Cậu Là O - Không! Tôi Là A!


Cốc cốc cốc!
Ba tiếng muộn thanh vang lên đánh tỉnh người trên giường.
Diêm Hàn mở mắt ra, muốn ngồi dậy nhưng người kia lại ôm chặt lấy anh không buông.
Bất đắc dĩ anh phải ôm cậu theo.
Anh cũng không rõ mình ngủ lúc nào nhưng bây giờ đã là mười hai giờ, lúc thi xong là mười giờ rưỡi.
Cạch.
Bên ngoài đứng hai người.
Một nam nhân trung niên xa lạ tầm bốn mươi, trên tay xách theo hòm y tế, người kia là Diêm Phong.
Hai người bên ngoài nhìn thấy anh ôm một người đi ra mở cửa thì sững sờ, rồi cũng nhanh chóng tỉnh lại.
" Bác sĩ chuyên trách vốn ở Đế trạch nên bây giờ mới đến, vì Lam Từ..."
Diêm Phong muốn giải thích lý do đến muộn, Diêm Hàn cũng hiểu nên gật đầu.
Anh bế Lam Từ đi vào trước, hai người kia cũng theo vào.
Cạch.
Diêm Phong đi sau đóng cửa.
Diêm Hàn ngồi trên giường, vốn anh muốn để cậu nằm xuống nhưng cậu nhất định không chịu, từ đầu chí cuối mắt đều không mở nhưng cứ anh dùng sức kéo cậu ra là cậu lại gòng mình lên, sức lực toàn thân cứ như để dùng cho việc này vậy.
" Không cần kéo cậu ấy ra, hỏi một chút, từ lúc biến đổi đến giờ là bao lâu rồi?"
Nam nhân trung niên đứng bên cạnh nhìn, dù thấy tình huống này rất quen nhưng cũng phải hỏi lại, từ đầu đều không chạm vào Lam Từ một cái.
" Tháng mười năm ngoái."
Diêm Hàn sờ sờ mặt Lam Từ, nhẹ giọng nói.
Nam nhân trung niên gật gù, cũng được gần nữa năm, đủ lâu.
" Lần phát tình gần nhất cách đây bao lâu?"
Ông hỏi tiếp.
Diêm Hàn ngẩn ra.
Hình như anh hơi hiểu vấn đề rồi.
" Một tháng trước."
Nhưng anh vẫn trả lời, ánh mắt nhìn người trong lòng đã dịu dàng đến không xong.
Nam nhân trung niên nhìn anh hiểu ra thì cười nhẹ.
" Chắc cậu cũng hiểu đi, tình trạng này của cậu ấy, nếu muốn kiểm tra thì phải đến bệnh viện, nhưng muốn biết cũng không khó, cậu ấy thiếu pheromone của Alpha nên mới như vậy, cứ cho cậu ấy là được, nếu cậu ấy không sốt nữa thì...!Nhưng nên sắp xếp đi kiểm tra lại cho kỹ hơn."
Ông vừa nói vừa đứng dậy.
" Cho là...!Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài."
Diêm Hàn hỏi nữa đường thì ngộ ra, gật đầu cảm ơn ông.
Nam nhân trung niên xua tay.
" Nếu muốn kiểm tra toàn diện cho cậu ấy thì cậu cứ kêu Diêm Phong gọi cho tôi trước, tôi sẽ nói địa điểm cho cậu mang cậu ấy đến, vậy thôi, không quấy rầy hai người."
Nói xong ông chủ động đi ra cửa.
Diêm Phong theo ông rời đi, hắn có chút khó hiểu nhưng lại không hỏi bây giờ, đợi ra ngoài xe thì mới hỏi.
" Cậu ấy bị sao vậy?"
Hắn bị hai người làm cho ngu ngơ.
" Cậu ấy mang thai, thiếu hụt tin tức tố Alpha thôi, cậu cũng nghe rồi đó, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Nam nhân trung niên nói xong thì ngồi vào xe.
Vụt.
Xe đi rồi, để lại mình Diêm Phong vẫn còn ngẩn ngơ vì tiếp nhận lượng thông tin quá lớn.
Lam Từ mang thai!!??
Ờ mà cũng đúng đi...!Diêm Phong bỗng nhiên hiểu ra, nhưng vẫn rất choáng, hắn đờ đẫn đi trở vào học viện.
" Úi!"
Trên đường đi thì lại đụng người ta.
Trùng hợp làm sao lại là...
" Anh đi đường kiểu gì vậy, cứ ngớ ngớ ngẩn ngẩn!"
Ngô Thiên bị đụng cái muốn chúi nhủi, cậu đang đứng ngon lành à.
" À xin lỗi, đang mãi suy nghĩ."
Diêm Phong cười hối lỗi, ngẫm lại thấy họ thật có duyên, lần nào cũng đụng vào nhau.
" À anh có nghe ngóng được gì không, Lam Từ không sao chứ, ngày mai còn thi nữa đó!"
Ngô Thiên sẵn tiện hỏi luôn.
Diêm Phong ngẩn ra, Lam Từ có thai chuyện này không thể nói, mà có khi hai người họ sẽ nghỉ học cho xem, còn ngày mai có thi được không thì chắc cũng không quan trọng đâu nhỉ.
" Tôi không biết nữa, chắc là được đi, cậu ấy chỉ bị mệt mỏi, tôi vừa tiễn bác sĩ đi."
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt đang gặm kem mà nói, ánh mắt có chút sâu thẫm, bên trong chớp động ánh sáng không rõ.
Nhưng người kia lại không hay biết, còn **** *** cây kem ngon lành.
" Vậy là được rồi, Alpha cũng đâu có dễ bệnh như vậy, thôi tôi về đây, nóng chết mất."
Ngô Thiên mút xong cái kem, quăng que gỗ vào trong thùng rác, xua tay với Diêm Phong rồi lững thững đi mất.
Diêm Phong nhìn theo bóng lưng của hắn, thật lâu không nói gì.
Bản thân hắn có ý nghĩ gì với Ngô Thiên đều không thể thực được đúng không...
Nếu hắn có cái năng lực kia...
Diêm Phong lắc đầu muốn đánh bay suy nghĩ kia đi, đáy lòng có chút buồn bực mà trở về phòng.
Dù hắn có ý nghĩ gì thì Ngô Thiên cũng không thể thích một Alpha, hai người cũng chỉ có thể là bạn bè, lâu lâu đi chơi như hai Alpha thật thụ, một chút tình cảm cũng không có.
...
Bên trong phòng tràn ngập mùi Romantic thơm nồng mang đầy yêu thương mà quấn quanh lấy bảo bối nhi ở trong lòng.
" Ưm...!Thơm quá...!Nữa đi..."
Người trong lòng vừa được đến ngon ngọt đã muốn đòi hỏi, cái mủi nhỏ hít hà không thôi, mùi dạ lan ấm nóng cũng theo đó bay ra, quấn quýt cũng một chỗ.
" Muốn pheromone của tôi hay muốn tôi?"
Nam nhân ôm mặt bảo bối nhi, hôn hôn môi nhỏ mà hỏi.
" Muốn anh...!Hàn Hàn..."
Người trong lòng nữa tỉnh nữa mê mà hôn lại, hai tay đã bắt đầu sờ soạn lòng ngực nóng của nam nhân, tin hương càng bay càng nhiều, tràn đầy ý vị quyến rũ mê người.
Hai chữ "muốn anh" kia quá sức mĩ diệu, vật to lớn cũng bị quyến rũ lên, chọt chọt vào mông tròn.
" Ưm...!"
Người trong lòng tức khắc mềm ra, hai tay đã mò xuống dưới quần nam nhân, gấp gáp mà cởi khoá kéo, nhưng càng gấp thì lại càng không xong.
" Hàn Hàn...!Gỡ không được..."
Bảo bối nhi gấp đến độ muốn khóc, khoé mắt ướt át lại ửng đỏ nhìn anh, khiến cho tim ai kia cũng rạo rực lên.
Diêm Hàn đưa tay, cạch một cái, lại xẹt một cái, cự long bật ra, đánh vào tay bảo bối nhi.
Mắt cậu sáng lên, lật đật cầm lấy, tuốt tuốt vài cái, thấy nó đã cứng đến không xong, tùy thời có thể làm cậu dục tiên dục tử thì cậu đứng xuống đất, bắt đầu một màn mỹ nhân cởi đồ.
Cởi cho người thì không xong nhưng cởi cho mình thì lại nhanh chóng vô cùng, Diêm Hàn còn chưa xem đã thì bảo bối nhi đã gấp không chờ nổi mà leo lại treo người anh, hai chân thon dài quỳ hai bên, một tay cầm cự long, nhỏm mông ngồi xuống.
" Ưm...!Ha..."
Từ chút một nuốt lấy vật to lớn, một tay bám vào trên cổ nam nhân, sống lưng ưỡn cong mà ngậm đến tận gốc rễ, chỉ thiếu không nhét hai quả trứng kia vô.
" Ô...!Lớn quá...!Hàn Hàn..."
Hai mắt híp lại đầy thoả mãn, hai tay ôm cổ nam nhân đưa môi thơm lên, gặm gặm môi anh.
Diêm Hàn ôm lấy eo thon của cậu, cùng cậu hôn môi hôn đến kích tình ướt át.
Lúc này hai má bảo bối nhi vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng tinh thần thì tốt hơn nhiều, cả người tràn ngập hơi thở quyến rũ, giống như một trái đào mật đợi người đến hái.
" Hô...!Ha ha...!Ưm...!Thích lắm...!Ư..."
Eo hông nhấp nhô, bờ mông cong mảy nhả ra rồi lại nuốt lấy vật to lớn, nơi kết hợp ẩn ẩn hiện hiện trước mắt nam nhân.
" Ô...!Lại lớn...!Ưm...!Ư ư..."
Bảo bối nhi thích thú mà nhún nhảy nhanh hơn, mỗi lần cự long đi vào là bụng nhỏ lại gồ lên hình dạng của nó, d.âm mĩ vô cùng.
Một bàn tay to khẽ phủ lên bụng nhỏ, lâu lâu lại ấn ấn, xoa xoa.
" Ưm...!A!!"
Cánh tay nam nhân bị bắn đầy mật ngọt, anh giơ lên, mắt nhìn chất ngọt bên trên, dưới ánh mắt của bảo bối nhi liếm lên, khoé môi nhếch lên tà tứ khi chứng kiến khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, ánh mắt bởi vì cao trào mà ướt át mê ly, nay lại càng thêm mị hoặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui