Tô Minh túm lấy Hòa Phong ở trong rừng chạy với tốc độ nhanh nhất. Hắn vừa chạy vừa nuốt Nam Ly Dược để trị thương, liên tục đi nguyên ngày mới tạm thả lỏng.
Rừng càng sâu thì càng nhiều nguy hiểm. Trên đường đi Tô Minh thấy vài thực vật và mãnh thú khiến da đầu hắn mát lạnh, may là tốc độ hắn cực nhanh mới từ xa tránh kịp.
Trong cánh rừng như không có tận cùng Tô Minh không tìm thấy ngọn đồi nào, không có hang động nghỉ ngơi. Nhưng chỗ này có nhiều cây to, thậm chí là đại thụ to cỡ vòng tay mười người.
Tìm một đại thụ như vậy, Tô Minh đào rỗng bên trong hình thành chỗ trú ngụ, mở bãi cỏ đỏ phòng vệ, đặt Hòa Phong sang bên, mình thì khoanh chân nhắm mắt trị thương.
Nhưng lúc hắn trị thương thì tay cầm một khối thạch tệ vẫn thi triển Khắc Ấn thuật, bao phủ trăm mét xung quanh, cẩn thận cảnh giác.
Mãi đến khi sắc một mảnh tối đen, Tô Minh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hòa Phong đang hôn mê.
Cả người Hòa Phong mọc thảo dược, nếu bỏ gã trong cánh rừng thì tựa như thực vật, có người đi ngang cũng khó nhìn ra đây là người hấp hối.
Tô Minh nhìn chằm chằm Hòa Phong nửa ngày, chỉ vào trán Hòa Phong. Lập tức giữa trán Hòa Phong bay ra một đoàn sáng ảm đạm, nếu không phải Tô Minh thi triển Khắc Ấn thuật thì không nhìn thấy đoàn sáng này.
Bây giờ mắt hắn thấy rõ trong đoàn sáng tồn tại một người. Cái người nhỏ xíu này rõ ràng là Hòa Phong. Hiện tại Hòa Phong vẻ mặt kinh sợ run lẩy bẩy liên tục quỳ lạy Tô Minh ý xin tha thứ.
"Ta vốn không muốn cho ngươi cảm nhận thống khổ, sau khi ta luyện xong thì ngươi cứ thế chết đi, nhưng cừu của ngươi ta sẽ trả giúp. Nhưng bây giờ ta đã đổi ý." Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Người kia càng run dữ dội, vẻ mặt sợ hãi mở miệng. Trong đầu Tô Minh truyền đến thanh âm yếu ớt của Hòa Phong.
"Hứa huynh tha mạng, Hòa Phong biết sai rồi, lần này thật sự sai rồi. Xin Hứa huynh cho ta một cơ hội, cho ta một cơ hội nữa thôi!" Thanh âm của Hòa Phong rất yếu ớt nhưng tràn ngập cầu xin.
"Cho ta lý do không giết ngươi!" Tô Minh nâng ta phải, ngưng tụ một tia Khắc Ấn thuật ở ngón trỏ.
Nhìn hành động của Tô Minh, Hòa Phong lập tức kêu lên. Gã tiếp xúc với Tô Minh mấy lần, mỗi lần đều chịu thiệt lớn, đương nhiên rất sợ hắn. Lại thêm bây giờ thấy sắc mặt Tô Minh âm trầm, có cảm giác tai vạ đã đến.
"Hứa huynh, nếu…nếu huynh giết ta thì sẽ không được đến báu vật. Ta đã nói dối chỗ giấu báu vật…""
Tô Minh lạnh lùng nhìn Hòa Phong, ngón trỏ tay phải chậm rãi chỉ, động tác rất chậm tạo áp lực càng lớn cho Hòa Phong. Áp lực lằn ranh sống chết khiến Hòa Phong tan vỡ tự tin. Gã có thể cảm nhận được thanh niên trước mắt không giống với lần đầu mình gặp, dường như trải qua những chuyện này khiến tâm trí trưởng thành hơn nhiều.
"Ngươi đừng giết ta, ta sẽ đưa báu vật cho ngươi! Đưa hết cho ngươi! Còn một ít bí mật ta biết về nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc ngủ yên, những chuyện mà ba bộ lạc cũng không biết…" Hòa Phong nhanh chóng mở miệng nhưng ngón trỏ của Tô Minh không tạm dừng cách Hòa Phong không đủ bảy tấc.
Áp lực vô hình to lớn khiến Hòa Phong lộ ra tuyệt vọng, vội nói tiếp.
"Ta biết cách sử dụng bãi cỏ đỏ chính xác…ta còn biết bí mật mặt nạ. Ta…ta…ta có ích với ngươi, ta biết quan hệ giữa ba bộ lạc Hàm Sơn Thành và nhân vật quan trọng trong bọn họ. Ta ở Hàm Sơn Thành có phòng, bên này còn có động phủ, rất bí ẩn, người khác không biết, ta đều đưa ngươi…ta…" Hòa Phong nói năng lộn xộn, run rẩy nhìn ngón tay Tô Minh cách gã ngày càng gần, giờ chỉ còn ba tấc.
"Kinh nghiệm của ta nhiều hơn ngươi một chút, ta có thể giúp ích cho ngươi, ta biết hết mọi thứ bên này. Có ta trợ giúp, ngươi ở đây như cá gặp nước!!!" Nói đến cuối cùng Hòa Phong cao giọng hét, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. Ngón tay Tô Minh chỉ cách gã một tấc thì tạm dừng.
"Ta không tin ngươi." Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hòa Phong lập tức mở mắt ra, trong mắt lộ khao khát sống, dường như câu nói của Tô Minh là cọng cỏ duy nhất chộp lấy trước cái chết, gã không thể buông.
"Ngươi tin ta đi, ta có thể nhận ngươi làm chủ nhân. Việc này rất dễ dàng. Ngươi…ngươi ngưng tụ Khắc Ấn thuật thành một điểm ấn lên người ta, sau khi dung hợp với ta thì ta chỉ có thể trở thành một phần Khắc Ấn thuật của ngươi, chỉ cần ngươi động ý nghĩ thì có thể giết ta, ta không thể phản kháng. Hơn nữa ta lập tức là Khai Trần cảnh, sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi. Chúng ta có thể đi giết Huyền Luân, dùng thân thể y tạo thành con rối cho chủ nhân luyện chế…ta…"
Không đợi Hòa Phong nói xong, Tô Minh mạnh chỉ xuống, ấn vào giữa trán Hòa Phong nhỏ xíu. Hòa Phong thê lương hét, mắt thấy người nhỏ xíu trong đoàn sáng nhanh chóng ảm đạm, vài giây sau sẽ biến mất. Một khi tan biến thì Hòa Phong thật sự chết, coi như thân thể có sức sống nhưng thực tế trên đời đã không còn người tên là Hòa Phong.
"Đến lúc này mà ngươi còn muốn hại ta!" Tô Minh lạnh lùng mở miệng.
"Ta không có…lần này thật sự không…" Hòa Phong hét thảm, tiếng nói ngày càng yếu ớt. Đoàn sáng đã tán đi hơn phẩn nửa. Mặt gã lộ chua xót, chậm rãi khép mắt.
Khi người nhỏ xíu trong đoàn sáng sắp tan biến thì mắt Tô Minh lóe sáng, ngưng tụ Khắc Ấn thuật thành một điểm, dung hợp vào.
Hòa Phong nhỏ xíu lập tức từ tan biến thành ổn định, sắc mặt lộ thống khổ, nhưng mắt mở ra thì tràn ngập vui sướng và khao khát sống. Gã không phản kháng, mặc kệ dung hợp. Nửa tiếng sau, khi đoàn sáng ổn định thì gã quỳ trước mặt Tô Minh, biểu tình tôn kính.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Minh có thêm một suy nghĩ. Suy nghĩ này hình như liên tiếp với Hòa Phong, chỉ cần động ý nghĩ thì có thể hoàn toàn xóa mất.
"Ta biết ngươi không cam lòng." Tô Minh nhìn Hòa Phong nhỏ xíu, chậm rãi mở miệng.
"Tiểu nhân…không dám…" Hòa Phong cười khổ, nhìn Tô Minh, lại cúi đầu.
"Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi hết lòng giúp ta, trăm năm sau ta sẽ cho ngươi tự do." Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn Hòa Phong.
Hòa Phong nghe lời này thì mạnh ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
"Chủ nhân nói thật chứ?"
"Ngươi và ta không có hận thù sâu, từ đầu đến cuối đều là ngươi tính kế ta, ta luôn chống cự, vì sao phải lừa ngươi?" Tô Minh lạnh lùng nói.
Hòa Phong im lặng, lòng đắng cay, lát sau mắt lộ kiên quyết.
"Chủ nhân hãy lấy ra mặt nạ trong túi trữ vật của ta. Mặt nạ này là vật phỏng chế của tổ tiên, tuy nói không sánh bằng nhưng đội vào, thi triển Khắc Ấn thuật không cần linh thạch."
"Túi trữ vật? Linh thạch?" Tô Minh ngây ra.
"Chủ nhân không biết cũng không lạ, túi đó ít có người biết, tiểu nhân từ điển tịch trong tộc mới biết được, là vật tổ tiên để lại, gọi là túi trữ vật. Còn về linh thạch là thạch tệ Man tộc chúng ta." Hòa Phong giải thích.
Tô Minh nhìn Hòa Phong, từ trong ngực lôi ra túi màu tím, lấy ra mặt nạ. - https://truyenfull.vn
"Chủ nhân đúng là cẩn thận, nếu trước kia ngài đội mặt nạ thì…" Hòa Phong cười khổ thản nhiên nói.
Dù gã không nói xong nhưng Tô Minh đã hiểu. Hắn thấy Hòa Phong cố sức nâng lên tay phải chỉ vào mặt nạ, thoáng chốc giữa trán mặt nạ tỏa ánh sáng. Ánh sáng bị Hòa Phong hoàn toàn hút vào người, khiến thân thể vốn ảm đạm rất nhanh tràn đầy.
"Xin chủ nhân từ túi trữ vật lấy ra một viên linh thạch đỏ." Hòa Phong nhẹ giọng nói.
"Bộ dạng hiện giờ của ngươi là cái gì?" Tô Minh không lập tức lấy ra mà nhìn Hòa Phong, chậm rãi mở miệng.
"Ta không rõ lắm, là tu luyện Khắc Ấn thuật lâu dài sau biến thành. Trong điển tịch tổ tiên để lại có nói tới trạng thái này, gọi là linh thể. Dù rất yếu ớt nhưng chỉ có Khai Trần cảnh tu luyện Khắc Ấn thuật mới có được. Nếu đạt tới Tế Cốt cảnh, người luyện Khắc Ấn thuật trong người sẽ có linh hồn gọi là linh anh, thậm chí nếu mạnh hơn nữa, đạt đến Man Hồn cảnh trong truyền thuyết thì gọi là nguyên thần. Đáng tiếc rất nhiều điển tịch đều bị ba bộ lạc cướp đi hết, mấy thứ còn lại cũng bị Huyền Luân cướp rồi. Nếu không thì chủ nhân có thể tự xem." Hòa Phong nhỏ giọng nói.
"Ngươi muốn linh thạch đỏ làm gì?" Tô Minh trầm ngâm giây lát, ánh mắt lạnh lẽo.
"Chủ nhân yên tâm, nếu tiểu nhân đã định nhận chủ, lại có ước hẹn trăm năm thì sẽ không phản bội. Tiểu nhân muốn linh thạch đỏ là để dung nhập vào linh thể của ta, mượn lực lượng từ nó lần nữa dung hợp với mặt nạ. Sau này chủ nhân đội mặt nạ thì không cần cầm linh thạch cũng có thể thi triển Khắc Ấn thuật. Chỉ cần linh thạch đỏ vỡ nát thì đổi linh thạch khác là được. Hơn nữa mặt nạ có hiệu quả thay đổi hơi thở. Tiểu nhân chỉ dùng hai lần, người trông thấy đã bị ta giết hết. Nếu chủ nhân đội vào cũng không cần lo bị người phát hiện có liên quan đến ta. Ta có thể nương dựa mặt nạ dùng kinh nghiệm của mình giúp chủ nhân." Lời Hòa Phong có lớp có lang, hiển nhiên đã từ lúc trước kinh hoảng sắp tan vỡ hồi phục lại, lần nữa biến thành Hòa Phong tâm kế sâu.
Mắt Tô Minh chớp lóe, nhìn chằm chằm Hòa Phong, lát sau bỗng mở miệng.
"Không cần, ta vẫn quen dùng thạch tệ thi triển. Về mặt nạ thì ta còn có tác dụng khác. Còn ngươi…" Tay phải Tô Minh nâng lên vung giữa không trung. Lập tức xuất hiện rất nhiều Nguyệt Dực. Người ngoài không thấy hồn Nguyệt Dực nhưng Hòa Phong thấy xong lập tức biến sắc mặt, nhưng không dám phản kháng, mặc kệ hồn Nguyệt Dực hung tợn xông đến cắn lấy phong tỏa kéo vào người Tô Minh.
Có nhiều hồn Nguyệt Dực ở, Tô Minh không sợ Hòa Phong làm ra chuyện gì. Thông qua hồn Nguyệt Dực phong tỏa, Tô Minh có thể che kín liên lạc giữa Hòa Phong và bên ngoài, khiến một ít bí mật của hắn không bị người này phát hiện.
Làm xong tất cả, mặt Tô Minh lộ vẻ mệt mỏi. Mấy ngày nay cùng Hòa Phong khiến Tô Minh không chỉ có thân thể mà tinh thần cũng mệt nhọc.