Cầu Ma

Tay phải Tô Minh nâng lên chộp hướng núi Phổ Khương toát ra nhiều tử khí. Vòng xoáy lại xuất hiện trong người. Chớp mắt, tử khí cuồn cuộn ùa tới chỗ Tô Minh.

Những tia điện phủ trên mặt đất bây giờ cũng biến đổi phương hướng, lao thẳng tới Tô Minh.

Mắt Tô Minh chớp lóe, vọt ra sau. Khoảnh khắc hắn rời đi, vị trí hắn từng đứng không khí vặn vẹo nhưng không xuất hiện tia chớp.

"Một khi điện đất và điện trời va nhau sẽ hình thành tia chớp, không thể trốn, không thể tránh. Bởi vì mắt nhìn thấy điện kỳ thật chỉ là ảo ảnh, sự thật giây phút điện đất và điện trời đụng nhau thì đã sinh ra uy lực."

Đầu óc Tô Minh càng thêm rõ ràng, hắn hiểu ra một điều liền rộng mở cả con đường, nghĩ đến nhiều mặt. Hiện tại hắn nhoáng người lên, không ngừng lại ở vị trí nào lâu nhưng mỗi đạp xuống một bước sẽ khiến điện đất mắt thường không trông thấy ùa tới, phủ lên người, chui vào trong.

"Trước khi hấp thu đủ điện đất tuyệt không thể để điện trời va chạm…" Tô Minh né tránh là những điện trời mơ hồ hắn dùng Khắc Ấn Thuật mới thấy.

Những điều này người ngoài không trông thấy. Người xung quanh thấy là Tô Minh xẹt tới xẹt lui bất quy tắc, nhưng rùng rợn là sau lưng hắn không khí liên tục vặn vẹo. Dường như nơi nào hắn đi qua thì khoảnh khắc trời đất vặn vẹo như sóng gợn khuếch tán, tầm mắt đều bị chặn lại.

Hình ảnh quái lạ này khiến người nhìn khó hiểu, khó tin, càng kính sợ và thấy Tô Minh bí ẩn.

Tốc độ Tô Minh ngày càng nhanh, nhưng điện trời gần như tràn ngập cả khung trời cũng cực nhanh, từ bốn phương tám hướng đánh tới Tô Minh. Giống như bây giờ trên người hắn có vật chất hấp dẫn chúng, khiến chúng điên cuồng.

Thậm chí là tia chớp lam khổng lồ đánh hướng đầu Hòa Phong khiến cái đầu không ngừng tan biến lộ ra Đoạt Linh Dược bên trong, bây giờ như xao động, xung quanh xuất hiện vặn vẹo, dường như tùy thời sẽ đổi hướng.


Nhìn thì đơn giản nhưng thật ra bên trong nguy hiểm chỉ một mình Tô Minh biết. Bây giờ hắn hết sức chăm chú không ngừng đi trong trời đất, cố gắng bằng khả năng lớn nhất tránh đi điện trời. Nhưng vẫn có một ít tia chớp thỉnh thoảng đánh vào người Tô Minh.

"Vẫn chưa đủ." Tô Minh nhoáng người lên thẳng tới Hàm Sơn Xích núi Phổ Khương.

Trên sợi xích, hắn thấy giữa trời tồn tại rất nhiều điện trời. Nếu không phải có Hòa Phong hấp dẫn điện trời, chỉ sợ sợi xích vào giây phút này sẽ bị vô số sét đánh tan.

Tô Minh dùng tốc độ nhanh nhất đáp xuống sợi xích, điện đất bám vào xiềng xích tập trung hướng Tô Minh, tuôn trào trong ngoài cơ thể.

Ngay lúc này, tiếng *đùng đùng* vang vọng, vài tia chớp cùng xuất hiện đánh trên người Tô Minh, khiến hắn run rẩy, mạnh vọt lên hướng bầu trời.

"Điện đất đã đủ rồi, bây giờ mình cần điện trời cũng đủ số lượng như vậy. Giây phút chúng nó đụng chạm, có lẽ cơ thể mình không chịu nổi. Nhưng nếu muốn lấy sét làm pháp bảo bổn mệnh, đây là cách duy nhất! Có thể chịu đựng lâu hơn bao nhiêu thì tự tin thành công càng lớn!"

Hiện giờ tất cả tử khí trên người Tô Minh tan biến hết, thứ còn lại chỉ là thật nhiều điện đất. Những tia điện mắt thường không thể thấy tồn tại trong ngoài người hắn, khiến bây giờ Tô Minh hấp dẫn sét hơn cả Hòa Phong, trở thành mục tiêu duy nhất!

"Bảo vật bổn mệnh Khai Trần, cần lấy vật thực mới luyện hóa được. Sét là ảo, chỉ có ở trong người không ngừng nảy sinh mới thành thứ của mình! Chỉ có như thế mới xem như khống chế sét. Nếu không thì dù dùng cách gì, chộp sét dung hợp vào người chỉ là tin đồn giả dối. Vì sét xuất hiện là ảo, uy lực chân chính là giây phút điện trời và điện đất va nhau! Đây mới chân chính là luyện lôi!"

Người Tô Minh vọt thẳng tới chỗ cao nhất trên trời. Hắn cảm nhận được loại điện này tồn tại rất nhiều trên trời.

Giây phút người hắn bay vào nơi cực cao, trời đất chấn động, lại thấy có vô số tia chớp xuất hiện từ bốn phương tám hướng thẳng tới Tô Minh, tiếng ầm ầm quanh quẩn. Mọi người không còn thấy hình dáng Tô Minh, thấy chỉ có trời xanh mênh mông từng đợt tia chớp.


Cũng trong khoảnh khắc này, tia chớp lam liên tục đánh vào đầu Hòa Phong đột nhiên chuyển hướng lao thẳng tới Tô Minh bị tia chớp trên trời che mất.

Tia chớp lam vừa ra, đất trời chấn động, dường như có dị tượng!

Cùng lúc đó, tại Hàm Sơn Thành, bầu trời trong phạm vi ngàn mét hiện tại cũng có từng tia chớp rạch không gian, gào thét lao đến. Từng mảng tia chớp chiếu rọi mặt đất. Tiếng *ầm ầm* đinh tai nhức óc, khiến người đứng trên mặt đất kinh hoàng, đầu óc trống rỗng.

Trên trời tràn ngập tia chớp!

Trong tiếng nổ, Tô Minh bị tia điện bao phủ miệng hộc máu. Búng máu kia cũng có tia điện vờn quanh, hóa thành những giọt sương.

Tô Minh mặt tái nhợt nhưng đôi mắt cực kỳ sáng ngời. Trong người hắn điện đất và điện trời không ngừng va đụng, hình thành lực lượng sét ngày càng mãnh liệt. Cùng lúc đó, khí huyết Khai Trần của hắn thật kinh khủng hấp thu lực lượng tia chớp này, dung nạp vào trong, luyện hóa nó trở thành bảo vật bổn mệnh!

Loại luyện hóa này, vốn lấy Tô Minh có chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần có thể trong chớp mắt đem nhiều vật luyện thành bổn mệnh pháp bảo. Nhưng sét là từ xưa đến nay, trong đất Man tộc gần như chưa nghe ai nói luyện thành bảo vật bổn mệnh. Tốc độ chậm rãi coi như dùng chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần cũng đủ tại trước khi thành công bị sét đánh chết.

"Thân không thể chịu đựng được nữa rồi…chẳng lẽ thật phải từ bỏ sao!"

Tô Minh biểu tình giãy dụa. Bây giờ hắn chưa luyện hóa thành công, điện đất và điện trời vẫn không ngừng va chạm bên trong cơ thể. Mỗi lần đụng chạm tỏa ra lực lượng sét ngày càng mạnh, khiến Tô Minh dù bây giờ Khai Trần cũng khó chịu đựng quá lâu.


"Tối đa mười giây mình sẽ chết chắc!" Thân thể Tô Minh chấn động, hắn nhìn bầu trời xanh biếc.

"Là từ bỏ, lấy Đoạt Linh Dược làm bảo vật bổn mệnh Khai Trần hay là cắn răng chịu đựng."

"Nhưng nếu tiếp tục mình không thể thành công. Mà từ bỏ…mình không cam lòng!!!"

"Nếu không có cơ hội thì đành thôi, nhưng mình đã có cơ hội rồi, mình thấy sét sinh ra, chỉ cần chịu đựng đủ thời gian, mình tự tin trăm phần trăm có thể lấy sét làm bảo vật bổn mệnh! Nhưng mà…"

*Oành!* một tiếng đinh tai nhức óc, người Tô Minh run lên suýt lại hộc máu. Mặt hắn trắng bệch, xung quanh tràn đầy tia chớp. Hắn thậm chí cảm nhận được phía xa bầu trời cũng đầy tia chớp.

"Mình còn có một cách, còn có một cách!"

Vào giây phút quan trọng này, trong đầu Tô Minh bỗng nảy ra một ý nghĩ. Hắn không kịp suy tư có thể thành công hay không, thân thể chợt lao xuống. Bầu trời vang tiếng *đùng đùng*, dù lao xuống nhanh nhưng tia chớp liên tục đánh vào khiến khóe miệng hắn chảy ra nhiều máu. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cuối cùng khi người hắn từ giữa trời rơi xuống Hàm Sơn Thành, áo giáp khói đen bọc quanh người khuếch tán, lộ ra đồ đen bên trong. Quần áo chớp mắt biến thành tro bụi, may là tia điện chói mắt, người ngoài vẫn khó thấy hình dạng của hắn. Họ chỉ có thể thấy một đoàn tia điện kinh người giáng xuống Hàm Sơn Thành, thẳng tới ngoài cửa đá tầng ba và thứ hai, chuông Hàm Sơn!

Tô Minh đáp xuống, đứng trên chuông Hàm Sơn, lập tức ngồi xếp bằng, trong người điên cuồng luyện hóa lực lượng sét. Tia chớp đánh tới, rơi trên người hắn, phủ lên chuông Hàm Sơn.

Chuông chấn động, chuông ngân vang lên, quanh quẩn bốn phương. Cùng lúc đó, phạm vi hai ngàn mét, ba ngàn mét, bốn ngàn mét, bầu trời xuất hiện thật nhiều sét tập trung hướng tới Tô Minh.

Tiếng chuông ngân vang lộ ra uy nghiêm mênh mông, vang vọng chín tầng mây.


Hiện giờ cách Hàm Sơn Thành hai ngàn mét, ba người Thiên Hàn tông trừ ông lão luôn giữ bình tĩnh ra, hai người kia đã tràn đầy hoảng sợ. Họ nhìn từng tia chớp kinh khủng trên trời, người run bần bật.

"Hàn Phỉ Tử sư muội…cô ấy đang làm gì vậy?"

"Cô ta đang luyện lôi!" Đáp lại họ là ông lão bình tĩnh kia, nhìn thì bình tĩnh nhưng trong mắt lóe tia kỳ lạ và mong chờ biểu lộ lòng dao động.

"Cô bé Nhan Phỉ giỏi nhất, lại lấy lôi làm bảo vật bổn mệnh Khai Trần, không uổng là Thần Tướng. Từ xưa nay có bao nhiêu thiên tài thử luyện hóa thiên lôi, đây vốn là tiên pháp nước ngoài mới làm được, người Man tộc hiếm ai thành công." Ông lão biểu tình khen ngợi.

"Đáng tiếc bị thằng nhóc Chu Sơn giành trước một bước, mà cô ta là nữ, không thích hợp kế thừa ta…đáng tiếc, đáng tiếc thật." Ông lão rất là cảm thán, cảm xúc buồn rầu.

"Muốn tìm một đệ tử thích hợp, khó!"

Chính lúc này, dưới núi bảy sắc cách Hàm Sơn Thành thật xa, cô gái xinh đẹp tràn đầy dã tính cười yêu kiều đứng dậy lại bày bàn cờ, tự rót một chén rượu cho người đàn ông áo trắng tuấn tú đối diện. Mặt cô ửng hồng, chớp chớp mắt, nâng lên ly rượu.

"Tư Mã đại ca, tiểu muội kính huynh một chén. Việc huynh muốn tiến vào Thiên Hàn quật, muội sẽ đi nói với a ba."

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, dịu dàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp, cầm lấy ly rượu. Nhưng khoảnh khắc y cầm ly rượu bỗng đánh rùng mình, xuất hiện thật nhiều tia điện lượn lờ quanh thân. Cô gái kinh hô, tay trái y run lên, ly rượu nổ bùm một cái.

Biểu tình người đàn ông lần đầu tiên thay đổi, đứng bật dậy nhìn chằm chằm tận cùng chân trời, hiếm khi hơi thở biến dồn dập.

"Lực lượng sét? Chuông Hàm Sơn chỉ thuộc về Tư Mã Tín ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận