Cầu Ma

Trong hơn mười người, một thiếu niên ngồi bên cạnh người đàn ông áo đỏ khóe môi cong lên nụ lạnh lùng cười:

- Ta tò mò là người này không cất linh bài vào túi trữ vật mà cầm trong tay.

Nụ cười tràn ngập lạnh lẽo.

Văn sĩ áo lam mỉm cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Nếu các ngươi không chú trọng hắn vậy để ta dự tuyển đi.

Văn sĩ áo lam giơ tay phải lên chỉ vào thủy tinh cầu, hình ảnh Tô Minh đơn độc bay ra, bềnh bồng trước mặt gã. Khi văn sĩ áo lam tách hình ảnh Tô Minh ra thì xung quanh người hắn mặt đất rung lên, từ xa nhìn có mười mấy cái bóng xuất hiện lao hướng hắn. Những bóng người xuất hiện đột ngột, sát khí mãnh liệt tràn ngập bốn phía. Biểu tình Tô Minh không thay đổi, mãi khi mười máy bóng người đến gần thì hắn giơ tay phải lên, ấn xuống đất.

Vang tiếng nổ điếc tai, bão tố phát ra quét bốn phương, che đyậ hình ảnh. Vài giây sau, khi bão tố tan biến, để lại cái xác không có máu, phương xa một vầng huyết nguyệt lớn hơn gấp đôi bao phủ thân hình Tô Minh đi xa. Trong huyết nguyệt, tay Tô Minh cầm không phải ba linh bài mà là sáu cái va nhau phát ra tiếng leng keng giòn vang.

Bởi vì văn sĩ áo lam đặc biệt kéo hình ảnh Tô Minh ra nên khiến mười mấy trưởng lão chú ý ngay, mắt họ sáng lên. Chỉ có người đàn ông áo đỏ, một nữ nhân đẹp nhất ngồi đối diện gã, chỉ hai người họ là vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, không thèm nhìn.

Khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp như không nên tồn tại trên thế gian này, đủ để tất cả sinh mệnh nhìn thấy thì tim đập nhanh. Cô mặc đồ tím, khoanh chân lại như hoa mẫu đơn, trán có mấy lân tinh phản chiếu khuôn mặt tuyệt trần.

- Tên của hắn là gì?

- Người này là Vương Đào, chỉ có cái tên, biểu hiện sáu linh bài rồi.

- Đây không phải là tu vi thiên tu, gần như là... Vị giới.

- Đúng vậy, Thất Nguyệt Huyết cũng tốt, Địa Liệt Sát cung thế, hai thần thông biểu hiện ra uy lực từ người hắn có thể vượt trọi thiên tu.

Khi mười mấy trưởng lão nói chuyện thì chỗ Tô Minh lại có thay đổi. Trước mặt Tô Minh có một ngọn núi, trên núi có bóng người thon dài đứng, trông không giống thiếu niên mà là thanh niên. Ánh mắt người kia nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

- Đó là Sửu Ô, hắn đã lấy được bảy linh bài, là người nổi bật trong đợt rèn luyện này. Không biết giữa Sửu Ô và Vương Đào sẽ đối đầu như thế nào?

Trong khi mười mấy trưởng lão tập trung nhìn thì trong vực sâu, Tô Minh đứng giữa không trung lạnh lùng nhìn thanh niên đứng trên đỉnh núi.

Thanh niên kiêu ngạo nói:

- Chắc ngươi biết ta, hãy giao linh bài của ngươi ra đây rồi cút đi, ta tha cho ngươi khỏi chết, ta chỉ cho ngươi ba giây!

Tô Minh biểu tình như thường, mắt lạnh không nhúc nhích. Ba giây sau, thanh niên lạnh lùng cười, lắc người, hóa thành cầu vồng lao hướng huyết nguyệt bao phủ hắn.

- Ngươi muốn...

Thanh niên chưa nói xong thì Tô Minh đã đạp bước tới trước, tay phải cầm chuỗi lệnh bài giơ lên, túm cổ Sửu Ô, ngăn chặn câu nói không thành câu. Người Tô Minh dường như đột phá tu vi, từ thiên tu xuất hiện hơi thở vị giới.

Hơi thở toát ra, thanh niên bị tay phải Tô Minh bóp cổ người run run, mắt lồi ra, lộ sợ hãi tột cùng, miệng mũi chảy máu. Các lỗ chân lông trên người Sửu Ô tràn máu ồ ạt, máu chảy ngược ra hết. Từng giọt máu hóa thành sợi tơ lao hướng huyết nguyệt ngoài người Tô Minh, chỉ mấy giây sau máu toàn thân thanh niên khô cạn, đều bị huyết nguyệt của hắn hấp thu.

Tô Minh thả lỏng tay phải, thân hình thanh niên khô héo rớt xuống, tay phải hư không chộp, túi trữ vật của Sửu Ô bay ra, bị hắn vỗ một cái, bảy linh bài rơi vào tay, biến thành mười ba cái.

Mười mấy trưởng lão trên quảng trường trông thấy hình ảnh này, biểu tình biến đổi.

- Tu vi... Đột phá? Thuật Thất Nguyệt Huyết ở trong tay hắn đạt đến trình độ này!

- Người này có tư chất gì mà đột phá nhanh như vậy?

- Mười ba linh bài, hắn xếp vị trí thứ mười hai rồi!

- Lại tăng lên, bây giờ là mười bốn linh bài!

- Mười sáu cái!

Các trưởng lão quanh quảng trường tập trung ánh mắt vào Tô Minh, họ thấy tu vi của hắn đột phá thì tăng tốc độ, từ xa nhìn như có vầng huyết nguyệt treo trên cao toát ra ánh sáng yêu dị, lao nhanh trong đất rèn luyện. Gặp phải người sẽ hút hết máu thịt, khiến huyết nguyệt càng khổng lồ, lại có được mấy linh bài.

Tô Minh sớm biết những trưởng lão trên quảng trường tập trung vào mình, hắn hiểu rằng chắc chắn sẽ bị chú ý, có như vậy mới tiến hành bước kế hoạch tiếp theo được. Còn về có bị lộ không, Tô Minh có tự tin thiên phú đoạt xá của mình không dễ bị người nhìn ra manh mối, chỉ là trong mắt hắn có tia mờ mịt do lúc trước thấy bia đá trong phế tích. Bia đá biến thành gánh nặng chôn dưới đáy lòng Tô Minh.

Tô Minh không nhanh không chậm đi trên bầu trời, thần thức toát ra tương đương với vị giới, dùng mười mấy linh bài trong tay làm mồi, trên đường đi gặp khá nhiều kẻ tự tin có tu vi cao đánh cướp.

- Thuật Thất Nguyệt Huyết này có uy lực khá mạnh.

Tô Minh cất bước nhìn Thất Nguyệt Huyết quanh thân to cỡ năm, sáu mét, cảm nhận uy lực ngày càng mạnh mẽ, tốc độ bay nhanh hơn.

Dường như thật sự biến thành huyết nguyệt treo trên trời, rất bắt mắt, đặc biệt là mười mấy linh bài trong tay Tô Minh đủ khiến nhiều người rình rập.

Sau sáu tiếng đồng hồ, linh bài trong tay Tô Minh có ba mowi mốt cái. Những linh bài dính máu va nhau kêu leng keng, mang theo cảm giác giết chóc. Một số người thấy bóng dáng Tô Minh định xông ra, nhưng trông thấy linh bài trong tay hắn thì như bị tạt thau nước lạnh, đánh rùng mình xoay người chạy trốn.

Tô Minh không đuổi theo người bỏ chạy, thật ra hơn ba mươi linh bài trong tay không có cái nào là hắn chủ động ra tay, toàn là người lòng tham ôm sát khí tới gần bị hắn vung tay diệt, thuạn tay cầm đi.

Dần dần Tô Minh gặp ít người hơn, thời gian trôi qua, đệ tử đi vào rèn luyện hoặc là chết đi, hoặc là sau khi giành được một linh bài thì ẩn núp, không đến phút cuối tuyệt không ra ngoài.

Giờ phút này, người vẫn đi trên bầu trời hoặc tự tin tu vi cao muốn có nhiều linh bài hơn, muốn là người sở hữu trăm linh bài không phải lần rèn luyện nào cũng có. Hoặc là đã đạt thành giao dịch kết nhóm xuất hiện, dùng số người chiến thắng, đọi tu sĩ sưu tầm linh bài. Tu sĩ như vậy ít thì ba, năm người, nhiều thì vài chục, gần trăm. Nếu gặp nhau, đa số tránh né, không đến phút cuối tuyệt không chém giết lưỡng bại câu thương.

Gần như không ai giống Tô Minh đi một mình, cộng thêm hơn ba mươi linh bài va chạm phát ra tiếng leng keng trong tay hắn, số lượng linh bài làm Tô Minh tuy có huyết nguyệt kinh người bên cạnh nhưng vẫn gặp phải đám đông đệ tử chiến đấu tranh đoạt.

Giống như lúc này, trước mặt Tô Minh xuất hiện mấy chục đệ tử nhìn chằm chằm vào hắn, đặc biệt nhìn mớ linh bài trong tay hắn, ánh mắt tham lam.

Tô Minh liếc mấy chục người này, lắc người không ra tay mà hóa thành cầu vồng lao đi xa. Từ xa nhìn huyết nguyệt thành vết máu, Tô Minh đi trước, mấy chục đệ tử theo sau. Một đường lao nhanh, khoảng nửa tiếng sau, lại có đội ngũ mấy chục người trông thấy Tô Minh, lập tức tham gia vào cuộc tranh đoạt. Một tiếng sau, cuộc rượu đuổi bị Tô Minh cố ý khống chế, sau lưng hắn tụ lại gần ba trăm đệ tử, phía xa hơn có cầu vồng nhanh chóng đến gần, hình thành thế bao vây.

- Vậy cũng đủ rồi.

Tô Minh ngừng bước, xoay người, khóe môi cong lên. Tuy tu vi của đám người này yếu nhưng Tô Minh chẳng có sự bất nhẫn khi giết kẻ yếu, nếu bọn họ đã lựa chọn gây sự thì chỉ có nước chết.

Tô Minh xoay người, giơ tay phải chộp hướng huyết nguyệt ngoài người kéo dưới thân, huyết nguyệt vỡ tung thành vài giọt máu nhanh chóng bắn ra bốn phía.

Cùng lúc đó, mười mấy trưởng lão trên quảng trường lại tập trung nhìn Tô Minh, thấy hắn bị buộc vào đường cùng, sắp không có đường trốn thì tu vi lại tăng vọt.

Từ sơ kỳ vị giới đến trung kỳ, mở ra cuộc giết chóc khiến họ rung động. Giết chóc kéo dài mười lăm phút sau, xung quanh Tô Minh yên lặng, hai tay vung lên, một huyết nguyệt to lớn hơn ba chục mét xuất hiện xung quanh bao phủ lấy hắn. Đám đệ tử tông môn vốn định tới gần nay vẻ mặt kinh khủng, lập tức xoay người chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui