Trời đất đông lại, ngay cả gió nhẹ nhàng thổi, mặt đất tĩnh lặng.
Cơ thể Tất Đồ run rẩy quỳ tại đó, bái lạy hướng phương bắc.
"Là nô bộc Tất Đồ của ngài đang kêu gọi ngài. Ta đã chuẩn bị đủ sự sống, lấy hai người này làm tế phẩm, thỉnh Thần Tà Man phương bắc giáng thế."
Lúc Tất Đồ mở miệng thì trước mặt lão khí thế vô hình bỗng dưng tập trung lại, hóa thành một vòng mơ hồ.
Đó là một người, nhìn không rõ hình dạng, nửa trong suốt, thậm chí nếu không xem kỹ thì sẽ không thấy.
Giây phút y xuất hiện, cơ thể A Công run lên, thậm chí hô hấp cũng biến dồn dập.
Tô Minh ở trong thân người khổng lồ cũng giống như ông. Hắn không thể nhúc nhích, hắn cảm nhận được sự cường đại vượt xa Tất Đồ rất nhiều phát từ người nửa trong suốt đó.
Trên người hắn còn có một viên Huyết Dược cuối cùng. Huyết Dược là con dao hai lưỡi, nếu có vết thương thì sẽ tương đương với tự sát, cho nên mỗi lần Tô Minh sử dụng đều cực kỳ cẩn thận.
Đây là đòn sát thủ của hắn. Hắn không biết vật này có tác dụng với cường giả Khai Trần hay không, nhưng phải thử một phen. Nhưng muốn tới gần cường giả Khai Trần quá khó khăn. Dù lúc trước có một lần cơ hội, nhưng A Công ngay bên cạnh, đối phương lại lành lặn tất cả vết thương. Một khi dùng không đúng lúc bị đối thủ đánh trả, vậy rất có thể lan đến A Công và chính mình.
Bóng người nửa trong suốt đứng trước mặt Tất Đồ đang quỳ, nâng lên tay phải như chỉ vào trán Tất Đồ. Thân thể Tất Đồ lập tức run lẩy bẩy, vẻ mặt thống khổ nhưng kiềm nén không phát ra tiếng gào. Chỉ thấy giữa trán xuất hiện một lỗ nhỏ, rất nhiều máu tươi bắn ra, dường như bị người nửa trong suốt hấp thu.
Rất nhanh, hình dáng người này không còn nửa trong suốt mà trở thành màu máu, có thể trông thấy bên trong có máu tươi đang xoay tròn, dần vẽ ra nửa ngón tay phải.
Thân thể Tất Đồ nhanh chóng khô kéo, chỉ vài giây đã biến thành như bộ xương.
"Không đủ…" Nửa ngón tay có màu máu, nhưng chỗ còn lại thì vẫn là nửa trong suốt, bình thản phát ra thanh âm tiến vào tinh thần ba người nơi đây.
Dường như Tất Đồ đã sớm biết không đủ máu tươi, đôi tay chộp hướng mặt đất. Lập tức động đất, chỉ thấy Ô Sơn biến tối tăm, tất cả tuyết đọng biến thành màu đen, lan tràn. Cánh rừng dưới núi, tất cả cây cối vỡ thành tro bụi, có khí trắng chui ra từ khắp nơi trên mặt đất bay thẳng tới Tất Đồ.
Dưới chân núi, trong rừng cây, màu đen lan tràn. Tất cả sinh vật bị bao trùm đều chết thảm, trở thành khói trắng bay lên trời.
Con khỉ nhỏ ở trên cây kinh hoàng chạy nhanh, thế này mới tránh khỏi màu đen kia.
Khói trắng không ngừng bay lên trời, dung nhập vào người Tất Đồ, khiến thân thể khô héo lần nữa hồi phục. Cùng lúc đó, càng có nhiều máu từ lỗ nhỏ giữa trán phun ra, bị người trước mặt hút vào thân thể.
Tô Minh và A Công nhìn thấy tất cả hình ảnh đáng sợ này. Nhưng họ không thể ngăn cản, không thể nhúc nhích một ly.
"Vẫn không đủ…" Thân hình đó bây giờ cả ngón tay phải đều biến thành màu đỏ.
"Đây là tất cả của ta…thỉnh Bắc Man Thần giáng thế…" Tất Đồ run rẩy, bây giờ lão không cách nào di chuyển, lúc trước vết thương đã khép nay lại tách ra.
"Lần này hiến tế, không đủ…chỉ có thể giáng thế một ngón." Bóng dáng từ từ mở miệng, ngón tay duy nhất nhiễm đỏ nâng lên chỉ hướng trên trời.
Lập tức bầu trời biến đổi. Thật nhiều mây đen cuồn cuộn tập trung hơn phân nửa khung trời. Một tiếng sấm sét điếc tai vang lên. Cùng lúc đó, trong tầng mây đen có tia chớp đen rít gào giáng xuống.
Tia chớp đen lộ ra tà ác, âm u, khi giáng xuống thì như đại biểu chết chóc!
Khoảnh khắc nó giáng xuống, vốn cơ thể Tô Minh không thể động đậy thì đột nhiên mảnh vỡ đen trước ngực đã lâu không biến hóa nay tỏa ra dòng nước ấm, dung nhập vào người Tô Minh. Vang lên từng tiếng két két, Tô Minh lập tức phát hiện mình lại có thể cử động.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, khoảnh khắc tia chớp lao tới thì vọt ra, nhân lúc bây giờ Tất Đồ không thể hành động, thân thể có nhiều vết thương, Tô Minh lấy ra Huyết Dược. Hắn vọt tới kéo gần khoảng cách với Tất Đồ, tay trái vươn khỏi thân người khổng lồ bắn dược hướng chỗ Tất Đồ.
Sau khi bắn ra Huyết Dược, tia chớp đen đã tới gần người khổng lồ. Hắn không cách nào tránh khỏi, nắm tay trải đánh hướng tia chớp.
Từ xa nhìn lại thì như có một người khổng lồ giận dữ ông trời, khi trời giáng tia chớp, muốn đấu với trời!
Bóng dáng mơ hồ chỉ có một ngón tay biến màu đỏ bỗng nhiên khẽ kêu, nhìn hướng Tô Minh, cùng lúc đó, cơ thể hình như không thể ở lại đây quá lâu, dần tán đi.
Theo y tán đi, cơ thể A Công hồi phục tư do. Ông lộ sốt ruột, trơ mắt nhìn người khổng lồ có Tô Minh ở bên trong cùng với tia chớp đen tới gần!
Hiện tại, Huyết Dược cũng rất nhanh lao tới gần Tất Đồ.
Vật đó là cái gì, Tất Đồ không biết, cười nhạt nâng lên tay phải vung một cái. Lập tức gió mạnh thổi, nhưng đụng Huyết Dược thì trong dược ẩn chứa lực lượng khí huyết của Tô Minh nổ tung, khiến Huyết Dược biến thành bột phấn hình thành sương đỏ bay thẳng tới chỗ Tất Đồ. Dù có một ít bị Tất Đồ hất ra nhưng đa số vẫn rơi trên người lão, chui vào miệng vết thương, như muốn thiêu cháy máu.
"Tầm thường!" Tất Đồ biến sắc mặt, vận chuyển khí huyết. Không biết lão dùng cách gì mà cảm giác thiêu cháy kia tắt ngấm, nhưng mặt lão càng tái nhợt.
Bây giờ thì tia chớp đen tà ác và âm u như trở thành ánh sáng chết chóc trên cõi đời lao thẳng tới Tô Minh, va chạm với nắm đấm.
Không có tiếng nổ, tất cả lặng yên không tiếng động. Trong mắt A Công và Tất Đồ, họ thấy cánh tay phải người khổng lồ đụng vào tia chớp trực tiếp vỡ ra, hình thành một mảnh sương đỏ khuếch tán. Thân hình người khổng lồ theo đó rung lắc dữ dội, bắt đầu từ vai vỡ ra từng tấc, không ngừng lan tràn xuống dưới. Chỉ phút chốc tám phần trăm cơ thể người khổng lồ biến thành sương khói.
Tia chớp xuyên qua thân hình người khổng lồ.
"Tô Minh!!!" Hai mắt A Công đỏ rực.
Ông đang muốn lao ra, chợt thấy trên trời người khổng lồ chỉ còn phân nửa, theo sương đỏ tràn ngập quanh người bỗng nhiên xoay vòng lần nữa ngưng tụ. Từ trung tâm, A Công thấy thân thể Tô Minh vốn ẩn giữa thân người khổng lồ khi đánh ra nắm đấm kia thì biến đổi vị trí bên trong thân thể nó.
Nhưng dù là vậy thì toàn thân Tô Minh cũng đẫm máu, đã tới đường cùng.
Khi thân thể người khổng lồ bị phá hủy hơn phân nửa, tia chớp đen xuyên qua người nó giờ dừng lại ở giữa không trung, nhạt rất nhiều, chậm rãi biến đổi phương hướng. Nó không đi hướng A Công mà muốn tiếp tục xuyên thấu qua thân hình người khổng lồ do sương đỏ tiếp tục ngưng tụ thành.
Tất Đồ ở phía xa miệng mũi chảy máu, hô hấp dồn dập. Triệu hoán Thần Tà Man cần hiến tế sự sống. Tương tự, để phát huy lực lượng tia chớp đen thì cũng cần lão không ngừng hiến tế sinh mạng, lại thêm lúc trước dập tắt ngọn lửa trong người, hao phí sức lực của lão.
Sức mạnh một kích đó có liên quan rất lớn tới tu vi của lão. Bởi vì lực lượng tia chớp này thật ra là toàn bộ sức mạnh của lão, chẳng qua bị thuật Tà Man kỳ dị biến đổi chút, nhưng xét đến cùng thì vẫn liên quan nhiều đến tu vi của Tất Đồ.
"Sao còn chưa chết? Chết cho ta!" Mặt Tất Đồ nổi gân xanh, bây giờ thân thể gầy gò nổi gân xanh thì trông thật khủng khiếp.
Tia chớp đen không nhạt thêm nữa, chuyển phương hướng muốn lao đến Tô Minh.
A Công Mặc Tang mạnh ngoái đầu, nhìn con rắn cùng với ông chiến đấu nay đã trọng thương. Con rắn là do Man Văn của ông biến thành, cùng ông cả đời. Khi ông nhìn nó thì con rắn như có linh cảm, cũng nhìn A Công. Bạn đang đọc truyện được tại
A Công không chần chờ, nhắm mắt lại, bộ đồ nửa người trên phút chốc vỡ ra, lộ thân hình lưu giữ dấu vết thời gian. Trên người ông có nhiều sợi máu ngưng tụ thành Ô Mãng Văn. Nhưng bây giờ Ô Mãng Văn dường như hòa tan, chớp mắt tựa như bị xóa đi, biến mất khỏi người A Công.
Khi Ô Mãng Văn biến mất thì một răng nanh đỏ như máu xuất hiện trước ngực A Công chiếm toàn bộ thân trên. Đỉnh răng nanh ở giữa trán A Công, sống động như thật, tựa như cái răng thật sự!
Hoa văn răng xuất hiện, Tất Đồ ở phía xa đang hiến tế sinh mệnh, khống chế tia chớp đen muốn tấn công Tô Minh thì đột nhiên biến sắc, lộ ra hoảng sợ và chấn kinh, khó thể tin tưởng!
Đêm nay việc khiến lão chấn kinh có quá nhiều. Huyết nguyệt xuất hiện, Nguyệt Dực ào ạt, còn có thuật Hỏa Man chân chính. Nhưng so với tình huống hiện tại lão thấy, Man Văn trên người A Công Mặc Tang hóa thành răng vượt xa nỗi chấn kinh trước đó.
"Không thể nào!!! Sao ngươi có tới hai Man Văn!!! Đây là không thể nào!!! Man tộc ta cả đời chỉ có thể có một Man Văn!!! Ngươi…ngươi lại có tới hai cái!!!" Tất Đồ vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí vì chuyện đó khiến lão quên cả khống chế tia chớp đen.
Lão không dám tin hình ảnh chính mắt trông thấy. Lão biết nếu truyền ra việc Mặc Tang có hai Man Văn, vậy chỉ sợ cả thế gian đều chấn động. Bởi vì xưa nay lão chưa từng nghe có ai được hai Man Văn. Ai cũng không thể, ngay cả Man Thần trong truyền thuyết đều chỉ có một Man Văn!
Chỉ thấy Mặc Tang mạnh mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh. Khi trên người xuất hiện Man Văn thứ hai thì ông nâng lên tay phải, ấn trước ngực, mạnh chộp hướng bên ngoài. Thoáng chốc trong tay ông xuất hiện một cái răng to cao cỡ một người!
Cái răng lộ ra âm khí, nó trắng bệch, bị A Công cầm trong tay nhảy ra sau, đứng trên đỉnh đầu con rắn.
"Đây là chiêu cuối cùng của ta, vốn đã định thi triển." A Công vẻ mặt bi thương cầm lấy cái răng to đâm vào đầu con rắn dưới chân mình.
Con rắn vẻ mặt thống khổ, không động đậy, mặc kệ A Công dùng răng nanh đâm xuyên vào sâu trong đầu.
Bùm một tiếng, khi răng nanh hoàn toàn đâm vào trong, con rắn hai mắt trống rỗng, đã chết. Khi nó chết thì thân thể nhanh chóng héo khô, từ miệng vết thương trên đỉnh đầu tuôn ra luồng khói đen.
Theo thân thể con rắn biến mất, thật nhiều khói đen ùa ra, chớp mắt con rắn hoàn toàn biến mất trong trời đất, răng nanh cũng biến mất. Trước mặt A Công xuất hiện một đoàn khói đen đậm đặc không ngừng tuôn trào, hóa thành đầu thú một sừng hung tợn.
Đầu con thú tựa như quỷ dữ, cái mũi có vòng sắt màu đen. Nó vọt ra mang theo uy nhiếp kinh người, mơ hồ có khí thế giống Khai Trần, bay thẳng tới Tất Đồ vẻ mặt kinh hoàng.