Câu Lạc Bộ Thiên Tài


“…”
“…”
Cả hai đều im lặng, bầu không khí có chút ngượng ngập.

“Thực ra…”
Người phụ nữ lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Từ lúc tôi nhìn thấy anh giả làm tôi, lên xe đi theo Mèo Mặt To ở quảng trường, tôi đã cảm thấy đầu óc anh có vấn đề rồi.


“Bây giờ thì hết hiểu lầm rồi chứ?”
“Bây giờ tôi càng khẳng định điều đó hơn!”
Lâm Huyền bất lực xòe tay:
“Nói vậy là cô vẫn không tin tôi sao? Nhưng nếu cô đã muốn đến đây để trộm két sắt của 【Lâm Huyền】, chắc hẳn cô đã tìm hiểu qua về người này rồi chứ? Chẳng lẽ cô không biết anh ta trông như thế nào sao?”
Lâm Huyền chỉ vào mặt mình:
“Cô nhìn kỹ mặt tôi đi, so sánh với ảnh chụp mà cô đã điều tra trước đó xem, có phải là giống hệt nhau không.


Người phụ nữ lắc đầu:
“Tôi chưa từng tìm hiểu về chủ nhân của chiếc két sắt này, tôi cũng không biết Lâm Huyền trông như thế nào.


Lâm Huyền cạn lời.

Cậu chưa bao giờ nghĩ… hóa ra chứng minh mình là chính mình, lại là một chuyện khó khăn đến vậy.

“Tuy nhiên, anh là ai cũng chẳng quan trọng.


Người phụ nữ lại lên tiếng:
“Nếu anh thật sự có thể mở két sắt này cho tôi, tôi có thể cho anh biết câu trả lời.


Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn ổ khóa trước mặt:
“Nếu là khóa điện tử… thì tôi chỉ cần vài phút là có thể mở được rồi.


“Nhưng oái oăm thay, ở đây lại sử dụng toàn bộ là khóa cơ, hơn nữa còn là mật mã 8 chữ số, cho dù là dùng phương pháp thử lần lượt, hay là phương pháp nghe âm thanh, đều không thể mở khóa trong thời gian ngắn được.


Cô ta quay đầu nhìn Lâm Huyền:
“Vì vậy, tôi không quan tâm anh là ai, anh có thể là bất kỳ ai.


Chỉ cần anh có thể mở được két sắt này, thì anh chính là cộng sự của tôi.


“Thành giao.


Lâm Huyền giơ tay phải ra.

Mặc dù cậu muốn moi được câu trả lời từ đối phương trước.

Nhưng hiện tại cậu không có cách nào chứng minh mình là Lâm Huyền… không có bất kỳ thứ gì có giá trị để mặc cả, nên cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Tôi xưng hô với cô thế nào đây?”
“CC”
Người phụ nữ đưa tay ra, vỗ vào tay Lâm Huyền:
“Cứ gọi tôi là CC là được.


Lâm Huyền phát hiện, những nhân vật xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hình như đều không có một cái tên bình thường nào cả.

“Anh có kế hoạch gì chưa?” CC nhìn Lâm Huyền.

“Thử ngày tôi sinh nhật 18 tuổi trước đã, thử hết những ngày có ý nghĩa rồi tính tiếp.




Lâm Huyền vắt óc suy nghĩ, đưa ra từng ngày tháng có liên quan đến bản thân.

Rồi thử từng ngày một.

Nhưng nghĩ nát óc rồi, Lâm Huyền vẫn không đoán ra được mật mã chính xác.

“Vừa nãy là sinh nhật mẹ tôi… vẫn sai sao?”
CC lắc đầu:
“Hay là thử sinh nhật bà nội anh xem?”
“Tôi còn chẳng biết sinh nhật bà tôi là ngày nào nữa là.


“Anh không nghe ra tôi đang mỉa mai anh à? Anh thử hết từ ông chú, dì dượng, đến cả sinh nhật con chó nhà anh rồi còn gì! Anh đổi cách nghĩ khác đi được không?”
CC nhìn Lâm Huyền với vẻ khó hiểu:
“Tại sao nhất định phải là ngày tháng? Mật mã 8 chữ số, không thể là thứ gì khác sao?”
Lâm Huyền xua tay:

“Chắc chắn là ngày tháng, tin tôi đi.

Vừa nhìn thấy cấu trúc ổ khóa là tôi biết ngay, chắc chắn là ngày tháng, đây là thói quen đặt mật mã của tôi từ trước đến nay.


“Anh đang tự coi mình là Lâm Huyền để suy nghĩ đấy à?”
“Tôi nhắc lại lần nữa.

” Lâm Huyền bất lực:
“Tôi không phải tự coi mình là Lâm Huyền, tôi chính là Lâm Huyền! Cô im lặng một chút, đừng làm phiền tôi suy nghĩ nữa được không?”
“Hừ, anh nhập tâm ghê nhỉ!”
CC khẽ cười:
“Những ngày tháng mà anh vừa nói, toàn là ngày tháng của mấy trăm năm trước.

Nếu không phải tôi không còn cách nào khác… thì tôi cũng chẳng thèm ở đây nghe anh nói nhăng nói cuội! Chẳng lẽ người nhà anh đều là yêu quái sống mấy trăm năm sao?”
Lâm Huyền nhắm mắt lại…
Hai tay không ngừng xoa xoa thái dương.

Nghĩ.

Phải nghĩ thật kỹ.

Rốt cuộc là ngày gì…
Rốt cuộc còn ngày nào mà mình chưa nghĩ đến?
Lâm Huyền cảm thấy đầu óc mình như muốn bốc cháy, thậm chí còn đang hoạt động quá tải.

Nhưng mà tất cả những ngày tháng mà cậu có thể nghĩ ra, những ngày tháng có liên quan đến bản thân…
Đều đã thử qua hết rồi…
Đều không mở được!
Lâm Huyền bắt đầu cảm thấy không tự tin nữa.

Đây thật sự là két sắt của cậu sao?
Nhưng đây là giấc mơ của cậu mà!
Trong giấc mơ của cậu, chẳng lẽ lại xuất hiện két sắt của người khác sao?
Lâm Huyền nhớ lại lời cậu bạn thân từng nói.

“【Trong mơ tuyệt đối sẽ không xuất hiện những thứ nằm ngoài nhận thức của cậu.

】”
Vì vậy.


Mật mã 8 chữ số này!
Nhất định nằm trong ký ức của cậu!
Rốt cuộc còn ngày nào mà mình chưa nghĩ đến?
Rốt cuộc còn ngày nào mà mình đã lãng quên?
Rốt cuộc còn ngày nào mà mình đã giấu kín?
Cạch!
Tiếng dòng điện được kết nối——
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Chuông báo động vang lên inh ỏi xung quanh!
Là nguồn điện chính đã được khôi phục! Hệ thống báo động tự động kích hoạt!
“Chết rồi!”
Lâm Huyền sốt ruột, đá một cái vào két sắt.

“Còn không mau nghĩ đi!!”
CC hét lớn.

Giữa tiếng chuông báo động chói tai uỳnh uỳnh! Càng khiến người ta thêm phần căng thẳng và bồn chồn như thể đang nghe thấy tiếng đếm ngược của bom hẹn giờ!
“Tôi đang nghĩ đây!”
Lâm Huyền gãi đầu:
“Nhưng mà tôi không nghĩ ra!”
Đầu đau như búa bổ!
Não bộ quá tải!
Lâm Huyền cảm giác cả thế giới như đang quay cuồng!
Giống như bị ném vào trong một khối rubik xoay không ngừng nghỉ, xung quanh là những hình ảnh ký ức vừa lạ vừa quen nhấp nháy như tivi đang chuyển kênh.

“Nếu anh còn không nghĩ ra thì cảnh sát sẽ đến đấy! Tôi thật sự không nên tin anh mà!”
Lâm Huyền nheo mắt nhìn đồng hồ đeo tay:
【00:41:27】
Bây giờ không chỉ là vấn đề cảnh sát nữa… Giấc mơ chỉ còn lại 33 giây.

“Rốt cuộc anh có làm được không vậy!” hét lớn:
“Những lời hay ho mà anh vừa nói đâu hết rồi?!”
“Cô im lặng cho tôi!”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng la hét! Tiếng chuông báo động! Tiếng ù tai!
Đầu óc Lâm Huyền như muốn nổ tung!
Khối rubik ký ức càng lúc càng xoay nhanh hơn!
Vô số ký ức bị lãng quên như dòng thác lũ, cuồn cuộn ùa về!
Những hình ảnh trước mắt như cưỡi ngựa xem hoa!
Lâm Huyền cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt!
Bí mật được chôn giấu sâu nhất trong lòng bỗng chốc bị đào xới!
“Trước đây tôi từng thích một cô gái…” Lâm Huyền ôm trán, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh bị sao vậy! Tôi không rảnh nghe chuyện tình yêu của anh đâu!” CC gào lên giữa tiếng chuông báo động inh ỏi!
“Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi…”
“Tôi! Không! Muốn! Nghe!”
“Tôi cũng chẳng muốn nói đâu! Đây không phải là vì cô sao?!” Lâm Huyền ngẩng đầu hét lớn, chỉ tay vào két sắt:
“19990707! Sinh nhật của cô ấy!”

Lâm Huyền cảm thấy mình như một tên hề.

Bí mật khó nói nhất, tấm màn che đậy cuối cùng của cuộc đời, đều bị xé toạc!
“Nhanh lên!”
Cạch, cạch, cạch.

CC nhanh chóng xoay các vòng số mật mã! Rồi đấm mạnh vào tay cầm!
Không mở được.

“Mật mã sai rồi!”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
【00:41:47】
“20150609!” Lâm Huyền bịt tai hét lớn!
“Lại là ngày gì nữa đây!? Đừng nói với tôi là ngày anh tỏ tình đấy nhé!” CC gào thét trong tiếng chuông báo động chói tai!
“Mẹ nó, cô đừng có đoán mò nữa được không! Nhanh nhập mật mã đi!”
“Nhập xong rồi!”
【00:41:56】
CC nghiến răng nghiến lợi!
Cô ta dồn hết sức lực! Đập mạnh vào tay cầm!
Rầm!

Không mở được.

Lâm Huyền cảm thấy toàn thân bủn rủn, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.

Cậu đưa mắt nhìn CC đang đứng trước két sắt lần cuối.

Trong tầm nhìn mờ nhạt…
CC quay đầu lại.

Ánh mắt oán hận nhìn thẳng vào tâm can cậu——
“Kẻ dối trá.


【00:42:00】
Ầm!!!!!
Ầm!!!!!
Ầm!!!!!
Ánh sáng trắng nóng rực bất ngờ xuất hiện, nuốt chửng tất cả…


Tháng chạp.

Rạng sáng mùa đông.

Trong căn phòng ngủ gọn gàng, sạch sẽ.

Lâm Huyền mở mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận