Câu Lạc Bộ Thiên Tài


“Cậu xem phim 《Inception》 chưa?”
Cao Dương rót đầy bia cho mình:
“Giấc mơ của con người, thực ra là do 【tiềm thức】 trong não bộ kiểm soát.”
“Cậu hiểu tiềm thức là gì không? Bình thường cậu căn bản không ý thức được sự tồn tại của nó, nhưng nó lại luôn luôn ảnh hưởng đến hành vi, cảm xúc, và cả… giấc mơ của cậu!”
“Nói một cách đơn giản hơn, tiềm thức chính là nhận thức tiềm ẩn của cậu, mặc dù cậu không nhận ra, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Rất nhiều lúc, con người có thể lừa dối trái tim mình, lừa dối bộ não của mình, nhưng mà——”
“【Con người tuyệt đối không thể lừa dối tiềm thức của mình!】”
Cao Dương thò đầu liếc nhìn màn hình lớn phía sau, sau đó quay lại nhìn Lâm Huyền:
“Cậu hiểu không? Có phải nói hơi khó hiểu không?”
“Ý nghĩa bề mặt thì tôi hiểu.”
Lâm Huyền gật đầu, cậu cũng đã từng xem phim 《Inception》, rất hay.
Trong phim, nhân vật chính đã lợi dụng máy móc để xâm nhập vào giấc mơ của người khác, sau đó moi thông tin từ trong giấc mơ đó.
“Nhưng điều này thì có liên quan gì đến việc giấc mơ của tôi thay đổi?”
“Bởi vì tiềm thức của cậu đã thay đổi rồi!”
Cao Dương uống cạn cốc bia:
“Tôi hỏi cậu, bây giờ trong tiềm thức của cậu, cậu cảm thấy con mèo đó nên được gọi là gì?”
Lâm Huyền nghiêm túc suy nghĩ một lúc…
“Mèo Rhine.”
“Đấy, đúng rồi còn gì! Tiềm thức của cậu đã cho rằng nó là mèo Rhine rồi, thì phiên bản trong mơ dĩ nhiên cũng phải cập nhật theo thôi!”
“Đơn giản vậy sao?”
“Đơn giản vậy đấy!”
Lâm Huyền nhíu mày:
“Lý thuyết của cậu có đáng tin cậy không vậy? Cái gì trong phim cũng tin được sao?”
Cao Dương cười hì hì, lắc lắc ngón trỏ:

“Tôi không chỉ học từ trong phim thôi đâu~ Cậu xem——”
Cậu ta mở điện thoại, vào trang cá nhân của một người, đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Huyền:
“Khách hàng này của tôi là bác sĩ tâm lý, rất nổi tiếng ở Đông Hải đấy! Lúc trước cô ấy mua xe xong thì kết bạn với tôi, ngày nào cô ấy cũng đăng mấy thứ này lên trang cá nhân, thỉnh thoảng tôi cũng xem, học hỏi được kha khá đấy.”
Lâm Huyền liếc nhìn trang cá nhân đó.
Bên trong toàn là những kiến thức về tâm lý học, hoặc nội dung của một số buổi hội thảo.
“Thôi nào… chuyện cỏn con của cậu, có gì mà phải xoắn!”
Cao Dương phẩy tay——
“【Nói cho cùng! Thứ gì ngoài đời thực xuất hiện trong mơ, thì có gì là lạ!?】”
“【Chờ đến lúc nào, thứ gì trong mơ xuất hiện ngoài đời thực, thì đó mới là chuyện lớn!】”
Nói xong.
Cao Dương cầm cốc bia lên, lắc lư người đi xem bóng đá.
Argentina lại ghi bàn.
Cả quán bar ầm ĩ đến mức điếc cả tai.
Lâm Huyền ngồi trên ghế, nhớ lại lời Cao Dương vừa nói… cốc bia lạnh trong tay dần dần ấm lên.

Tâm trạng vốn dĩ đang lạnh lẽo, cũng bắt đầu ấm áp trở lại.
Cao Dương tuy không có nhiều chữ nghĩa trong bụng, nhưng nhiều lúc, những lời cậu ta nói vẫn rất có sức thuyết phục.
Nghĩ kỹ lại.
Việc thứ gì đó ngoài đời thực xuất hiện trong mơ, quả thực chẳng có gì to tát cả.

Chẳng phải nội dung mà mọi người mơ thấy, đều là do những mảnh ghép ngoài đời thực tạo thành hay sao?
Thực ra… trong mơ của cậu cũng chỉ có tên của con búp bê thay đổi mà thôi.
Chú mèo vẫn là chú mèo đó.
Vẫn không hề thay đổi.
Nghĩ như vậy, có vẻ như cậu đã quá nhạy cảm rồi.


Cuối cùng, Argentina đã giành chiến thắng trong trận đấu này.
Giữa tiếng hò reo của những người hâm mộ, quán bar dần dần vắng khách.
“Tuyệt vời quá! Thật sự hy vọng Argentina có thể vào chung kết! Giành được cúp vàng thì càng tốt!”
Giữa cơn gió lạnh.
Cao Dương mặt đỏ bừng, ôm cái bụng bia, nhảy nhót tại chỗ:
“Lâm Huyền, nghe nói cậu thăng chức rồi?”
“Ừm, chỉ là lên làm trưởng nhóm thôi, nhưng là nhóm trực thuộc, ngang hàng với bộ phận.”
“Giỏi đấy người anh em! Một bước lên mây rồi!”
Cao Dương khoác vai Lâm Huyền, cười lớn:
“Cố gắng kiếm tiền đi! Kiếm được tiền thì đến chỗ tôi mua xe nhé!”
“Lần sau nhất định.”

Phải nói là.
Triệu Anh Quân làm việc quả thật rất nhanh gọn lẹ.
Khi Lâm Huyền đến công ty, thì nhóm công tác và văn phòng của cậu đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lâm Huyền đã có văn phòng riêng.

Tuy diện tích không lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi.

Chỗ ngồi của cậu, cũng đã được thay bằng loại dành cho trưởng nhóm.
Bàn làm việc đơn lớn, máy tính Apple all-in-one đời mới cấu hình cao nhất, cùng với một chiếc tủ sách riêng.
Với đãi ngộ như vậy, làm sao có thể không có động lực làm việc chứ?
Lâm Huyền cầm bản thiết kế mèo Rhine mới nhất, đến báo cáo công việc với Triệu Anh Quân.
Văn phòng của Triệu Anh Quân nằm trên tầng 22, có hai lớp khóa mật mã, ngoài Triệu Anh Quân ra, không ai biết mật mã.
“Vào đi.”

Triệu Anh Quân dùng điều khiển từ xa mở cửa, Lâm Huyền bước vào văn phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào văn phòng này, quả nhiên giống như lời đồn, gọn gàng, ngăn nắp, không có một chút đồ thừa nào.
Nhưng diện tích cũng thật sự rất lớn, bên cạnh còn có hai phòng nghỉ ngơi riêng biệt.
Hôm nay Triệu Anh Quân mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, trang điểm tinh tế, đôi khuyên tai bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
Trước đây, cô ta thường búi tóc cao, toát lên vẻ năng động, mạnh mẽ.

Nhưng hôm nay, mái tóc lại được buông xõa xuống cổ, trông cô ta dịu dàng hơn hẳn.
“Rất tốt.”
Xem xong bản thiết kế của Lâm Huyền, Triệu Anh Quân hài lòng gật đầu:
“Đưa cho bộ phận sản xuất đi, bảo họ tìm nhà máy đưa vào sản xuất, phát hành cùng với sản phẩm chủ lực của thương hiệu Rhine, làm quà tặng kèm.”
“Khi nào sản xuất xong mẫu búp bê thì đưa cho tôi một con, tôi cũng khá thích mèo Rhine này.”
“Vâng ạ.”
Lâm Huyền đáp, cầm bản thiết kế rời đi.
“À, Lâm Huyền.”
Triệu Anh Quân gọi cậu lại:
“Tôi xem sơ yếu lý lịch của cậu, cậu tốt nghiệp Đại học Đông Hải?”
“Vâng thưa sếp.”
Triệu Anh Quân đánh giá cậu từ trên xuống dưới:
“Cậu có vest không?”
“Có một bộ… lúc trước mua để đi phỏng vấn xin việc.”
“Sang trung tâm thương mại bên cạnh, chọn một bộ ở cửa hàng Brioni.”
Triệu Anh Quân cúi đầu xem tài liệu:
“Đi ngay bây giờ đi.

Tối nay có một buổi tiệc quyên góp khoa học, cậu đi cùng tôi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
“À…”
Rầm!
Cánh cửa phòng làm việc dày cộp được khóa bằng mật mã đóng lại, Lâm Huyền đứng ngoài cửa, không hiểu gì cả.
Sao cơ… Triệu Anh Quân muốn cậu đi dự tiệc cùng cô ta?
Đây là chuyện gì vậy?

Tuy nhiên, các trưởng nhóm khác cũng thường xuyên phải đi tiếp khách, uống rượu đến tận khuya.

Có lẽ khi đã lên chức lãnh đạo, những chuyện như vậy là không thể tránh khỏi.
Lâm Huyền quay về văn phòng, giao nhiệm vụ cho bốn nhân viên dưới quyền, sau đó liền đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.
Khu thương mại nằm bên cạnh tòa nhà văn phòng của công ty, là trung tâm mua sắm cao cấp nhất thành phố Đông Hải, tập trung rất nhiều thương hiệu xa xỉ.
Từ trước đến nay, Lâm Huyền chưa từng đặt chân đến đây, đây là lần đầu tiên cậu đến.
Theo chỉ dẫn, cậu nhanh chóng tìm thấy “Brioni” mà Triệu Anh Quân đã nói.

Đó là một cửa hàng vest nam được trang trí theo phong cách cổ điển, sang trọng.
“Chào mừng quý khách!”
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mỉm cười cúi chào, ra hiệu cho Lâm Huyền đi vào bên trong.
Qua lời giới thiệu của nữ nhân viên bán hàng, Lâm Huyền được biết Brioni là một thương hiệu lâu đời của Ý, được may thủ công, chuyên cung cấp cho giới thượng lưu.
Lâm Huyền đoán ra được, tại sao nữ nhân viên bán hàng này lại giải thích chi tiết cho cậu như vậy.
Ánh mắt của họ rất tinh tường, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khả năng chi trả của khách hàng.
Cách giải thích chi tiết này, thực chất chỉ là một cách thăm dò lịch sự.

Nếu khách hàng không có tiền, thì tự khắc sẽ “rút lui trong im lặng”, mọi người đều hiểu ý nhau, cũng không ai cảm thấy ngại ngùng.
Đây chính là đẳng cấp của thương hiệu xa xỉ, những tình tiết “nhân viên bán hàng khinh thường người nghèo” … có lẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình cách đây mười năm.
Lâm Huyền nhìn trúng một bộ vest màu đen.
Tuy cậu không hiểu gì về những thứ này, nhưng chất vải, đường may, đường khâu… của bộ vest này, so với bộ mà cậu đã mua để đi phỏng vấn xin việc trước đây, đúng là một trời một vực.
“Bộ này bao nhiêu tiền?”
“96000 tệ thưa anh.”
???
Lâm Huyền suýt chút nữa thì ngất xỉu, đây là thế giới của người giàu sao?
“Ôi! Xin lỗi quý khách!”
Lúc này, một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn, giống như quản lý, bước ra, cúi gập người chào Lâm Huyền:
“Thật sự xin lỗi quý khách, vừa nãy tôi có chút việc… nên không thể ra tiếp đón quý khách ngay.”
“Sếp Triệu đã dặn dò chúng tôi rồi, mời anh đi theo tôi! Những bộ vest được trưng bày ở bên ngoài đều là kiểu dáng cơ bản… những kiểu dáng cao cấp mà anh cần đều ở trong phòng ạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận