" A..."
Lam Từ xấu hổ mà chôn mặt trong gối, cảm thấy hạ thân không ngừng chảy ra chất lỏng không tên mà cả người nóng đến bỏng.
Diêm Hàn nhìn cái miệng nhỏ đỏ hồng không ngừng trào ra con em mình, đôi mắt sâu thẫm, đôi song đồng dựng lên.
Lam Từ tự nhiên rùng cả mình, cậu tuy không nhìn nhưng lại cảm thấy được, cả người hơi run lên.
Diêm Hàn nhắm mắt, hít sâu mấy hơi nặng nề, lúc mở mắt ra, đôi mắt kia đã trở lại màu sắc nhàn nhạt bình thường, đưa tay bế Lam Từ lên.
" A!!"
Lam Từ theo bản năng ôm lấy cổ anh, cả người dán chặt vào lòng ngực nam nhân, mùi hương dạ lan im lặng mà lấy lòng người kia.
Diêm Hàn bị mùi hương kia làm cho bình tĩnh lại, bản năng bảo vệ bạn đời nhượng anh sẽ không làm ra cái gì tổn thương cậu, mùi Romantic tràn ra ôm ấp lấy hương thơm kia, xoa dịu cảm xúc sợ hãi của cậu.
" Tôi cũng không ăn thịt em."
Diêm Hàn cười nhẹ.
Lam Từ ở trong lòng hắn bĩu môi, dù vậy vẫn áp mặt vào bờ ngực ấm nóng của anh, để anh mang cậu vào lại nhà tắm.
Ôm cậu trong lòng, Diêm Hàn tẩy sạch chất d.ịch vẫn không ngừng chảy ra kia.
" A!!"
Lam Từ đau đến run rẩy.
" Chịu một chút, tôi lấy ra rồi sẽ bôi thuốc cho em, nếu không em sẽ sốt, em cũng không muốn mấy ngày sau ở trong phòng đi."
Diêm Hàn vừa nói vừa đào móc lỗ nhỏ kia, cảm nhận vách thịt sưng lên mà cũng cảm thấy mình làm hơn dữ.
Lam Từ khóc thút thít không thôi, trong lòng lại chửi tám đời tổ tiên nhà Diêm Hàn, cũng không phải phát tình, mắc gì cậu phải ở trong phòng suốt mấy ngày, còn là đang đi chơi nữa, đều là tại anh mà anh còn nói như đúng rồi vậy, đáng giận.
" Là tại tôi, phu nhân đại nhân đại lượng tha thứ."
Diêm Hàn bỗng nhiên nhẹ giọng cười, chữ "phu nhân" bị anh kéo đến trong lòng Lam Từ.
Cả người cậu run lên, khuôn mặt ửng đỏ như quả cà chua, toàn thân thì như vừa được luộc chín, dù vậy, tận sâu trong đáy lòng cũng bị xưng hô kia làm cho đầy ấp, căng ra, khoé miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
" Ai là phu nhân anh vậy."
Lam Từ biệt nữu yếu yếu nói.
" Là bảo bối nhi vừa bị tôi làm đến khóc."
Diêm Hàn cười trêu ghẹo, ngón tay đang ở bên trong miệng nhỏ cố ý mà nhấn vào một cái cục nhỏ hơi nhô lên.
" Ưm..."
Âm thanh mị hoặc cũng theo đó tràn ra.
Lam Từ cảm nhận lòng ngực chấn động của nam nhân, còn có yết hầu trước mặt hơi run lên thì mà xui quỷ khiến làm sao lại đưa miệng lên ngậm lấy, đầu lưỡi nhỏ còn liếm một cái lại một cái.
Người kia cứng đờ ra một lúc, bàn tay đang ôm eo cậu chạy dọc theo sống lưng, sờ đến cái gáy nhỏ bị anh cắn sưng lên kia, xoa nhẹ.
" Ưm..."
Người trong lòng tức khắc mềm người, nhả miệng ra.
Bốp.
" A..."
Một cái vỗ vang dội lên bờ mông cong mẩy của Lam Từ, miệng nhỏ bị kích thích mà đóng mở, chảy ra chất lỏng d.âm mị, mặt cậu đỏ bừng lên.
" Học đâu cái tật xấu cắn nơi đó, muốn tôi làm chết em sao? Hử?"
Âm thanh mang đầy mùi vị nguy hiểm của nam nhân vang lên, nhưng cũng từ tính quyến rũ mê người.
Lam Từ cũng biết là mình làm bậy, im lặng không nói tiếng nào, chỉ có cái tay ôm chặt eo người kia lại thêm dùng sức.
Diêm Hàn nhìn người trong ngực, hung dữ cũng đáng yêu, làm nũng lấy lòng cũng đáng yêu như vậy, dục vọng lại muốn dâng trào lên.
Lại hit sâu mấy cái, bình ổn được cảm xúc nhưng bên dưới...
Lam Từ đỏ bùng cả mặt nhìn cái kia...!Đang chọt vào nơi mềm mại bên bắp dùi trong của mình, vừa nhũn người lại vừa sợ, cậu nhỏ...
Diêm Hàn nhận thấy có vật nhỏ chọt vào bụng dưới của mình, réo gọi mình phát hiện ra sự tồn tại của nó...!Khoé môi cong lên.
" A!!"
Lam Từ bị anh ôm nằm ngửa trên ngực rộng lớn, vật to lớn chèn giữa hai chân cậu, dán vào miệng nhỏ, cũng chào hỏi hạ thân thon dài nhưng xinh đẹp hơn của cậu, dán cùng một chỗ.
" Cầm lấy, không làm nó ra thì tôi dùng nơi này, đây là do em trêu chọc, em tự giải quyết đi."
Lam Từ bên tai vang lên giọng nói của ác ma, cái miệng nhỏ bị ngón tay thon dài uy hiếp đến đóng vào mở ra, lại nhìn cái vật to lớn kia, nuốt nước miếng, miệng cũng có chút khô khốc.
Diêm Hàn cảm thấy tin hương đầy tính quyến rủ của cậu đang bùng lên thì hạ thân càng thêm căng cứng.
" Đáng chết em, bảo bối!"
Diêm Hàn gân xanh nổi đầy đầu, đưa tay nắm lấy hai tay cậu, kéo xuống, ôm lấy cả hai vật kia, tay to cũng phủ lên, bắt đầu tuốt lộng.
" Ưm...!Diêm Hàn...!Nhanh quá! A..."
Lam Từ há miệng thở dốc, mềm người nằm trên ngực anh, đầu lắc lư trong ngừng.
Nhưng tốc độ tay của người kia cũng không chậm lại mà còn nhanh hơn.
Mặc cho Lam Từ chịu không nổi bắn ra cũng tiếp tục tuốt.
Đến cuối cùng, Lam Từ đã mệt đến ngất đi, hai tay mất cảm giác, cậu nhỏ mềm nhũn chẳng bắn ra được cái gì, đáng thương rủ xuống.
Trên bụng nhỏ chảy đầu chất d.ịch trắng đục, cả người đầy mùi vị của nam nhân.
" Em đúng là yêu tinh!"
Diêm Hàn gằn giọng, há miệng ngậm lên dái tai trắng hồng bên khoé môi, dùng cánh môi nghiến xuống.
Lam Từ dù đã ngất đi cũng run lên, mềm mềm mại mại mà kêu một tiếng "Diêm Hàn".
" Hừ, tha cho em!"
Diêm Hàn bất đắc dĩ mở thêm nước nóng ra, tẩy rửa cho cả hai, bế cậu lên đi ra khỏi nhà tắm.
Sau khi bôi thuốc lại sấy tóc mặc đồ đàng hoàng rồi nhét người vào trong chăn, Diêm Hàn đứng bên cạnh giường nhìn bảo bối nhi vì lạnh mà rút người vào chăn, anh thở dài.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một thiếu niên đang rút vào chăn ngủ say.
Diêm Hàn đi thẳng xuống nhà hàng của khu trượt tuyết, đặc hai phần cháo trứng mang đi.
" Ủa, Diêm Hàn, Lam Từ đâu?"
Ngô Thiên vừa trượt tuyết xong đi vào nhà hàng mua nước, trên phòng cũng có nhưng hắn lười đi, thấy anh thì chạy đến hỏi.
Lúc này đã là hai giờ chiều.
" Ngủ."
Anh nhàn nhạt nói.
Ngô Thiên ngẩn ra.
Giờ này ngủ?
Hắn nhìn Diêm Hàn, cũng nhìn không ra vẻ túng dục quá độ của anh, chỉ thấy toàn vẻ đẹp trai đến nhân thần công phẫn, rồi lại nghĩ, có khi Lam Từ mới là người bị vắt kiệt tinh lực, ngất đi rồi cũng nên.
Diêm Hàn không biết Ngô Thiên đã chạm đến chân tướng, lúc này cháo anh mua đã có, anh đứng lên lấy cháo, gật đầu với Ngô Thiên rồi đi thẳng ra cửa.
Ngô Thiên nhìn theo bóng lưng mất hút của Diêm Hàn, đờ cả người.
Dù hắn cũng không hiểu lắm tại sao hai A có thể làm đến mức này, nhưng Diêm Hàn rất cưng chiều Lam Từ là chuyện ai cũng thấy, nhìn trong mắt cả.
Nếu cả chướng ngại tin tức tố kia mà họ cũng vượt qua được, lại còn có cái gì không thể đây, Diêm Hàn người này, nhìn vào lúc nào cũng tinh lực dồi dào dùng mãi không hết, Lam Từ...!Haizz, chắc không đến nổi bị làm chết đâu, Diêm Hàn yêu cậu ta thế mà.
Lam Từ đáng thương.
Lam đáng thương Từ lúc này đang ngủ đến không yên ổn, cảm thấy bên người cứ thiếu vắng cái gì đó nhưng lại mệt mỏi đến không muốn mở mắt ra đi tìm, khó chịu đến đầu mày cũng nhăn lại, miệng méo sẹo.
Diêm Hàn trở về nhìn đến chăn nệm vùi một cục, bảo bối nhi nằm bên ngoài ôm lấy chăn, phần chân tay bị lạnh đến đỏ, anh vừa tức giận lại bất đắc dĩ.
Bình thường rất ngoan ngoãn, sao nay lại quậy phá như vậy.
Anh đặt hai hộp cháo lên đầu tủ bên cạnh, vừa ngồi lên giường người kia đã vươn đến, ôm chặt eo anh, đầu nhỏ xù xù dụi loạn lên, dù vậy hai mắt vẫn nhắm nghiền..