Cậu Là O - Không! Tôi Là A!


Vụt.

Mười người lao ra ngoài.

Đoạn đường năm ngàn mét chẳng ai muốn chạy quá nhanh mà chạy chậm ổn thoả, giữ sức cho chặng cuối.

" Lam Từ! Cố lên!"
"! "
Đám người hò hét cỗ vũ không ngừng, kiểu muốn gào rách cổ họng vậy.

Lam Từ thì vẫn đều đều mà chạy.

" Ủa, Diêm Hàn đâu?"
Bỗng nhiên có người hỏi.

Đám người lúc này mới phát hiện sau khi Lam Từ chạy thì Diêm Hàn cùng không thấy.

" Ở kia kìa!"
La Mộng chỉ hướng cho họ.

À!!!
Đám người tỉnh ngộ ồ lên.

Thì ra Diêm Hàn đã chạy đến đích đến, chuẩn bị đón người đó mà.

Khi Lam Từ chạy đến khúc quẹo nhìn thấy thân hình cao ngất của anh thì giống như lên cơn, hộc tốc bay lên.

Vụt.

Người đang dẫn đầu cũng bị cậu làm cho giật mình mà khựng lại, vội vã đuổi theo, vô hình bị cậu quấy nhiễu tiết tấu.

" Mẹ nó, Lam Từ! Còn một vòng nữa nha!!"
Đám bạn sợ cậu thấy trai đẹp mà hưng phấn quá lao ra khỏi đường đua thì chết cha.

Vụt.

Lam Từ vừa lao qua vòng đầu tiên đã giơ tay chạm vào cái tay đang đưa ra của người kia, sau đó giữ nguyên tốc độ lao về phía trước, tiếp tục vòng thứ hai.

Ấu á!!!
Đám người bị cậu làm cho lên cơn, rú gào không ngừng.

Người thứ hai đã bị cậu bỏ lại gần hai trăm mét.

" Sao ăn cơm chó mà cũng thấy ngon quá vậy?"

Có người chợt hỏi.

" Mẹ nó, gato chết được, xem Lam Từ giống như điên rồi kìa!"
Đám người cười ha hả lên.

Diêm Hàn nhìn người kia dù chạy ánh mắt vẫn hướng về mình thì mỉm cười.

Vụt.

Dây ruy băng cũng bị cậu hất bay lên, người đã lao vào lòng nam nhân.

Á!!!
Đám bạn nhảy dựng lên, có điều không ai dám bu lại chơi trò tung người.

Chỉ nhảy nhót xung quanh hoan hô thôi.

" Giỏi lắm Lam Từ!!"
Ngô Thiên đập cái bộp lên vai cậu.

" Người ta là dựa vào sức mạnh của tình yêu đó trời!!"
Có bạn học gato hô.

Đám người cười ha ha.

Neil Ian đứng cách đó không xa nhìn cảnh này mà nghiến răng, quay lưng đi mất.

Lưu Thí thì lại nghiêm túc nhìn Lam Từ trong đám người.

Hắn biết bản thân là Beta, khả năng không bằng nhiều Alpha cấp bậc cao nhưng bản thân cũng đã dựa vào bản thân đã chạy từ nhỏ mà vượt qua một đám Alpha, người như Lam Từ hắn cũng thấy nhiều.

Có lẽ đoạn đường này cậu ta có thể có lực mà chạy nhưng nếu chạy thêm một vòng, kết quả thế nào thì khó mà nói được.

Bạn học xung quanh đều cổ vũ hắn nhưng hắn chỉ cười, cũng không cho rằng bản thân sẽ thua.

Lam Từ vừa chạy xong đã lại chạy theo Diêm Hàn trở về.

Ngày thứ hai đã kết thúc mĩ mãn, tối đó Lam Từ được anh mát-xa đến sung sướng, mơ màng mà ngủ rồi.

Đại hội thể thao diễn ra trong năm ngày, nhưng thi đấu chỉ có bốn ngày, ngày cuối cùng sẽ là lễ bế mạc và hội chợ bắt đầu từ buổi chiều đến tối mới kết thúc.

Hội chợ sẽ được mở ra cho cả học viện nên đặc biệt náo nhiệt.

Ngày thứ ba, Lam Từ vẫn là được Diêm Hàn gọi dậy, dù buổi chiều cậu mới thi nhưng bài tập còn một đống lớn, phải làm đã.

Vậy nên hai người ở trong phòng dọn dẹp hết đống  bài tập.

Từ hôm đầu cậu dọn xuống ở cùng với Diêm Hàn đến giờ anh cũng không có đụng vào cậu, hai người đều rất thuần khiết mà đi ngủ, không hiểu sao trong lòng Lam Từ lại có chút tiếc nuối cùng chờ mong khó hiểu.

1
Chiều ba giờ, hai người đến sân vận động.

Còn cách thời gian thi đấu nữa tiếng.

Đám người lớp Lục Khiếu cũng đã đến, đang đứng ở bên kia thì thầm to nhỏ gì đó mà lâu lâu lại nhìn qua bên này.

" Họ có âm mưu gì vậy, nhìn gian trá lắm!"
Có bạn học cảnh giác nhìn bọn họ mở miệng nói.

" Kệ họ, trước mặt giáo viên, cùng lắm là nói mắt lời khiêu khích mà thôi.

"
La Mộng liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi thôi.

Lam Từ thì không quan tâm lắm.

Chẳng mấy chóc là xong rồi, mánh khoé gì nữa.

Tút.

Tiếng còi hiệu vang lên.

Bốn người còn lại đã xuất hiện trên sân.

Vẫn là hai người một lượt, Lam Từ lại tiếp tục gặp Lục Khiếu.

" Nghe nói mày quen một Alpha, tao thấy rồi, nhìn hai đứa mày mà thấy ghê ghê à, thể hiện cho lắm vào rồi lúc phát tình cũng phải đi tìm O thôi! "
" Này, còn khiêu khích trừ năm điểm.

"

Thầy giáo thấy hắn thấp giọng nói với Lam Từ gì đó thì hô lên.

Lục Khiếu cũng thôi không nói nữa, nhưng lại nhếch mép cười khinh bỉ, rất đáng đánh.

" Mẹ nó thằng này!"
Có bạn học tức điên chữi lên.

" Hắn càng khiêu khích thì chứng tỏ hắn sợ, sao chúng ta phải xoắn, cổ vũ cho Lam Từ thôi.

"
La Mộng cản hắn lại.

Diêm Hàn đưa mắt nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp không chút dao động của bảo bối nhi, nói không rõ cảm xúc trong đáy mắt.

Lam Từ đâu?
Lục Khiếu thấy cậu thờ ơ giống như không hề nghe thấy gì thì hơi nghi hoặc nhưng cũng không sợ, có khi người này bên trong đã tức điên lên rồi.

Nhưng sự thực!
" Bắt đầu!"
Vút! Bộp.

Lam Từ đứng yên tại chỗ của mình, im lặng không nói.

Lục Khiếu nhìn cái vạch một mét năm sau chân cậu mà sắc mặt lạnh tanh.

Cả hai người đều vượt qua vòng này.

" Hay lắm Lam Từ!"
Bạn học hô hoán lên.

Lam Từ trước khi quay đầu đi đã giơ tay lên, cho tên kia một ngón giữa.

Lục Khiếu mém tí thì xông lên.

" Mới nói chút đã chịu không nổi, thứ yếu đuối!"
Lam Từ thấy hắn muốn xong lên thì nhả cho một câu rồi đi mất.

" Nói quá hay!!"
Đám bạn cười bỉ ổi nhìn Lục Khiếu kia.

" Hắn nói gì với cậu?"
La Mộng hỏi.

" Ba cái lời rác rưởi thôi, không nhập được vào tai tôi.

"
Lam Từ nhún vai.

" Em không sao!"
Cậu nắm lại cái tay đang sờ má mình của Diêm Hàn.

Bên kia, hai người cuối cùng đã nhảy xong, không qua.

Có lẽ lần trước họ cũng nhảy không qua nên cũng không tiếc nuối gì, nhưng nhảy xong họ lại không đi mà ở lại xem hai người bọn họ tiếp tục nhảy.

Họ còn nhỏ giọng đoán xem ai sẽ thắng.


Thầy giáo sợ bên lại khiêu khích nhau nữa nên nhanh chóng hô chuẩn bị.

" Bắt đầu!"
Theo tiếng nói rơi xuống, tim đám người xung quanh cũng bị nhấc lên.

Rồi lại theo tiếng rơi bộp trầm muộn mà hạ xuống.

Đám người đều bu lại xem.

Oá!!!!!
Tiếng hú hét vang trời dậy đất khiến cho mấy hạng mục xung quanh cũng quay đầu qua hóng hớt.

" Hạng nhất hạng mục nhảy xa thuộc về Lam Từ của lớp 11A1!"
Thầy giáo tuyên bố kết quả cuối cùng.

Oá!!!! Lam Từ!!!
Đám bạn lại kêu vang, lần này bất chấp có bị Diêm Hàn xử đẹp thì họ cũng phải tung Lam Từ lên trời.

" A!! Đám quỷ này!!"
Lam Từ bị bất ngờ mà hô toáng lên.

Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi bị tung lên, dù miệng chữi nhưng khoé mắt cong cong, vành môi cũng toét ra, anh cười.

" Diêm Hàn!! Cứu em!!"
Lam Từ mắt sắc nhìn thấy anh, hô lên cứu mạng.

Diêm Hàn lao đến cướp người chạy đi.

Đám bạn họ ngơ ngác nhìn họ đi xa, đến khi mất hút mới tỉnh hồn.

" Mẹ cậu, Lam Từ!!"
Bọn họ chữi ầm lên.

" Dù sao chúng ta cũng thấy được hạng mục này rồi, nếu hạng mục chạy đường dài của Lam Từ cũng thắng thì có khi số điểm của chúng ta sẽ bằng đội hạng nhất năm ngoái, may mắn thì! "
La Mộng không nói hết nhưng ý nghĩa là ai cũng hiểu.

Bên đây đám người vui như tết, bên kia Lục Khiếu đám người thì mặt khổ qua.

Lớp trưởng của họ cũng cảm thấy nguy cơ mất hạng nhất đang gần kề.

Nhưng có thể làm sao, bọn họ cũng phải ngậm bồ hòn mà nhắm mắt đưa hạng nhất cho người ta nếu như một hạng mục nữa của họ lại không được hạng nhất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận