũng biết tôi không giống Tiểu Tư thích dùng ba thứ xài đi xài lại. Tôi muốn có gì đó đột phá. Vậy nên có xin ý Yến một chút. May mà cậu quá bình thường. Khắp nơi trong công viên đều có thể tìm thấy một đứa nhỏ giống cậu.]

Mạch Đinh oán hận nhìn An Tử Yến. Hắn cũng không có ý phủ nhận. Đã vậy còn thể hiện kiểu: Là anh thì sao?

Về đến nhà Mạch Đinh đã không còn sức lực chỉ trích An Tử Yến. Nhưng cậu vẫn còn chút đau khổ. Năm nay An Tử Yến không đích thân trêu cậu đã là phúc phận trong bất hạnh rồi. Cậu ngã người ra ghế salon, ngọ nguậy thân thể, tựa đầu lên đùi An Tử Yến: “Trêu chọc em thì có gì vui?”


“Sao em biết được”.

“Đó là bởi vì người bị trêu là em! Thật nghĩ không ra. Mấy người sao cứ làm ba cái trò đó. Không lẽ làm người đàng hoàng đối với mấy người khó khăn vậy sao?”

“Anh cũng nghĩ không ra. Rõ ràng trí thông minh của em thấp như vậy, anh còn đi thích em”. Tỏ tình quá trực tiếp. Trực tiếp đến mức nghe không giống gì cả. Là trò đùa ngày cá tháng tư sao? Haizz, sao lại sinh ra cậu ngây thơ như vậy chứ? Lần đầu tiên, Mạch Đinh cam tâm tình nguyện cứ mãi ngây thơ như vậy.

Một hôm, Mạch Đinh đứng trong nhà vệ sinh, để nước xối lên tay, nhìn bản thân trong tấm kính. Sau đó cậu đi sấy khô hai bàn tay. Cậu lấy chiếc nhẫn trên cổ ra. Đã lâu lắm rồi cậu không đeo nó. Hôm nay đột nhiên cậu muốn đeo thử một chút. Người ta nhiều lúc cũng không giải thích được những chuyện mình đang làm. Mạch Đinh từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Ngắm nhìn nó. Trên mặt nâng lên một nụ cười. Ai ngờ ngay lúc đó, Quách Bình đi vào. Nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Mạch Đinh. Sắc mặt anh không thay đổi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu. Mạch Đinh toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Cậu mấp máy môi không biết nên nói gì. Chẳng qua cậu cũng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay. Nhẫn của cậu và An Tử Yến giống nhau nên dự Quách Bình sẽ đoán ra được. Anh nhất định là đoán ra được.

“Tại sao?”. Quách Bình hỏi. Mạch Đinh còn chưa hiểu anh đang muốn hỏi gì. Là tại sao người yêu của An Tử Yến là cậu, hay tại sao cậu lại thích đàn ông à?

“Tôi…”.

“Mạch Đinh, tôi không biết cậu lại là người như vậy”.

Trong lòng Mạch Đinh nghiêm trọng. Hít một hơi thật sâu. Muốn đối mặt với sự tổn thương quen thuộc đó. Cậu ngẩng đầu lên. Quách Bình tiếp tục nói: “Tại sao cậu lại ăn trộm nhẫn của An Tử Yến?”

“Gì!!!”. Mạch Đinh cũng tự nghe thấy âm lượng của mình quá lớn. Cậu bịa lý do: “Không phải vậy. Là vừa rồi anh ta vào rửa tay tháo ra mà để quên. Tôi định đem trả rồi. Chỉ là thấy đẹp quá nên muốn thử một chút”.


“Thì ra là vậy”.

“Anh còn nghi ngờ tôi”.

Quách Bình vỗ vỗ vai cậu: “Cậu cũng biết cuộc sống riêng tư của cậu không đứng đắn mà”. Nếu không phải anh là sự phụ của cậu thì cậu đã đạp anh vào bồn cầu rồi. Cậu không dám ở lâu trong này. Ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng đi tìm An Tử Yến để tránh bị bại lộ. Mạch Đinh chạy vào phòng làm việc của An Tử Yến thở hồng hộc. Xác định không có ai nghe ngóng, liền nói: “Nguy hiểm quá. Xém chút thì lộ rồi. Mới nãy em chỉ muốn đeo thử chiếc nhẫn. Ai ngờ sư phụ nhìn thấy. May mà anh ta nghĩ em ăn trộm nhẫn của anh. Em đành phải nói là anh để quên trong nhà vệ sinh. Anh đừng có nói kiểu khác đấy. Chúng ta phải thống nhất câu chuyện a”.

“Nếu có người phát hiện, anh sẽ không giúp em dọn dẹp đâu”.

“Anh bây giờ là có ý gì? Rõ ràng là anh cũng hay làm mấy chuyện dễ bị phát hiện. Nếu như không có em ở phía sau dọn dẹp cho anh thì đã sớm bị lộ rồi”. An Tử Yến nhún vai. Dường như không quan tâm đến lời nói của Mạch Đinh: “Nhớ, anh cũng không muốn vì em mà phá hỏng hứng thú vụng trộm của anh đâu!”.

“Em không thể chấp nhận được cái mục đích thật sự của anh!”. Mạch Đinh lại nhìn ra bên ngoài. Thật trọng luồn chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền. Qua việc lần này, Mạch Đinh cảm thấy sau này cậu phải cẩn thận hơn. Lúc sắp ra ngoài, cậu còn dặn dò An Tử Yến: “Ngàn vạn lần đừng có ở trong thang máy hay trong phòng làm việc mà lợi dụng em. Nếu bị phát hiện, không có lý do gì để giải thích được đâu. Chúng ta trong công ty chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên. Không có quan hệ nào khác. Biết chưa?”

“Nếu em còn nói với anh bằng cái giọng đó nữa thì ngày mai có thể dọn dẹp bàn làm việc”.

“Anh! Được. Xin lỗi sếp. Tôi đi liền đây!”.

– Hết chương 86 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận