Cậu Là O - Không! Tôi Là A!


" Lam Từ, sao cậu lại ngồi mãi ở đây, Diêm Hàn đâu?"
Neil Ian cúi người hỏi Lam Từ, bởi vì cậu ta đứng hơi gần nên khiến cậu ngửi thấy một mùi hương từ người cậu ta.
Lam Từ nhăn mũi đứng lên.
Cậu đứng lên làm cho Neil Ian theo bản năng lùi về phía sau, giữ hai người kéo ra một khoảng cách không gần không xa hơn một cánh tay, mùi hương kia theo đó mà nhạt đi.
" Giờ tôi về, không phiền cậu."
Lam Từ vượt qua cậu ta, theo trí nhớ của mình đi đến ngã rẻ lúc tới đây.
Neil Ian lại rất tự nhiên mà cách một khoảng, theo sau Lam Từ đi tới.
Đi một hồi thì bỗng nhiên người phía trước ngừng lại không đi nữa.
Neil Ian ở phía sau nhếch lên khoé môi, ở trong lòng giơ lên chữ V thật to, vẫn không ngừng lại mà bước đến gần Lam Từ.
Lam Từ nhìn con đường phía trước, mày nhăn lại, nắm chặt thẻ phòng trong tay, trong lòng mắng chửi Neil Ian một ngàn lần.
Nếu không phải cậu ta thì giờ cậu đã ở đó đợi Diêm Hàn.
Cậu cũng là nghĩ gần chỗ này có người phục vụ đứng ở đó chỉ dẫn cho khách, ai biết đã đi một đoạn cũng không gặp ai, ông trời cũng chọc cậu nữa.
" Cậu sao vậy?"
Neil Ian đến bên cạnh hỏi, cảm thấy cái câu này nguyên ngày hôm nay dùng hơi bị nhiều rồi a.
Lam Từ chỉ nhíu mày chứ không đáp lại, lúc này mùi hương kia lại bay đến nữa khiến cậu khó chịu không thôi, sau cổ có chút nóng, cậu đối với mùi hương này một chút cũng không thích mà còn bài xích nữa, dù vậy nó vẫn kích thích cậu đến bức bối trong người.
" Cậu không nhớ đường sao? Giờ này chắc là giờ đổi ca nên không có phục vụ viên, nếu cậu không ngại thì tôi dẫn cậu về."
Neil Ian vẫn niềm nở mà cùng cậu nói, ý hữu hảo vừa đủ lại không khiến người khó chịu.
Cố tình Lam Từ lại không có ưa, nhưng lúc này cậu cũng không biết làm sao.
Hay là...
Bỗng nhiên lúc này một cổ khô nóng xông lên, khiến cậu không giữ được mà khụy xuống.
Neil Ian thấy vậy muốn đưa tay ra đỡ thì bị cậu hất ra.
" Đừng động vào tôi!!"
Lam Từ hét lên, bởi vì cú hất kia mà người cậu ngã vào bức tường cạnh.
Neil Ian nhìn cái tay bị hất ra của mình, có chút khó chịu vô cùng, nhìn lại Lam Từ thì càng thêm nghi hoặc.
Tại sao phản ứng của Lam Từ lại lạ như vậy?
Cậu ta biết nguyên nhân tại sao Lam Từ như bay giờ nhưng không phải lúc này người kia nên bám lấy mình sao, bản thân còn thả ra pheromone muốn quyến rủ Lam Từ, nhưng hiệu quả lại là...
Lam Từ cảm thấy bản thân lúc này khó chịu muốn chết, cơ thể tự động phóng thích tin tức tố muốn đi đối chọi với một mùi hương đang không ngừng quấn lại đây.
Có lẽ mùi hương của Neil Ian đối với Lam Từ là tra tấn thì mùi hương của Lam Từ đối với Neil Ian là liều thuốc kích thích cậu ta đến với kỳ phát tình mà bản thân chống chọi bấy lâu.
Bộp.
Neil Ian chống tay lên tường thở hổn hển không ngừng.
" Lam Từ cậu đừng chống cự nữa, theo tôi về phòng đi."
Cậu ta cố gắng bước đến muốn kéo Lam Từ đứng lên.
Nhưng sức lực của cậu ta làm sao mà bằng Lam Từ, dù lúc này Lam Từ đang mềm người thì cũng không phải một O đang muốn phát tình như Neil Ian sẽ kéo được.
Còn chưa nói Neil Ian sẽ khiến cho Lam Từ dù là mất đi ý thức cũng phải kháng cự đến cùng.
Thế nên...
Bốp.
Rầm.
Neil Ian bị cậu đẩy ngã ra sàn, kỳ phát tình càng không thể kiềm giữ được mà khiến cậu ta mở miệng rên rỉ.
Chu Vũ và Dương Chiêu chạy đến cũng hết cả hồn, cả hai vội đứng lại, có chút không dám đến gần hành lang vắng vẻ chỉ có hai mùi hương của O và A đang phát tình.
Dù cảnh tượng chẳng đúng gì cả.
" Này..."
Chu Vũ nói không nên lời, hắn bị mùi hương mận chín của Neil Ian làm cho bức rức muốn nhào đến, lại bị mùi dạ lan của Lam Từ bức ngược trở về, khó chịu cũng chẳng kém hai ng kia là bao.

Dương Chiêu cũng có cảm giác như Chu Vũ nhưng hắn lại không có ý định muốn đến gần Neil Ian làm gì, bởi vậy hắn né càng thêm xa.
" Phải làm sao đây?"
Chu Vũ vò đầu bức tai hỏi.
" Cậu ráng chống chọi ôm Neil Ian đi, tôi gọi người đến xử lý Alpha kia sau!"
Dương Chiêu chỉ có thể nghĩ được như vậy.
Neil Ian lúc này đã nằm trên đất, tin tức tố không chút nào giữ lại bùng nổ ra, ý thức đã mơ hồ, chỉ theo bản năng muốn đến gần mùi hương Alpha trên người Lam Từ.
" Mau đi, cậu còn chờ gì nữa!!"
Dương Chiêu quát lên với Chu Vũ.
Chu Vũ biết không thể chần chừ nữa, cắn răng chạy đến.
Bỗng nhiên lúc này một người lao đến, tốc độ nhanh gấp mấy lần phóng đến chỗ của Lam Từ và Neil Ian.
Đương lúc hai người Chu Vũ thầm kêu không xong thì một cảnh tượng khiến họ trố mắt ra.
Bóng người kia lao đến không phải vì Neil Ian, vừa đến đã dùng chân hất Neil Ian trượt ra xa, đựng vào bức tường bên cạnh mới ngừng lại, tình cảnh này khiến hai người kia nghĩ, nếu không có bức tường Neil Ian phải trượt xa hơn nữa.
Người đến sau đó ôm lấy Alpha đang phát tình kia lên, thật nhẹ nhàng, trân quý mà bế lên.
" Diêm Hàn...!Khó chịu...!Ưm..."
Lam Từ vừa bị anh ôm lên đã nhận ra ngay, cậu giống như một con bạch tuột mà ôm cổ anh, môi hôn loạn lên.
Tình cảnh không nên như vậy đâu!!!
Đây là tiếng lòng của hai người Chu Vũ và Dương Chiêu khi nhìn thấy cảnh này, cả hai giống như bị lật đổ tam quan mà đứng đờ ra đó.
" Hai người muốn cậu ta?"
Diêm Hàn trầm mặt nhìn Neil Ian trên sàn nhà, mở miệng hỏi.
Ở đây hiện tại chỉ còn có ba người còn tỉnh, lời này hỏi ai thì khỏi cần phải nói rồi.
" Nếu hai người không cần thì tôi gọi người khác đến, dù sao cậu ta cũng cần một người đến an ủi kỳ phát tình kia, tôi không ngại thành toàn cho cậu ta đâu!"
Diêm Hàn thấy không ai trả lời mà người trong lòng còn đang làm loạn trên cổ anh, anh quả quyết móc điện thoại ra.
" Khoan đã, tôi sẽ mang cậu ta đi, anh mang người của anh đi đi."
Chu Vũ lúc này thông minh ra, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Neil Ian lên.
Neil Ian vừa được hắn chạm vào đã chủ động quấn lên, nào có vẻ kiêu ngạo như bình thường, lúc này lại nhiệt tình như lửa, quyến rủ không thôi.
Chu Vũ suýt thì cầm giữ không được mà đè cậu ta ra làm tại chỗ.
Diêm Hàn thấy vậy cũng chẳng muốn quan tâm nữa, ôm lấy Lam Từ chạy đi.
Hai người nhìn theo bóng lưng khuất mất của anh, im lặng không nói lời nào.
Chỉ có Neil Ian không ngừng ưm a mà sờ soạn khắp người Chu Vũ.
Một O đã kiềm nén kỳ phát tình lâu như vậy, một khi bùng nổ cũng đủ làm cho cả ngàn Alpha nổi điên lên, Chu Vũ làm sao mà chịu nổi.
" Cậu còn ngồi đó làm gì, Chu Vũ?"
Tiếng quát lớn của Dương Chiêu đánh tỉnh Chu Vũ đang bị mất khống chế.
Hắn vội vàng ôm lấy Neil Ian chạy đi.
Trên hành lang chỉ còn mình Dương Chiêu đứng bơ vơ...!Cùng với mùi hương thơm ngọt của O phát tình.
Hắn vò đầu bức tai một chút, cất bước rời khỏi chỗ đó.
Bên phía Diêm Hàn lúc này đã về đến cửa phòng, anh đầu đầy gân xanh mà giữ lại con Lam Từ trong ngực, sờ vào túi quần Lam Từ tìm thẻ phòng.
" Diêm Hàn...!Muốn...!Ưm..."
Lam Từ còn ngại mình chưa cố gắng đủ, luồn tay vào trong áo choàng tắm của anh, sờ soạn lên cơ ngực săn chắc, còn chạm loạn đến đầu ngực của anh khiến Diêm Hàn suýt nữa cắn lưỡi.
...............................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui