Câu Lạc Bộ Thiên Tài


Vừa thoáng khí, lại còn khóa ẩm…
Chẳng phải chính là 【kem dưỡng ẩm】 hay sao!
MX là một công ty mỹ phẩm, tuy Lâm Huyền làm việc ở bộ phận thiết kế, nhưng cậu cũng có chút hiểu biết về kiến thức cơ bản của mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da.
Thực ra, loại chất hóa học mà giáo sư Hứa Vân vô tình nghiên cứu ra được, đang ở trong tình thế khá “ngượng ngùng”.
Trong lĩnh vực công nghiệp hiện nay, rất nhiều vật liệu và lớp phủ, đều có thể đạt được khả năng chống thấm nước và thoáng khí 100%, công nghệ này đã rất phát triển rồi.
Loại chất hóa học này, trong lĩnh vực công nghiệp gần như là vô giá trị.
Nhưng trong lĩnh vực mỹ phẩm thì lại khác!
Phụ nữ có ba nhu cầu lớn nhất đối với mỹ phẩm——
Làm trắng, chống lão hóa và dưỡng ẩm.
Hiện nay, các sản phẩm dưỡng ẩm trên thị trường, đều không thể đạt được hiệu quả dưỡng ẩm tuyệt đối, dưỡng ẩm lâu dài.
Dù sao thì cũng không thể nào bôi cả một lớp vật liệu công nghiệp lên mặt được?
Khi trang điểm, để tăng hiệu quả dưỡng ẩm, thường phải bôi rất nhiều lớp sản phẩm dưỡng da: một lớp toner, một lớp lotion, một lớp kem dưỡng ẩm.
Rất phiền phức và nặng mặt, da cũng khó chịu.
Nhưng ngược lại, loại chất hóa học của giáo sư Hứa đã giải quyết được tất cả những vấn đề này——
1.

Đủ mỏng.

Chỉ cần một lớp đơn phân tử là có thể đạt được hiệu quả khóa ẩm và cho không khí đi qua, khi thoa lên mặt hoàn toàn không có cảm giác gì.
2.

Có thể tự phục hồi.

Bản thân loại chất này không có khả năng chống thấm nước và cho không khí đi qua, mà chỉ khi kết hợp với phân tử nước, nó mới tạo thành một lớp màng mỏng đơn phân tử.


Như vậy, cho dù trong cuộc sống hàng ngày có vô tình lau đi một phần kem dưỡng ẩm, thì cũng không cần phải dặm lại thường xuyên, bởi vì các phân tử nước trong không khí sẽ lại kết hợp với loại chất này, tạo thành lớp đơn phân tử mới.
3.

Khả năng chống thấm nước và cho không khí đi qua một cách tuyệt đối, không hề bị bay hơi.

Tuy rằng trong cuộc sống hàng ngày, đây không phải là nhu cầu cấp thiết, nhưng có hiệu quả thì lúc nào cũng tốt hơn.
4.

Vô hại với da.

Đặc tính này có thể nói là “trời ban”, cũng là điều mà chị em phụ nữ quan tâm nhất.
Bởi vậy.
Chính thứ “đồ bỏ đi” vô giá trị trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học và công nghiệp này… lại là “bá chủ” trong lĩnh vực sản phẩm dưỡng ẩm.
Chẳng phải sẽ bán chạy như tôm tươi sao?
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Huyền chậm rãi nói:
“Nếu chúng ta có thể giành được quyền sử dụng loại chất hóa học này, sử dụng làm sản phẩm đầu tiên của thương hiệu mới Rhine, thì chắc chắn có thể tạo nên một cuộc cách mạng trong thị trường mỹ phẩm.

Ít nhất là trong lĩnh vực dưỡng ẩm, chúng ta sẽ “độc bá thiên hạ”.”
“Chính xác.”
Triệu Anh Quân gật đầu:
“Hiện tại, các công ty mỹ phẩm lớn trên toàn thế giới, đều đưa ra mức giá rất cao cho giáo sư Hứa, có không ít công ty còn trả phí bản quyền lên đến hàng triệu đô la Mỹ.”
Hít…
Lâm Huyền hít một hơi lạnh.
Hàng triệu đô la Mỹ, mà chỉ mới là phí bản quyền thôi, thật sự là quá khoa trương.
Nhưng Lâm Huyền là người trong ngành mỹ phẩm, cậu biết rất rõ, sản phẩm của giáo sư Hứa chắc chắn đáng giá đến từng đồng.

Nếu có thể giành được bản quyền độc quyền.

Về cơ bản, cũng đồng nghĩa với việc “kết án tử hình” tất cả các sản phẩm dưỡng ẩm của các thương hiệu khác.
Đủ để độc chiếm toàn bộ thị trường dưỡng ẩm.
“Thật ra, MX cũng đã đưa ra mức giá cao hơn.”
Triệu Anh Quân cười khổ:
“Nhưng giáo sư Hứa căn bản không thèm để ý đến chúng tôi… May mà ông ấy cũng không đồng ý với bất kỳ công ty nào khác, nên chúng tôi vẫn còn cơ hội.”
“Đi nào Lâm Huyền, chúng ta đi chào hỏi giáo sư Hứa một chút.”

Lâm Huyền cũng bưng ly rượu, đi theo sau Triệu Anh Quân, tiến về phía góc phòng.
Giáo sư Hứa Vân nhìn thấy Triệu Anh Quân đang đi tới, liền quay đầu bỏ đi——
“Giáo sư Hứa, lâu rồi không gặp!”
Triệu Anh Quân mỉm cười tiến lên chào hỏi.
Hứa Vân quay đầu lại, cười gượng gạo.
“Chúc mừng giáo sư Hứa.”
Triệu Anh Quân nâng ly rượu vang đỏ lên, định cụng ly với Hứa Vân:
“Thành quả nghiên cứu của ngài, thật sự là một phát minh vĩ đại! Tôi tin rằng, chỉ cần ứng dụng nó vào đúng lĩnh vực, nhất định nó sẽ phát huy được giá trị vốn có!”
Tuy nhiên…
Hứa Vân lại không cụng ly với Triệu Anh Quân.
Ông ta cúi đầu, cười tự giễu:
“Ý cô là cái thứ thất bại nực cười kia sao? Tôi đã phải nhận đủ lời chế giễu rồi.”
“Không phải đâu giáo sư Hứa! Tôi cho rằng đó không phải là thứ thất bại, ngài nên trân trọng thành quả nghiên…”
“Triệu tiểu thư.”
Hứa Vân giơ tay cắt ngang lời Triệu Anh Quân.


Ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói:
“Triệu tiểu thư, hôm nay có thể gặp cô ở đây, tôi rất vui.”
“Nếu cô đến đây để quyên góp cho sự nghiệp khoa học, thì dù có uống bao nhiêu ly, tôi cũng sẽ uống cùng cô.”
“Nhưng mà, nếu cô đến đây vì cái thứ thất bại nực cười kia… thì rất tiếc, tôi không thể tiếp chuyện.

Tôi đã nói với cô rồi, lòng tự trọng của một nhà khoa học như tôi không cho phép tôi làm chuyện đó.”

Lâm Huyền nheo mắt lại.
Có thể nhìn ra, giáo sư Hứa Vân không hề chào đón Triệu Anh Quân, thậm chí còn rất bài xích việc tiếp xúc với những công ty mỹ phẩm này.
“Ngài nói đùa rồi giáo sư Hứa, chuyện này không liên quan gì đến chuyện kia.”
Triệu Anh Quân vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Hôm nay tôi đến đây, là vì muốn ủng hộ sự nghiệp khoa học, ủng hộ nghiên cứu khoa học, tuyệt đối không có ý gì khác.”
“Vậy thì tốt, vậy tôi xin thay mặt những người làm công tác khoa học của thành phố Đông Hải, cảm ơn Triệu tiểu thư!”
Giáo sư Hứa Vân đưa ly rượu ra cụng ly, Triệu Anh Quân khẽ hạ thấp ly rượu của mình xuống một chút.
Cạch!
Sau khi cụng ly, cả hai cùng uống cạn.
Giáo sư Hứa Vân dùng tay áo lau miệng, nhìn Triệu Anh Quân:
“Triệu tiểu thư, tôi hy vọng sau này có thể gặp cô ở những nơi như thế này, chứ không phải ở trong phòng thí nghiệm của tôi.”
Nói xong, Hứa Vân xoay người bỏ đi.
Triệu Anh Quân lấy khăn tay trắng ra, chấm chấm vết rượu vang đỏ còn dính trên khóe môi:
“Thấy chưa Lâm Huyền, ông ấy luôn đối xử với chúng ta như vậy, hôm nay coi như là còn nhẹ nhàng đấy.”
Lâm Huyền gật đầu.
Trước đây, cậu rất ít khi tiếp xúc với Triệu Anh Quân, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cô ta.
Cậu cứ nghĩ người phụ nữ này luôn cao cao tại thượng, lúc nào cũng nhìn xuống người khác.
Nhưng giờ xem ra… với tư cách là chủ tịch của một công ty, cô ta cũng có những nỗi khổ tâm riêng, cô ta cũng phải tươi cười lấy lòng giáo sư Hứa Vân, cũng phải khom lưng nài nỉ ông ta cụng ly.
Nhưng mà, cũng chẳng còn cách nào khác.
Công ty cần phải phát triển.
Nhân viên cần phải có cơm ăn.
Cô ta mới 23 tuổi đầu đã phải lăn lộn trong giới kinh doanh này, đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Chỉ là những đồng nghiệp trong công ty, chỉ nhìn thấy hào quang của cô ta, mà không nhìn thấy những vất vả, nhọc nhằn mà cô ta phải trải qua…

Cho đến tận bây giờ, Lâm Huyền vẫn không biết tại sao Triệu Anh Quân lại phải cố gắng như vậy.
Trong công ty rất ít khi nhắc đến chuyện của cô ta, chỉ biết gia thế của cô ta rất tốt, nhưng lại không dựa dẫm vào bố mẹ, MX là do cô ta tự mình gây dựng nên từ hai bàn tay trắng.
“Giáo sư Hứa Vân chắc hẳn rất thiếu kinh phí nghiên cứu, thiết bị thí nghiệm… tại sao ông ấy không đồng ý bán cái “thứ thất bại” đó để đổi lấy tiền chứ?”
Lâm Huyền rất khó hiểu:
“Rõ ràng là sau khi có tiền, ông ấy có thể thành lập phòng thí nghiệm riêng, tiến hành nghiên cứu trong điều kiện tốt hơn, biết đâu lại thật sự nghiên cứu ra được thành tựu gì đó.”
Triệu Anh Quân cất khăn tay, cười bất đắc dĩ:
“Có lẽ đây chính là lòng tự trọng và sự cố chấp của một nhà khoa học.

Ông ấy đã thất bại quá lâu, bị chế giễu quá lâu, nên càng không thể chấp nhận việc bán “thứ thất bại” của mình, để nó tràn lan khắp thế giới.”
“Giới khoa học là một thế giới rất kỳ lạ, có mấy ai trong số họ là ham mê tiền tài, danh vọng? Họ là những người coi nhẹ danh lợi nhất, thuần khiết nhất trên thế giới này, tiền bạc đối với họ, hoàn toàn không quan trọng bằng những thành tựu và đột phá trong nghiên cứu.”
“Loại chất hóa học được tạo ra một cách tình cờ kia, trong mắt chúng ta là một kho báu.

Nhưng trong mắt giáo sư Hứa Vân… có lẽ đó chính là một vết sẹo nhức nhối, mỗi lần nhắc đến đều là một lần đau đớn.”
Triệu Anh Quân đặt ly rượu xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn Lâm Huyền:
“Cậu cũng tốt nghiệp Đại học Đông Hải, có thể giúp tôi nghĩ cách nào không?”
“Tôi?”
Lâm Huyền sững sờ.
Trong chớp mắt, cậu nhớ đến cảnh tượng trong bộ phim “Tây Du Ký” bản năm 1986, Bôn Ba Nhi Bá bị Cửu Đầu Trùng ra lệnh: “Ngươi đi tiêu diệt thầy trò Đường Tăng đi!”
Mình có tài cán gì chứ!
Mấy người là giới thượng lưu, là những “cá mập” trong giới kinh doanh, còn bị giáo sư Hứa Vân cho “ăn bơ” đấy.
Mình chỉ là một trưởng nhóm nho nhỏ, trong mắt người ta chỉ là một học sinh tiểu học, làm sao có thể đàm phán được thương vụ lớn này?
“Để tôi thử hỏi thăm xem sao.”
Lâm Huyền chỉ có thể trả lời như vậy.
Lúc này cậu mới hiểu, mục đích Triệu Anh Quân dẫn cậu đến bữa tiệc lần này… có lẽ là vì cậu và giáo sư Hứa Vân cùng là cựu sinh viên của trường, biết đâu sau này có thể kết nối được.
Nhưng cô ta đã đánh giá cậu quá cao rồi.
Có lẽ chính màn thể hiện xuất sắc trong dự án mèo Rhine, đã khiến Triệu Anh Quân hiểu lầm về năng lực thực sự của cậu.
Nhưng mà con mèo đó là cậu “đạo nhái” từ trong mơ ra mà!
Chẳng lẽ trong mơ… còn có thể “đạo nhái” được cả thành quả nghiên cứu của giáo sư Hứa Vân hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận