Cầu Ma

Biểu tình của Diệt Sinh lão nhân cực kỳ âm trầm. Đúng như Tô Hiên Y đã nói, nghĩa sâu xa nhất của đoạt xá là quyết không thể đoạt xá chính mình, đây là một định luật, là cấm kỵ. Bởi vì một khi đoạt xá chính mình thì trong người sẽ lại tách ra bản thân khác, đây là phân liệt hình, đại biểu dù có mạnh hay yếu đều không thể cắn nuốt đối phương, chỉ có thể cùng tồn tại. Diệt Sinh lão nhân biết điều đó, nhưng Tô Hiên Y kế hoạch, Diệt Sinh lão nhân đoạt xá Lôi Thần. Lôi Thần có Diệt Sinh chủng, đồng nguyên với Diệt Sinh lão nhân nên tương đương với lão đoạt xá chính mình.

Diệt Sinh lão nhân trơ mắt nhìn hơi thở Lôi Thần và Đạo Thần của mình dung hợp quay về cơ thể mình, lão cảm nhận được sự tồn tại của gã, cảm nhận trong ý thức của mình tràn ngập ý thức thù hận không thể bị bôi xóa của Lôi Thần.

- Hay cho Tô Hiên Y!

Mắt Diệt Sinh lão nhân chợt lóe, giơ tay phải chỉ vào Tô Hiên Y biến thành bàn tay. Bùm một tiếng, bàn tay tan vỡ lộ ra thân hình Tô Hiên Y. Diệt Sinh lão nhân chỉ một cái, túi trữ vật của y vỡ lộ ra Đệ Ngũ Hỏa Lô. Diệt Sinh lão nhân lại bóp, Đệ Ngũ Hỏa Lô tan vỡ, bao gồm thân thể nữ nhân ở bên trong và Tô Hiên Y, thành bột phấn bị xóa đi. Ý thức Lôi Thần trong người Diệt Sinh lão nhân càng tăng hận thù.

Diệt Sinh lão nhân cười nanh tranh:

- Ở lại trong người ta cũng tốt, vậy... Ngươi hãy nhìn lão phu hủy diệt tất cả đi. Chờ ta nghĩ cách tác ngươi ra sẽ cho ngươi nếm mùi tuyệt vọng. Bây giờ ngươi hãy nhìn xem lão phu làm sao phong ấn Tô Minh thành tế phẩm!

Diệt Sinh lão nhân giơ tay phải lên chỉ hướng hư vô.

Cái chỉ này khiến thanh niên áo đen ngồi trên la bàn liên tục hút sự sống của Tang Tương trong thương mang nằm ngoài bươm bướm Tang Tương vụt ngẩng đầu.

Thanh niên áo đen nhỏ giọng nói:

- Tế phẩm...

Đôi mắt lạnh lùng bắn ra tia sáng, nhưng rất ảm đạm, dường như tùy thời sẽ tắt. Chỉ có giây phút này thanh niên áo đen mới như một người còn sống.

Thanh niên áo đen thì thào, giơ tay phải lên chỉ hướng bươm bướm bên dưới. Có gió nổi lên, thành luồng khói đen thẳng hướng bươm bướm Tang Tương, dường như muốn theo hướng Diệt Sinh lão nhân chỉ dẫn lấy đi tế phẩm.

Giờ phút này, Tô Minh nhìn người Cửu Phong trong vòng xoáy, giơ tay phải lên nhưng... Hắn vĩnh viễn không thể đụng vào mép vòng xoáy, dường như vận mệnh vào giây phút nào đó không thể thay đổi.

Oán khí do Tô Hiên Y hấp thu biến thành bàn tay màu đen ngưng tụ ý chí của Diệt Sinh lão nhân chớp mắt xuyên qua vòng xoáy có sông vong xuyên, xuất hiện trước mặt Tô Minh, hóa thành oán khí, nguyền rủa vô tận nhấn chìm hắn.

Trở thành phong ấn!

Phong ấn tu sĩ mạnh nhất bản kỷ giới này, khi đã khắc ấn tế phẩm là chờ đợi Huyền Táng giáng xuống.

Trong phong ấn tồn tại vô số khuôn mặt do oán khí hóa thành, từng khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng, hận Tô Minh không chết ngay lập tức, nhuộm thế giới của hắn thành màu đen, phong ấn hắn trong khói đen đậm đặc.

- Tô Minh, ngươi đi chết đi!

- Ngươi giết hết tộc ta, ngươi chết đi, ngươi phải chết!

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi không thể cứu người thân của ngươi, chúng ta dùng tất cả để ngươi chết!

- Năm đó ngươi giết tộc nhân của chúng ta có từng tưởng tượng ngày hôm nay sẽ đến? Sao... Ngươi còn chưa chết?

Xung quanh Tô Minh ngập sương khói, những khuôn mặt vặn vẹo phát ra tiếng gào, không có giới hạn, vòng quanh hắn, phát ra tiếng gầm rống, nguyền rủa cực kỳ thê lương.

Bọn họ hận Tô Minh, hận đến cực độ!

Tô Minh trầm mặc, trên mặt lộ ra bi thương. Tô Minh nhìn sương xung quanh, bên trong tồn tại lực lượng phong ấn, hắn cảm nhận được mức độ cường đại không lớn nhưng đủ trói buộc hắn một thời gian. Khi thời gian qua đi, Tô Minh không biết Cửu Phong trong vòng xoáy sẽ như thế nào.

Tô Minh cố chấp nói:

- Người giết tộc nhân của các ngươi, thậm chí giết các ngươi... Không phải là ta!

Mắt Tô Minh lộ ra sắc bén, giơ tay phải lên ngưng tụ ý chí chân giới của mình, dung hợp Đạo Thần phát ra một kích mạnh nhất đánh hướng sương khói. Tiếng nổ ầm vang chấn động sương tám hướng, sương khói lăn cuồn cuộn. Tô Minh lắc người, bất chấp tất cả lại phát ra một kích mạnh nhất, không ngừng oanh kích, tiến lên, định dùng thời gian nhanh nhất lao ra khỏi chốn này. Nhìn như đấu đá lung tung, không ngừng oanh kích nhưng chỉ mình Tô Minh biết mỗi khi ra tay hắn đều dùng tay trái.

Tay trái của Tô Minh dần hằn rõ chỉ tay hơn.

Các khuôn mặt do oán khí hình thành nguyền rủa tràn ngập sương khói bốn phía biến điên cuồng, bất chấp tất cả ngăn cản.

- Mặc kệ ngươi có phải hay, ta nói ngươi là người đó thì đúng là vậy!

Thanh âm vang lên lấn át phong ấn oán khí truyền khắp nơi, vang bên tai Tô Minh. Tô Minh ngừng lại, trong sương mù ngoái đầu nhìn hư vô. Hư không nơi đầy sương ngưng tụ thành một người, là Diệt Sinh lão nhân. Diệt Sinh lão nhân nhìn Tô Minh, nở nụ cười.

Diệt Sinh lão nhân mỉm cười nói:

- Ngươi là tế phẩm hiến tế cho Huyền Táng, đây là vận mệnh của ngươi, trốn không thoát, tránh không khỏi. Giới này ngưng tụ vô số oán khí thành chú, lấy chỉ tay của ngươi làm đường dẫn, đây là lão phu cố ý sắp đặt cho ngươi. Khiến ta không ngờ là ngươi ở giới Tang Tương này tàn nhẫn như vậy, kéo người Cửu Phong mà ngươi đã đưa đi quay trở về.

Diệt Sinh lão nhân vung tay áo, sương khói xung quanh lăn cuồn cuộn biến thành bàn tay to do sương tổ thành, Tô Minh ở trong lòng bàn tay.

Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân:

- Ta, không tin số mệnh.

Tô Minh giơ tay trái lên vỗ sương sau lưng, tiếng nổ vang lên, chỉ tay hiện ra sau lưng. Hắn

Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân, chậm rãi nói:

- Ngươi nói là chỉ tay này?

Ảo ảnh xuất hiện sau lưng Tô Minh hiện rõ chỉ tay đụng chạm vào sương khói, tiếng nổ kinh trời.

- Đây đúng là chỉ tay của ta.

Tô Minh cúi đầu nhìn tay trái của mình. Diệt Sinh lão nhân con ngươi co rút. Tô Minh vung tay trái, phút chốc cánh tay héo rút, như sắp hòa tan. Chớp mắt tay trái của Tô Minh biến mất, chỉ còn ống tay áo trái phất phơ.

- Chỉ tay đó đã có từ khi ngươi sinh ra, không thể thay đổi, coi như ngươi...

Diệt Sinh lão nhân đang nói chợt con ngươi co rút lộ vẻ khó tin, lão thấy sương xung quanh bỗng chốc tan biến. Các khuiôn mặt oán khí dường như mất đi đôi mắt, mất năng lực phát hiện, không tìm thấy... Tô Minh!

Tiếng nổ mãnh liệt hơn, sương xung quanh nhanh chóng dạt ra, dường như bàn tay to không còn chỗ bấu víu đang tan vỡ.

Diệt Sinh lão nhân biến sắc mặt nói:

- Điều này không có khả năng... Trừ phi... Ngươi...

Diệt Sinh lão nhân nghĩ đến một khả năng.

Diệt Sinh lão nhân lên tiếng:

- Cánh tay trái của ngươi trước khi để lại chưởng ấn thì đã bị chém đứt, chẳng những là máu thịt còn có hồn liên hệ với cánh tay này, vì để ta phạm sai lầm, dù ngươi không biết mục đích của ta là gì nhưng nó trở thành bẫy ngầm!

Tô Minh không lên tiếng, nhanh chóng thụt lùi, đã bước ra khỏi sương mù.

Khi Tô Minh ra khỏi sương mù, hắn thấy trong vòng xoáy trước mặt, phong ấn ngăn cản sông vong xuyên chảy ngược, ngăn cản người Cửu Phong trở về do máu của hắn tạo ra bỗng tan vỡ. Phong ấn tan vỡ, sông vong xuyên hoàn toàn đảo ngược, những người Cửu Phong, các khuôn mặt Tô Minh quen thuộc giờ xuất hiện trong vòng xoáy, đã bị kéo trở lại giới này.

Mắt Tô Minh tràn ngập tơ máu, con mắt thứ ba ở trán mở ra, Đạo Thần cũng mở mắt lộ vẻ điên cuồng. Tô Minh biết hắn đã không cách nào thi triển thần thông đưa bọn họ về lại, vì thời gian không kịp nữa, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất.

Chặt đứt sông vong xuyên!

Chặt đứt vong xuyên, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới kia, cắt mọi nhân quả với người Cửu Phong, chặt bỏ đường về nhà, chỉ có như vậy mới khiến bọn họ tìm được một chút sự sống trong hủy diệt.

Tô Minh không do dự, mắt hắn đầy bi thương giơ tay phải lên, mạnh chém hướng sông vong xuyên đảo ngược trong vòng xoáy.

Dù lòng đau nhói, dù tương lai không có ngày gặp lại nhưng chỉ cần bọn họ sống sót, chỉ cần họ còn tồn tại thì đã đủ với Tô Minh rồi.

Nhưng hình ảnh trong thiên cơ đã định, tay trái Tô Minh mất đi là một phần của thiên cơ, vận mệnh này không thể thay đổi. Năm ấy khi Tô Minh thấy thiên cơ thì đã định rồi.

Ngay khi Tô Minh định chặt đứt sông vong xuyên, sau lưng hắn vang thanh âm trầm thấp khiến cả thế giới Tang Tương run rẩy.

- Tế phẩm.

Cùng với thanh âm xuất hiện, sau lưng Tô Minh xuất hiện một ngón tay đi qua đâu là mọi tồn tại tan vỡ, tất cả sinh mệnh biến thành hư ảo.

Ngón tay đi qua, trời đất thành hư vô, một khe nứt xé rách không gian lộ ra thương mang bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui