Cầu Ma

Người đàn ông trung niên mặc áo xanh, khuôn mặt tươi cười, thân thể cực vạm vỡ, đứng đó tựa như ngọn đồi. Đôi tay y rất dài, dù không phát ra khí huyết nhưng có uy nhiếp như ẩn như hiện. Y nhìn Tô Minh, Tô Minh cũng đang đánh giá người này.

"Không sao, ta cũng thích thằng bé Phương Mộc." Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nhấc chân tiến lên.

Hắn cách cha Phương Mộc hơn mười bước, bây giờ lúc tiến lên khoảng cách dần rút ngắn. Nhưng càng tới gần thì Tô Minh cảm nhận rõ ràng áp lực trên người gã đàn ông chậm rãi biến mạnh. Tính theo bước chân thì khi cách còn năm bước, chắc chắn áp lực sẽ tăng mức mạnh nhất.

Đây là thăm dò, sự thăm dò bày ngay trước mắt, không có che giấu. Gã đàn ông đứng đó cười nhìn Tô Minh tiến lên.

Tòa nhà này là chỗ tộc trưởng An Đông bộ lạc ở. Nơi này chỉ cường giả mới bước vào được, dù là trong bộ lạc cũng thế, người bình thường chỉ có thể ở ngoài.

Khi cách tộc trưởng An Đông bộ lạc mười bước thì chân phải Tô Minh bỗng sải một bước dài. Một bước này vượt qua một mét, đã tiến vào trong vòng năm bước. Áo tộc trưởng An Đông bộ lạc phình ra khiến bước chân Tô Minh tạm dừng, dường như không thể đạp xuống, thân thể như sắp thụt lùi.

Nhưng vào lúc này, hai mắt Tô Minh lộ ra tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt tộc trưởng An Đông bộ lạc. Gã đàn ông lảo đảo, đầu như bị kim đâm, người tỏa ra áp lực chợt buông lỏng.

Khoảnh khắc buông lỏng thì Tô Minh đã đặt bước chân xuống.

"Mặc Tô xin chào tộc trưởng An Đông bộ lạc." Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng gã đàn ông.

Gã đàn ông mặc áo xanh biểu tình bình tĩnh, lùi một bước lộ lối vào nhà, cũng chắp tay với Tô Minh.


"Mặc huynh, tuy rằng hai chúng ta mới gặp, nhưng Phương ta có cảm giác thân quen từ lâu. Nếu không thấy người ngoài thì cứ trực tiếp xưng ta là Phương Thân. Mặc huynh, mời!" Phương Thân cất tiếng cười, vẻ mặt nhiệt tình.

"Phương huynh, mời!" Tô Minh gật đầu, cùng Phương Thân bước vào tòa nhà.

Phương Mộc đứng không xa nhìn thấy như vậy thì thầm thở ra. Y ít khi thấy cha đối xử với người ta như vậy. Thấy Mặc tiền bối lần nữa được cha thừa nhận, y suy nghĩ xong không rời đi mà đứng ngoài cửa chờ.

Bài trí trong nhà rất đơn giản, không quá xa hoa, ngược lại có cảm giác tự nhiên. Tất cả đều làm bằng đá. Phương Thân mời Tô Minh ngồi vào ghế đá, đích thân lấy ra một ít lá cây dùng nước nóng đun xong rót vào ly đặt trước mặt Tô Minh.

"Mặc huynh, vài năm này đã làm phiền vì vết thương của con trai ta. Phương ta không biết làm sao đền đáp, tuy thảo dược quý giá nhưng dùng để đãi Mặc huynh thì vẫn không đủ, xin Mặc huynh đừng bận lòng." Phương Thân vẻ mặt biết ơn nhìn Tô Minh.

Tô Minh nhìn lá bị nước đun nóng bềnh bồng trong chén, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không phải lần đầu tiên Tô Minh. Năm đó hắn ở Phong Quyến bộ lạc từng ở cạnh A Công, thấy A Công và Kinh Nam uống thứ nước này, cũng chú ý khi A Công uống thì làm một ít động tác.

"Vết thương của thằng bé Phương Mộc tích lũy nhiều năm, Mặc ta chẳng qua tiêu trừ một chút." Tô Minh bề ngoài bình thường nhưng trong lòng hơi khẩn trương. Mới nãy khoảnh khắc Tô Minh đã thấy ra tu vi của tộc trưởng An Đông bộ lạc. Dù người này còn chưa Khai Trần nhưng sợi máu đã hơn chín trăm sợi.

Theo lý thì nếu đối phương muốn Khai Trần sẽ không khó, nhưng bây giờ còn chưa Khai Trần, dĩ nhiên là ước vọng càng lớn, muốn đợi sợi máu đầy đủ rồi mới Khai Trần. Như vậy thì dù là sơ kỳ Khai Trần cũng có lực lượng đấu một phen với trung kỳ Khai Trần bình thường.

Sợi máu như là cột trụ, số lượng càng nhiều thì càng vững chắc, tích lũy lại khi bùng phát sẽ rất kinh khủng.


Nhưng đó không phải lý do Tô Minh khẩn trương. Hắn khẩn trương là từ nhỏ đến lớn, thậm chi khi tới đất Nam Thần này đều chỉ một mình, không có nhiều kinh nghiệm trao đổi với người khác, đặc biệt loại ngồi xuống trò chuyện như vậy thì càng ít.

Mà thân phận của đối phương, chỉ sợ Kinh Nam nhìn thấy cũng sẽ rất khách sáo.

Phương Thân cười cười, nắm lấy ly uống một ngụm, nhưng không thích lá nổi trên mặt nước, đem vài cọng theo dòng nước uống vào miệng, nuốt xuống.

"Tu vi người này rất khó đoán. Nói hắn không phải Khai Trần nhưng lại có tỉ mỉ khống chế, khí thế càng khó hiểu hơn, mới nãy khiến mình thấy nguy hiểm mãnh liệt. Nếu nói hắn là Khai Trần thì lúc trước khi đi vào năm bước rõ ràng hơi miễn cưỡng. Nhưng mới rồi hắn liếc mình một cái khiến lòng kinh sợ. Ánh mắt kia khiến mình thấy như bị nhìn thấu, không ngờ làm khí huyết hơi không ổn định. Người này, thật bí ẩn! Nhưng dường như hắn hơi khẩn trương?" Phương Thân đặt ly xuống, nhìn Tô Minh.

"Bây giờ là lúc ngàn năm một thuở, cả Nam Thần sẽ nổi sương mù, là thời gian quan trọng của ba bộ lạc Hàm Sơn ta, cho nên đóng cửa núi, mong Mặc huynh hiểu cho. Không biết Mặc huynh đến An Đông bộ lạc ta là vì chuyện gì?" Phương Thân mỉm cười nói, trong miệng có một mảnh lá cây chưa nuốt xuống, nói xong lại cầm ly uống một ngụm mới nuốt xuống hết.

"Thứ này thật phiền phức, là cô của Phương Mộc đem về, nếu Mặc huynh không quen thì…" Phương Thân đang nói chợt ngừng lời. Y thấy Tô Minh cầm ly nhẹ lắc, xảo diệu lắc những lá cây tán ra, khiến một phần chìm vào đáy ly, còn lại thì dán sát cốc. Xem xét một chút, Tô Minh không uống mà để xuống. :

Phương Thân lập tức chú ý đến Tô Minh xoay cốc hai vòng theo lòng bàn tay, xem có cảm giác ưu nhã, khiến y chớp mắt nhìn.

Động tác tương tự y từng thấy ở chỗ em gái. Em gái có dạy y làm sao uống, làm sao cầm ly, nhưng Phương Thân cảm thấy phiền phức nên không ghi nhớ. Bây giờ thấy hành động của Tô Minh, lại nhớ đến lúc trước mình cầm ly, hơi bối rối.

"Mặc ta đến đây là muốn thành khách của An Đông bộ lạc." Hiện giờ trong lòng Tô Minh dần không còn khẩn trương. Hắn học động tác năm đó của A Công, giống như mình cũng biến thành A Công.


"A?" Phương Thân ngẩng đầu nhìn Tô Minh, vẻ mặt như nửa cười nửa không Có thể trở thành tộc trưởng An Đông bộ lạc, y không thô lỗ thiếu tâm kế như bề ngoài.

Đối với người này, Tô Minh biết tâm kế của mình trong mắt đối phương chỉ như trò cười. Hắn biết mình có chỗ thiếu sót, đơn giản giữ sự bí ẩn và gọn gàng dứt khoát.

"Mặc ta muốn tiến vào nơi bí ẩn dưới Hàm Sơn Thành, cũng chính là chỗ có Thiên Lại Chi." Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

Mắt Phương Thân chợt lóe, y không ngờ Tô Minh trực tiếp như vậy. Kỳ thật Phương Thân sớm đoán được mục đích Tô Minh tới đây hôm nay. Y không lập tức từ chối. Dù sao người trước mắt thứ nhất là chữa trị vết thương cho Phương Mộc, tiếp theo y và Tô Minh không phải lần đầu giao tiếp. Mấy năm nay hai người biết sự tồn tại của đối phương, năm đó còn có việc đưa đao trả đao.

Nếu không có những điều đó, hễ người lạ đến đây ra yêu cầu này thì Phương Thân chắc chắn từ chối.

"Cho ta một lý do!" Phương Thân nhìn Tô Minh, sắc mặt nghiêm túc.

Mấy năm nay y có kỹ càng điều tra Tô Minh, dù sao người này tiếp xúc với Phương Mộc, Phương Thân rất quan tâm chuyện này. Kết quả điều tra nhanh chóng có, liên tưởng đến Phương Mộc miêu tả và y tự phán đoán, có chín phần tin tưởng Mặc Tô bí ẩn này không phải người sống gần Hàm Sơn Thành mà đến từ nơi khác, không quen thuộc chỗ này, không có nhiều khả năng biết bí mật Hàm Sơn Thành.

Quan trọng là dường như người này không có ác ý.

Đây không phải quan sát một sớm một chiều mà là bốn năm qua, Tô Minh hành động lặng lẽ chứng minh cho Phương Mộc, Phương Thân.

Tu vi bí ẩn, biểu đạt thân thiện, thân phận và lai lịch không liên quan Hàm Sơn, những điều này khiến Phương Thân chú ý. Vậy nên y cho Tô Minh một cơ hội, cơ hội đánh động mình.

"Ta nói có bảy phần tự tin chữa trị vết thương cho Phương Mộc là vì ta đang luyện chế một nước thuốc. Nước thuốc này rất quan trọng với ta, một trong các tác dụng có thể trị lành cho Phương Mộc. Hiện giờ thiếu Thiên Lại Chi, kỳ thật ta để Phương Mộc tìm giúp thảo dược là để giảm bớt cần thiết sau khi luyện chế. Vùng đất bí ẩn Hàm Sơn Thành nếu đã có Thiên Lại Chi, vậy rất có thể tồn tại thảo dược khác. Nếu ta có thể tìm tới một ít sẽ càng giúp ích rất lớn cho ta luyện chế nước thuốc." Tô Minh chậm rãi nói.


Hắn không đặt trọng điểm vào hiệu quả chữa trị nước thuốc cho Phương Mộc, nói vậy sẽ khiến người phản cảm vì bị bắt buộc, không có tác dụng. Không bằng cường điệu có chỗ tốt với mình, ngoài lề lộ ra một ít để đối phương tự suy đoán.

"Hàm Sơn có nguy hiểm, ngươi tu là Man thuật gì?" Phương Thân trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên mở miệng.

"Man giết người." Tô Minh híp mắt, bình tĩnh đáp.

"Con ta bị thương là vì gì?"

"Ít nhất là cường giả trung kỳ Khai Trần, vết thương Man Văn hóa Linh!" Năm đó khi Tô Minh quan sát vết thương của Phương Mộc, dùng thuật tỉ mỉ phát hiện điều này. Vậy nên mới tin chắc Đoạt Linh Dược có thể gián tiếp chữa trị. Khi đó hắn chưa chắc chắn nhưng bây giờ tu vi tăng cao, đã có đáp án. Còn về An Đông bộ lạc vì sao chọc một cường giả trung kỳ Khai Trần, bên trong còn có bí ẩn gì thì Tô Minh không quá tò mò.

"Nếu ngươi tiến vào chỗ đó tìm ra thảo dược khác, có nắm chắc vài phần trị thương cho Mộc nhi? Nếu không tìm được thì sẽ ra sao?" Phương Thân lần nữa lên tiếng.

"Câu trước thì dựa theo tình huống thực tế, trên tám phần, câu sau thì vẫn là bảy phần." Tô Minh trầm ngâm giây lát, đáp.

"Mặc huynh, nếu đã đến An Đông bộ lạc ta thì hãy ở lại một thời gian đi, việc này Phương ta còn cần suy nghĩ!" Phương Thân trầm ngâm chốc lát, đứng dậy chắp tay hướng Tô Minh.

Tô Minh đứng lên, đáp lễ với Phương Thân xong xoay người đi ra ngoài.

Sau khi hắn rời đi trong chốc lát, tầng hai tòa nhà đi xuống một cô gái.

"Thương Lan, em thấy người này ra sao?" Phương Thân xoay người nhìn cô gái ngồi xuống vị trí Tô Minh đã ngồi trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận