Cầu Ma

Cùng lúc đó, tiếng két két bỗng vang lên, thanh âm đến từ hồ lô sau lưng gã đàn ông chân mày vàng. Hồ lô xuất hiện từng vết nứt, nhanh chóng khuếch tán, cuối cùng bùm một tiếng, hồ lô sau lưng gã đàn ông chân mày vàng thành bốn năm mảnh.

"Ngại quá, ta cũng có một bảo hồ lô." Tô Minh ho khan.

Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, giơ lên tay phải chỉ hướng gã đàn ông chân mày vàng. Lập tức tiểu nhân bảo hồ lô giữa không trung và 'Người yêu' của nó cúi đầu, lạnh lùng liếc gã đàn ông chân mày vàng, hai con lao nhanh tới.

Gã đàn ông chân mày vàng bị câu nói của Tô Minh chọc tức lại hộc máu, biểu tình rất bực dọc, ngửa đầu gầm lên, vẻ mặt tuyệt vọng. Tiếng rống của gã đàn ông chân mày vàng thê lương, dường như có rút gào cỡ nào cũng không thể trút ra cục tức trong lòng gã.

Mắt thấy hai tiểu nhân bảo hồ lô đến gần, biểu tình gã đàn ông chân mày vàng quái dị, gã thả lỏng tay bấu đá núi, té xuống vực sâu.

Hai tiểu nhân bảo hồ lô lắc người tới gần, phút chốc không khí bên người gã đàn ông chân mày vàng lao nhanh xuống xuất hiện một bàn tay to bắt lấy gã, dùng mu bàn tay chặn lại hai tiểu nhân.

Tiếng nổ ngập trời, tiểu nhân bảo hồ lô văng ra, biểu tình lạnh băng. Đặc biệt là tiểu nhân bảo hồ lô của Tô Minh, mắt lóe sát khí đậm đặc, lắc người trở về bên hắn. Còn tiểu nhân bảo hồ lô vốn thuộc về gã đàn ông chân mày vàng thì theo tiểu nhân bảo hồ lô của Tô Minh cũng đi tới bên cạnh hắn, mắt đầy tình cảm nhìn chằm chằm tiểu nhân bảo hồ lô của Tô Minh, dường như chỉ cần một ánh mắt của nó là sẵn sàng trả giá tất cả.

Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn sương khói bên trên, sát khí trong mắt càng đậm. Tay phải nâng hồ lô, tiểu nhân lập tức bay vào trong hồ lô, tiểu nhân giống cái thuộc về gã đàn ông chân mày vàng cũng bay vào theo.

May là gã đàn ông chân mày vàng bị bàn tay chộp lấy rơi xuống vực sâu rồi, nếu không nhìn thấy cảnh này sẽ lại hộc bãi máu.


"Ngươi muốn cứu hắn?" Tô Minh nhìn sương khói bên trên, lạnh nhạt hỏi:

"Hắn cam nguyện nhập địa, vào đạo ta, xuống đất có cửa, ta phải cứu hắn." Trong không gian bên trên truyền ra thanh âm tang thương, là giọng của ông lão Mộc Nha.

Lần này thanh âm của ông lão quanh quẩn, mọi người đều nghe thấy.

Tô Minh không lên tiếng, lạnh lùng nhìn hư vô bên trên. Gã đàn ông chân mày vàng sống hay chết dù Tô Minh thấy quan trọng nhưng nhỏ bé không đáng kể so với suy nghĩ hiện tại của hắn.

Lúc trước Tô Minh đã đoán ông lão Mộc Nha rõ ràng nói với hắn nhưng nghe sao cũng như giải thích với ai khác. Chuyện lạ này nếu là ở chỗ khác thì Tô Minh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nơi đây là Đệ Ngũ Hỏa Lô, vậy nên hắn không thể không suy nghĩ.

Nếu ông lão Mộc Nha đã nhất quyết cứu gã đàn ông chân mày vàng thì Tô Minh lập tức quyết định, đơn giản dùng việc lần này thăm dò. Cho nên Tô Minh không lên tiếng, biểu tình không hề thỏa hiệp nhìn lên trời, đứng ở đỉnh núi, lạnh lùng không nói.

'Nếu lời của ông lão Mộc Nha dịu đi thì chứng minh ta đoán là thật, vậy chắc chắn ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lô, lúc ta leo lên núi ác chiến thì lão ta gặp phải ai. Chính là người này khiến lão kiêng dè, mới có lời như giải thích với ia. Nhưng nếu lão không dịu giọng lại thì chắc có lẽ ta đã đoán sai." Tô Minh suy nghĩ nhiều thứ nhưng không lộ ra ngoài mặt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hơn mười giây sau, sương khói bên trên truyền đến một tiếng thở dài.


"Được rồi, lão già ta ở đây nhiều năm, giờ muốn rời đi cần một thân thể làm vật dẫn. Mới nãy ta thấy thằng nhóc này không tệ nên mượn dùng chút, đợi sau khi lão phu rời đi thì hắn không còn là hắn. Sao ngươi không mau cảm ngộ thuật Di Sơn của lão phu?"

Trong sương khói bên trên truyền ra thanh âm khiến tinh thần Tô Minh rung động mãnh liệt. Hắn im lặng cúi đầu, nhìn sách đá trên thạch đài, hít sâu, hai tay giơ lên, định ấn xuống. Tô Minh không ngẩng đầu, nhìn như tùy tiện hỏi.

"Mới nayx vãn bối chiến đấu cùng Hung Linh thì tiền bối gặp phân thân thứ mấy của phụ thân ta?"

"Thứ ba... A?" Ông lão Mộc Nha bản năng đáp, nhưng nói đến đây thì mắt chợt lóe tia sáng.

"Là phân thân thứ ba sao." Tô Minh lạnh nhạt nói.

Tô Minh có cảm giác mãnh liệt trên sương khói Mộc Nha nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng hắn đã thói quen tận xương tủy hành động biểu tình không thay đổi nên không lo bị nhìn ra cái gì. Câu mới rồi đơn thuần là chụp mũ Mộc Nha, là hắn cố ý nói ra, dù là nói sai rồi cũng không sao. Tô Minh muốn xem phản ứng của Mộc Nha dể phán đoán, nhưng hắn không ngờ một câu tùy tiện lại bắt được đáp án khiến tinh thần hắn rung động.

"Hay cho thằng nhóc gian xảo, nhưng lãop hu thích tính đó của ngươi, chuyện giữa hai phụ tử các ngươi thì lãop hu không muốn tham gia." Trong sương mù, ông lão Mộc Nha cười cười, không nói gì.


Tô Minh tâm thần chấn động, nhắm mắt, hai tay ấn mạnh vào hai đá núi. Tiếng nổ ầm ĩ, tất cả ý niệm trong đầu bị cưỡng ép đè xuống, bị từng ảo ảnh ngọn núi hoàn toàn thay thế.

Cùng với núi bên trên tan vỡ, núi bên dưới cũng lắc lư xuất hiện từng vết nứt. Vết nứt ngày càng nhiều, núi trong đầu Tô Minh cũng càng nhiều. Cuối cùng bùm một tiếng, núi bên trên hoàn toàn tan vỡ thành nhiều mảnh, trong đầu Tô Minh vô số ảo ảnh núi ngưng tụ lại biến thành một quả cầu ánh sáng màu đen.

Quả cầu ánh sáng hư ảo, bên trong có vô số ngọn núi chớp lóe. Tô Minh cảm nhận rõ ràng uy nhiếp bàng bạc, từ bên trong người hắn phát ra. Chớp mắt mọi người cảm nhận uy nhiếp toát ra từ thân thể Tô Minh đều biến sắc mặt, có cảm giác như vạn núi đè đầu.

Tiếng nổ lại vang lên, núi bên dưới lần nữa tan vỡ ra thành đá núi, bao gồm mấy người bên trên cũng văng ra. Khi họ bị đánh văng ra thì tu vi chớp mắt hồi phục lại. Khi tu vi của họ hồi phục, quả cầu đen trong đầu Tô Minh từ hư ảo biến ngưng tụ, cuối cùng thành khắc ấn khắc vào linh hồn của hắn. Hình dạng khắc ấn là ba điểm sáng liên tiếp cùng một chỗ, ẩn chứa hơi thở nguyên thủy, như lúc thiên địa sơ khai thì bị thiên nhiên hình thành.

Khi khắc ấn vào linh hồn, Tô Minh cảm nhận trong khung trời bát hoang này núi tồn tại.

Đó là vô số núi, núi trong các tinh cầu, núi hư ảo, núi trong ký ức của mọi người, chúng nó tổ thành quy tắc trong tam hoang đại giới chưa từng có ai phát hiện.

Thuật Di Sơn này tu là quy tắc núi!

'Sơn, cũng là tam! Ba điểmk hung thành ngọn núi này, điểm này là thiên địa chi sơ, nguyên lực. Người ngoài truyền thừa Di Sơn đại giới của ta hãy nhớ kỹ Di Sơn chỉ là thức thứ nhất. Từ lúc thuật này được sát tạo đến này chỉ có một thức, nếu người ngoài có duyên sáng tạo ra thức thứ hai ứng với Di Sơn đại giới của ta, để lại thức thứ hai, người truyền thừa thuật Di Sơn, giới ta không có chút cầu, chỉ có một điều xin là...'

Khi khắc ấn linh hồn Tô Minh thì đầu hắag một giọng xa xưa, thanh âm như truyền ra ừ năm tháng, có vẻ chân thành.

Tô Minh tinh thần rung động, mở mắt ra, trong mắt hắn xuất hiện bóng núi. Khoảnh khắc này Tô Minh có cảm giác mãnh liệt dường như chỉ cần hắn động ý niệm liền có thể khống chế ức núi trên khung trời.


Trời đất vào giây phút này tan vỡ, sương khói xung quanh lăn cuồn cuộn. Cùng với núi sụp đổ, một vòng xoáy to lớn xuất hiện bên trên. Vòng xoáy ầm ầm chuyển động, lực hút mãnh liệt xuất hiện cuốn mọi người hướng vòng xoáy.

Khi Tô Minh mở mắt ra, hắn thấy Hứa Tuệ ở phía xa đã đến gần vòng xoáy, bên cạnh cô có Huyền Thương bị cô túm lấy cánh tay, biểu tình kinh hoàng, lắc đầu nguầy nguậy lộ vẻ sợ hãi, cuối cùng hóa thành cay đắng.

Tô Minh không nhìn kỹ, lắc người bước ra bước đầu tiên. Khi bước đầu tiên đạp xuống, một điểm xuất hiện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Tùy theo Tô Minh bước ra bước thứ hai, điểm thứ hai cũng xuất hiện.

Tô Minh nhảy lên, trên hai điểm này xuất hiện bên cạnh Hứa Tuệ. Hứa Tuệ lộ nụ cười, thả lỏng tay bắt chặt Huyền Thương, khiến gã bị cuốn vào vòng xoáy. Hứa Tuệ dể Tô Minh ôm mình, điểm thứ ba xuất hiện. Khoảnh khắc ba điểm xuất hiện thì chúng nó liên tiếp nhau hợp thành một ngọn núi. Dù núi hư ảo nhưng khiến Tô Minh ôm Hứa Tuệ ở giữa không trung, dưới vòng xoáy sừng sững, tựa như ngọn núi chân chính xuất hiện trên bầu trời.

"Tạo hóa của ta đâu?" Tô Minh một tay ôm Hứa Tuệ, nhìn không trung, lạnh nhạt hỏi.

"Trong Đệ Ngũ Hỏa Lô có chúng giới, nhưng chỉ có giới này là lãop hu một mình mở ra. Tạo hóa của ngươi là nguyên lực ngưng tụ vạn cổ năm tháng một giới của lão phu!" Trên bầu trời quanh quẩn giọng của ông lão Mộc Nha.

Cùng lúc đó, cả thế giới vang tiếng nổ.

Bên cạnh Tô Minh lần lượt xuất hiện ảo ảnh, cỡ vài chục cái, đầu là hình dạng Hung Linh, trong đó có Niên Ngâm. Những Hung Linh là tu sĩ mấy năm nay bị ông lão Mộc Nha bắt. Chúng đứng yên không nhúc nhích, thân hình nhanh chóng héo rút toát ra nhiều sức sống, sự sống hóa thành tơ trắng lao hướng Tô Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận