Cầu Ma

Hay cho một Tam Hoang!

Tính kế kỹ lưỡng, đưa Nghịch Thánh và Ám Thần ra khỏi Tam Hoang Đại Giới, tiến vào khu vực được gọi là Tam Hoang thứ hai, yên lặng chờ đợi ở nơi đó. Cho đến lúc thỏa đáng, thông qua lỗ hổng khuyết khẩu, lan tràn vào Tang Tương. Cố gắng lấy phương pháp này để thao túng ba cánh, khiến cho bốn cánh của con bướm… hòa làm một thể!

- Sợ rằng cho dù là ta thì cũng đã bị Tam Hoang lợi dụng một lần. Sở dĩ lốc xoáy Âm Tử xuất hiện linh tiên kiếp chính là vì hắn muốn đẩy ta vào bên trong Tang Tương đại giới! Bởi vì sự xuất hiện của ta sẽ khiến cho Tang Tương đại giới đồng bộ cùng với Tam Hoang, khiến cho khuyết khẩu Tang Tương xuất hiện!

Hai mắt của Tô Minh lóng lánh tinh quang. Hắn hiểu rõ rằng nếu lúc trước hắn hợp tác cùng Tang Tương, như vậy giờ phút này, Tô Minh là hoàn toàn tiếp nhận tự thân.

Tính cách của hắn rất kiên định!

Định ý là hắn bị lợi dụng tàn nhẫn, hết thẩy sinh mệnh của hắn phải trả giá thật nhiều. Tô Hiên Y như thế, Đế Thiên như thế, ý chí Tam Hoang... lại có sao!

- Thời gian trọng điệp vốn còn hơn ba ngàn bảy trăm năm, nhưng hôm nay đã biến thành năm trăm năm. Cứ cho là ta có thể trì hoãn được năm trăm năm, nhưng năm trăm năm sau đấy... bốn cánh trọng điệp, hạo kiếp sẽ phủ xuống.

Ý chí Tang Tương than nhẹ, có tiếng lẩm bẩm khuếch tán. Tô Minh rơi vào trầm mặc.

Điều khiến hắn trầm mặc không phải là cái gọi là năm trăm năm, mà là thời gian hạo kiếp phủ xuống vốn là... ba ngàn bảy trăm năm.

Thậm chí Tô Minh có thể biết rõ rằng thời gian cụ thể ở trong năm tháng chỉ là một loại điểm nhìn, hẳn phải là ba ngàn bảy trăm hai mươi năm.

Đúng lúc này, dường như tiếng nói từ trong trận linh Thiên Hương trận lại hiện lên trong đầu Tô Minh.

- Ba ngàn bảy trăm hai mươi năm sau, ta sẽ lại đốt một lần nữa...

- Ta đã hiểu. Ta sẽ giúp ngươi chuyện này.

Trong thần sắc Tô Minh hiện lên một vẻ kiên định. Hắn ngẩng đầu nhìn tinh không phía xa, bình tĩnh nói.

- Cảm ơn ngươi... Ngươi muốn đi đoạt xá ý chí thế giới nào?

- Chân giới nào đối ứng với Minh Hoàng Tam Hoang?

Trong mắt Tô Minh xuất hiện ánh sáng quỷ dị, nhàn nhạt nói.

- Chính là chỗ ngươi đang ở… Chân giới Cương Thiên.

- Ta muốn ý chí nơi này!

Tô Minh không chút do dự, quyết đoán nói.

Hắn vừa dứt lời, lập tức ý chí Tang Tương từ bốn phía bỗng nhiên hóa thành một cơn gió lốc. Gió lốc dữ dội vờn quanh Tô Minh, rầm rầm cuốn động bốn phía. Đảo mắt vạn dặm, trong tích tắc đã biến mất, duy chỉ có thần thức của Tô Minh là có thể tìm kiếm. Gió lốc dữ dội quét qua chân giới Cương Thiên. Nơi đi qua, ý chí vốn có của chân giới Cương Thiên ngay lập tức biến mất.

Cũng chỉ trong giây lát, gió lốc do ý chí Tang Tương hóa thành khuếch tán ra khỏi chân giới Cương Thiên. Bên trong chân giới Cương Thiên đã không còn tồn tại một chút ý chí nào nữa.

Trở thành một mảnh trống trải như một thân thể không có hồn, cho nên bất kỳ một cái hồn nào cũng có thể chiếm cứ. Đây chính là Tang Tương trợ giúp cho Tô Minh, để cho hắn đoạt xá một chân giới cực kỳ dễ dàng!

Dường như trong chớp mắt chân giới Cương Thiên không tồn tại ý chí, ý chí của Tô Minh ý chí bỗng nhiên tản ra, trong nháy mắt đã dung nhập vào trong đó. Trong tích tắc ý chí của hắn dung nhập vào Cương Thiên, đột nhiên ý chí tăng mạnh, giống như được tẩm bổ thêm rất nhiều. Cũng chỉ trong mấy hơi thở, ý chí của Tô Minh đã vang vọng cả Cương Thiên, hoàn toàn chiếm cứ, trở thành phân thân của bản thân. Tô Minh biết rõ ý chí của mình... đã tăng mạnh tới trên năm lần!

Ý chí của Tam đại chân giới dung hợp khiến cho sinh mệnh của Tô Minh trong nháy mắt đã được đề cao. Trong tích tắc, dường như hắn cảm thấy như thần linh!

Ý chí, tu vi, linh tiên ý!

Bất kỳ một cái nào cũng đều riêng mình bước vào đạo vô thượng. Hôm nay, ý chí của Tô Minh đã cực mạnh, tu vi của hắn thì hơi yếu một chút, nhưng chỉ cần hắn thăng tiên thành công thêm mấy lần nữa là có thể dung hợp tu vi, lại dung nhập linh tiên ý vào ý chí, cuối cùng trở thành thôi động phụ trợ ý chí. Đến khi đó... Tô Minh sẽ không còn là tu sĩ, mà là trở thành người làm chủ được ý chí!

- Ngươi phải tuân thủ lời hứa, ta cũng như thế... Ta sẽ truyền thụ cho ngươi thuật hóa kén thành bướm lúc ngươi đoạt xá Tam Hoang… Ngươi chỉ có thời gian chuẩn bị là năm trăm năm. Trong thời gian này, ta sẽ không trợ giúp ngươi, bởi vì ta sẽ ngủ say. Lấy ngủ say để đối kháng với Tam Hoang, để trì hoãn cho ngươi… năm trăm năm. Tựa như… Hơi bị!

Tiếng nói của Tang Tương dần dần suy yếu, trở nên mơ hồ, cho đến khi dư âm của bốn chữ cuối cùng khuếch tán thì hắn đã ngủ say, biến mất ở bên trong trời cao. Theo ý chí của Tang Tương biến mất, giờ phút này Tang Tương đại giới lại khôi phục như thường.

Không ai biết rằng trong nháy mắt khi bọn hắn cảm thụ khởi lai, Tang Tương đại giới đã không hề giống như trước nữa. Cương Thiên trước kia đã trở thành một trong những phân thân của Tô Minh.

Trong trầm mặc, Tô Minh ngẩng đầu nhìn về phía xa, cất bước biến mất ở trong hư vô. Lúc hắn xuất hiện đã tới gần Doanh Hương, đi vào trong chân giới Doanh Hương.

Ở bên trong tinh không chân giới Doanh Hương, thân ảnh Tô Minh xuất hiện ở bên trong cung điện Tang Tử. Hắn không hề gặp phải chút ngăn cản nào trên đường tới đây. Cho dù là tu sĩ thủ hộ bên ngoài cung điện này thì vừa nhìn thấy Tô Minh, lập tức tất cả đều đồng loạt cung kính cúng bái.

Tô Minh đi vào cung điện, nhìn bốn phía, trong trầm mặc cúi đầu. Hắn nhìn mặt đất dưới chân rồi nhẹ nhàng giơ chân phải lên bước một bước. Lập tức thân tan xuống mặt đất, xuất hiện ở tầng cuối cùng của cung điện này. Ở giới này có một … Vũ Huyên khác đang ngủ say.

Nhìn Vũ Huyên đang ngủ say, Tô Minh nhận ra khuôn mặt này cùng với cô gái trong trí nhớ kia giống nhau như đúc. Hắn trầm mặc. Hắn không thể mang cô đi, bởi vì cho dù hắn dung hợp cùng một người giống hắn ở giới này thì cũng không biết rằng có quan hệ cùng với bí mật đại giới hay không, không biết rằng nếu mang Vũ Huyên đi ra, cô có bị hình thần câu diệt ngay lập tức hay không.

Tô Minh không dám đánh cuộc. Hắn trầm mặc nhìn cô gái đang ngủ say, sau đó vung tay phải lên, tầng tầng phong ấn bàng bạc chợt rơi xuống, khiến cho đại điện này tràn ngập ý chí của Tô Minh, thủ hộ nơi này đến cực hạn. Tô Minh lại nhìn cô gái này thật lâu rồi xoay người rời đi.

Hắn muốn đi tới Chúng Linh Điện của Tang Tương đại giới!

Nơi đó chính là trạm cuối cùng cả hắn ở Tang Tương đại giới này. Tô Minh cũng không muốn biết Tang Tử thứ ba là ai bởi điều này cũng không cần thiết. Bất luận là quen thuộc hay là xa lạ cũng không có tác dụng gì.

Nếu đã như thế thì không hỏi, không biết, không nhìn.

Hiểu rõ hết thảy sẽ nhìn cuộc sống sẽ không còn gì thú vị nữa. Giờ khắc này, trong lòng Tô Minh rất bình tĩnh. Bình tĩnh giống như khi còn là đứa trẻ không buồn không lo ở Ô Sơn năm đó. Chỉ là khi đó bình tĩnh bởi vì chưa từng trải qua thế sự, cả người thuần khiết như giấy trắng.

Mà hôm nay, ở trên tờ giấy trắng này đã bị vẽ lên một vài hình ảnh không rõ ràng, bị viết xuống quá nhiều tang thương, tồn tại những nếp uốn của năm tháng. Nhưng cuối cùng cũng bởi vì sự thái biến thiên mà Tô Minh mới có cảm giác nhìn rõ thế sự, cho nên hắn bình tĩnh.

Hắn từ từ đi lại ở trong tinh không, xuyên qua Doanh Hương, đi qua Cương Thiên, đi tới chân giới Tiên Tông.

Nhìn chân giới Tiên Tông trống trải, trở thành phế tích, Tô Minh bình tĩnh tiêu sái bước đi, cho đến khi đi tới Chúng Linh Điện đối ứng Đạo Thần Chân Giới, Tam Hoang Đại Giới.

Nói cách khác là Tiên Tông cũng không có Chúng Linh Điện, bởi vì nơi này không có ký hiệu khổng lồ.

Tô Minh nhìn tinh không trống trải, hắn hai mắt nhắm nghiền.

Nơi này đúng là không có, nhưng... Nếu như Tô Minh cần, nó sẽ xuất hiện. Bởi vì khi soi gương, ngay cả sinh mệnh cũng có thể xuất hiện hai cái, huống chi là Chúng Linh Điện được chế tạo nên.

Nhắm mắt lại, Tô Minh cất bước đi về phía trước. Từng bước, từng bước, cho đến khi bước thứ ba rơi xuống, trong nháy mắt thân thể của hắn vặn vẹo, biến mất ở trong tinh không, lúc xuất hiện đã ở trong một thế giới quen thuộc.

Sương mù màu trắng tràn ngập thế giới toàn bộ, nhìn không thấy cuối, nhìn không thấy nơi xa, nhìn không thấy chút sinh mệnh nào tồn tại trong sương mù.

Nơi này là Chúng Linh Điện. Có lẽ nơi này là Chúng Linh Điện Tam Hoang, cũng có lẽ là thuộc về Tang Tương. Tô Minh không tìm hiểu về điều này. Bất kể nơi này thuộc về phương nào thì chỉ cần nó tồn tại là được.

Tô Minh dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà hóa thành một cầu vồng bay đi. Thoạt nhìn thì tốc độ của hắn không nhanh, nhưng đảo mắt đã không có bóng dáng. Trong nháy mắt, sương mù ở phía dưới quay cuồng, tựa như bởi vì Tô Minh xuất hiện mà xảy ra biến hóa nào đó. Trong chớp mắt, lại mơ hồ xuất hiện mây hồng.

Mây hồng là dấu hiệu thế giới Chúng Linh Điện kinh khủng nhất. Năm đó ở chỗ này, một khi Tô Minh ở gặp phải mây hồng sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để trốn thoát, nếu không, tất có nguy cơ sống còn.

Nhưng hôm nay...

Dường như trong nháy mắt mây hồng xuất hiện, Tô Minh hừ lạnh một tiếng rồi vung tay phải về phía dưới. Lập tức gió nổi cuồn cuộn, tiếng nổ vang rung trời chuyển đất, chỉ thấy sương mù ở nơi này quay cuồng, như sóng to gió lớn ùng ùng xóa đi.

Có vô số thú dữ ở trong mây đỏ, thân thể mọi người trong tích tắc nổ tung, trở thành một phần của mây đỏ, nhưng vẫn không có cách nào có thể ngăn cản sương mù quay cuồng tiêu tán.

Đúng lúc này chợt có tiếng gào thét thê lương truyền ra, thiên không vặn vẹo. Một tòa đại điện bàng bạc mang theo luồng tang thương bỗng nhiên phủ xuống từ cuối trời. Cùng lúc đó, rất nhiều sinh mệnh giống như u linh, thần sắc mờ mịt phủ xuống từ tòa đại điện này, gào thét lao về phía Tô Minh.

Cùng lúc đó, ở trước đại điện xuất hiện một thân ảnh cầm trong tay trường mâu, toàn thân gầy như thây khô. Hắn giơ trường mâu trong tay lên cao, sát khí mãnh liệt tràn ngập trời cao.

Dường như trong tích tắc, ở xung quanh Tô Minh có rất nhiều người do mấy năm qua thăng tiên thất bại, hóa thành linh, giờ phút này cũng vọt thẳng tới Tô Minh.

Thần sắc Tô Minh như thường nhìn sinh mệnh kỳ dị. Năm đó hắn chỉ có thể bỏ chạy. Nếu không phải là gặp được lão giả Thiên Linh, e rằng giờ phút này đã không còn sống. Sắc mặt hắn như thường, hai mắt lộ ra vẻ bén nhọn, vung tay áo, nhàn nhạt nói.

- Cút!

Đất trời rầm rầm. Một từ của Tô Minh giống như mười tỷ tia chớp đồng thời nổ vang, tạo thành uy áp quét ngang đất trời, khiến cho tất cả đều bị chấn động. Có không ít tồn tại trong lúc nơi này nổ vang đã ngay lập tức hình thần câu diệt.

Sau tiếng nổ vang này, toàn bộ đều rơi vào tĩnh mịch... Thần sắc của thây khô kia cũng lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ. Giống như năm đó bị lão giả Thiên Linh quát, nó không chút do dự, trong nháy mắt biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận