Cầu Ma

Khoảnh khắc Tư Mã Tín thốt ra câu này, người xung quanh lần nữa rút lui, chừa phạm vi lớn hơn chp chiến trường.

Ánh mắt đám người không chỉ tập trung vào Tư Mã Tín, đôi khi phức tạp nhìn Tô Minh.

Tô Minh rất ít nói chuyện, trong mắt bọn họ thì là bản tính im lặng. Nhưng trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã Tín lại khiến đệ tử Thiên Hàn Tông đến từ tám ngọn núi trí nhớ khắc sâu. Lúc trước khinh thường giờ đã biến mất hết.

Tô Minh dùng hành động của mình, đập nát những xem thường và khinh miệt, hòa tan trong lòng những người đã nói chuyện.

Tô Minh bây giờ ở trong mắt mọi người đã đủ tư cách cùng tồn tại với Tư Mã Tín. Dù còn kém chút nhưng chiến đấu với Tư Mã Tín đến nay, có thể buộc y sử dụng tới Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp, đủ nói lên hắn không tầm thường.

Cái tên Tô Minh từ ngày hôm nay sẽ như bão tố lan tràn, khiến nhiều người khắc ghi trong tim.

Có lẽ sau này thiên tài Thiên Hàn Tông lại thêm một người, chẳng qua người này thuộc về Cửu Phong! Hắn không phải sư huynh hay sư đệ, hắn là…sư thúc.

Đến từ Cửu Phong, đứng hàng lão tứ, Tô sư thúc.

Nhưng Hàn Thương Tử đứng trên Tam Phong nghe xong lời của Tư Mã Tín lập tức biến sắc mặt. Cô cảm thấy câu nói của Tư Mã Tín có gì đó không đúng, dường như bên trong ẩn chứa ý nghĩa khủng khiếp khiến cô sởn gai ốc.

Dường như bên trong không đơn giản, ẩn chứa hung hiểm không biết nguyên nhân!

"Không đúng, câu nói này không đúng…" Hàn Thương Tử thì thào, cẩn thận suy nghĩ.


Cùng lúc đó, trên Tứ Phong, Hàn Phỉ Tử đứng xem. Khác với Hàn Thương Tử là cô không thèm để ý câu nói của Tư Mã Tín mà nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình rung động.

Tô Minh cường đại lại một lần nữa vượt qua dự đoán của Hàn Phỉ Tử. Loại biến hóa này khiến cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục, mình sẽ bị bỏ lại thật xa.

Tứ Phong, ông lão Tả giáo mặc đồ đỏ mắt lộ không vui. Có lẽ người ngoài không hiểu ý nghĩa câu nói của Tư Mã Tín nhưng ông thì hiểu.

"Càn rỡ!" Ông lão hừ lạnh, ánh mắt lướt qua Cửu Phong tĩnh lặng, trầm ngâm.

Trên bình đài nhô ra tại Thất Phong, cô gái tóc dài ngồi xếp bằng giờ đây cau đôi mày thanh tú, ánh mắt nhìn Tư Mã Tín chứa chán ghét.

"Ta từng xem một ít điển tịch cổ xưa, bên trong có ghi một câu nói của nước ngoài, câu nói kia như thế này..." Cô gái khẽ nói.

Mấy cô gái đứng phía sau lập tức lộ biểu tình chăm chú lắng nghe, còn có chút hưng phấn và mong chờ. Có thể được đại sư tỷ điểm hóa, đối với họ là việc vô cùng may mắn.

"Hữu đạo vô thuật, thuật khả đắc, hữu thuật vô đạo, thuật chỉ! Tuy ta không hiểu ý nghĩa đạo của nước ngoài là cái gì, nhưng bây giờ…" Ánh mắt của cô gái dao động trên người Tô Minh và Tư Mã Tín ở chân trời, như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Cửu Phong, Thiên Tà Tử ngồi trên đỉnh núi vẫn đang uống rượu trong hồ lô, đối với tình hình ngoài núi như không trông thấy.

Sườn núi, Nhị sư huynh ngồi xổm trồng hoa cỏ thì nhíu mày, bỏ xuống hoa cỏ, mắt nhìn phương xa.


Dưới Thiên Môn, trên không trung quần thể đại điện chính giữa Cửu Phong, lời nói của Tư Mã Tín còn đang quanh quẩn. Tất cả thần thông của Tư Mã Tín đều lấy Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp làm cơ sở, dù là thuật Man Thần Biến cũng bởi người tu hành khác nhau mà có biến hóa khác hẳn. Ở chỗ Tư Mã Tín thì khởi đầu vì Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp này.

Thuật này là Man Thần đời thứ hai sáng chế, có lực lượng khó lường. Đồn rằng Man Thần đời thứ hai tu hành thuật này, nô dịch người nước ngoài, đạt thành tư cách Man Thần. Tuy cuối cùng không tới độ cao Man Thần đời đầu nhưng cũng đủ oai phong một cõi.

Tư Mã Tín tu hành thuật này hao tốn tâm huyết rất lớn, chỉ riêng tìm Man Chủng đã tiêu phí rất nhiều tinh lực và thời gian của y. Không đến lúc bất đắc dĩ thì y tuyệt đối sẽ không cưỡng ép thi triển thần thông này đối địch.

Bởi vì một khi thi triển thần thông này quá độ, Man bị hạ Man Chủng sẽ từng người y như Phương Mộc, chết hết.

Đây là hậu quả Tư Mã Tín rất khó chịu đựng, sẽ khiến Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp của y tạm ngừng, cần phải tìm đủ Man mới lần nữa bắt đầu.

Nhưng bây giờ Tư Mã Tín không có nhiều do dự chần chờ, quyết định thi triển thuật này hướng về Tô Minh. Đây không phải bốc đồng, mà là lựa chọn y đã đắn đo suy nghĩ lâu rồi!

Y thà rằng từ bỏ tất cả Man, chỉ cần được một Man mới, Man kia chính là Tô Minh!

Tốc độ trưởng thành của Tô Minh, tiềm lực đáng sợ, còn có hành động đánh tan Man Thần Biến của y, khiến Tư Mã Tín bị chấn nhiếp hoảng sợ, cũng khiến y dấy lên tà niệm.

Ý niệm này chính là gieo Man Chủng vào người Tô Minh, để Tô Minh trở thành Man của Tư Mã Tín y!


"Nếu hắn trở thành Man Chủng của ta, vậy lấy tốc độ trưởng thành của hắn, và cả tiềm lực, dù ta bỏ tất cả Man cũng đáng giá! Dù sao khó tìm Man ưu tú nhưng loại người giống Tô Minh càng khó kiếm hơn. Bây giờ gặp, nếu bỏ qua thì ta không cam lòng!" Mắt Tư Mã Tín chớp lóe, nhìn hướng Tô Minh chất chứa sự kỳ dị sâu thẳm.

Nói ra câu nếu Tô Minh có thể đón đỡ thuật này thì mai sau y sẽ quỳ lạy, kỳ thật không hợp tính cách của y.

Nếu không có ý nghĩa đặc biệt thì y sẽ không ngu xuẩn nói ra câu này, tương đương dồn mình vào đường cùng, nhất định phải thắng, nếu không thì y khó thể chịu đựng hậu quả.

Sở dĩ y nói ra câu này, kỳ thật chính là trước khi y thi triển Man Chủng làm công pháp ám thị, cũng có thể nói là đường dẫn.

Đem câu nói này chôn trong lòng Tô Minh, trở thành đường dẫn. Tô Minh càng để ý thì câu nói này càng có sức nặng. Lấy thử làm dẫn, y và đối phương sẽ có liên hệ kỳ lạ. Tuy loại liên hệ này là hư ảo, là tưởng tượng, nhưng loại dẫn này chính là sợi chỉ của Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp.

Lấy thắng bại làm dẫn, chôn xuống từ ngữ, ngưng tụ ra một loại mầm, nếu trận này Tư Mã Tín thắng thì chủng sẽ bị phương pháp đặc biệt từng bước một trở thành Man Chủng chân chính.

Dù y thất bại, vậy sau này mỗi lần y thấy Tô Minh thì sẽ quỳ lạy, chỉ cần nỗi lòng của hắn hơi dao động, sẽ trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho Man Chủng xuất hiện và sinh trưởng.

Đây cũng là vì sao mấy năm qua hiếm có người triệt ngộ ra. Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp kỳ lạ và bá đạo, chỉ cần tinh thần có sơ hở thì dựa vào pháp thuật này có thể vô hạn phóng đại sơ hở, do đó thừa dịp lẻn vào. Không đoạt linh nhưng mượn linh, mượn tu vi của người vô hình tặng cho bản thân.

Loại thần thông này quá bá đạo, nếu không hoàn toàn hiểu cách vận chuyển thuật này, vậy xác suất thành công không quá cao. Trừ phi ức chế tu vi, cưỡng ép gieo trồng, nếu không thì còn cần cơ duyên.

Thắng trận này là sẽ có được một Man kinh người như vậy. Nếu bại, vẫn có khả năng chậm rãi đưa đối phương vào bẫy, đối với Tư Mã Tín chịu tổn thất chỉ là một ít danh dự mà thôi, điều này thì Tư Mã Tín có thể nhẫn nhịn.

Bây giờ người y bềnh bồng giữa không trung, đôi tay duỗi ra, khí thế nhanh chóng tăng lên, thậm chí khiến người có ảo giác như Tế Cốt!

Tô Minh nhíu mày, Tư Mã Tín nói câu kia lọt vào tai hắn dường như ẩn chứa thứ gì đó khó miêu tả chui vào lòng, quanh quẩn không dứt. Tại


Ngay lúc này, một thanh âm hấp tấp từ Tam Phong truyền ra.

"Tô Minh, đừng đấu nữa, hắn định trồng vào huynh…" Đó là giọng của Hàn Thương Tử. Nhưng cô mới nói đến đây thì Tư Mã Tín hừ lạnh một tiếng, Hàn Thương Tử lập tức ngừng bặt.

Nhưng dù cô không nói thì trận chiến này đã định không thể tiếp tục. Bởi vì sau khi Tư Mã Tín hừ lạnh, từ Tứ Phong, giọng nói âm trầm của Tả giáo lập tức quanh quẩn trong Thiên Hàn Tông.

"Trong Tông Môn nghiêm cấm tranh đấu, chẳng lẽ hai người các ngươi không hiểu!?" Thanh âm kia không cao nhưng lộ ra uy nghiêm, khi phát ra thì từng chữ tựa sấm đánh, ngày càng vang dội, cuối cùng hóa thành vô số dư âm, như có vài ngàn vạn người cùng rống lên, chấn động đất trời biến sắc, mây cuồn cuộn, thậm chí băng dưới mặt đất cũng rung lên.

Tư Mã Tín khựng lại, tai như có tiếng sấm đánh, khí thế bị đánh gãy, rút lui ba bước, khóe miệng tràn máu tươi.

Tô Minh cũng giống vậy, tai hắn ù vang, mặt lập tức biến tái nhợt, lùi năm bước, khóe miệng chảy máu. Cùng lúc đó, Hàm Sơn Chuông trong người lập tức vang tiếng chuông ngân khe khẽ.

"Tư Mã Tín, Tô Minh là trưởng bối của ngươi, hắn có chặn núi bảy sắc của ngươi cũng là đúng, việc này lỗi tại ngươi! Phạt ngươi bế quan ba tháng không được rời khỏi Nhất Phong, còn không mau đi!"

Sắc mặt Tư Mã Tín biến đổi nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu, cúi đầu hướng Tứ Phong. Sắc mặt y âm trầm, xoay người thu lại núi bảy sắc, nhìn cô gái luôn đứng xem, gật đầu, bay nhanh về phía Nhất Phong.

"Còn các ngươi nữa, sao chưa tán đi!" Giọng nói của Tả giáo vang vọng.

Người xung quanh từng người cung kính cúi đầu hướng Tứ Phong, lại nhìn Tô Minh, có người thậm chí mỉm cười chắp tay, nhanh chóng tản ra, khiến nơi này dần trở lại bình thường.

Còn về cô gái có khuôn mặt giống Bạch Linh như đúc mà không phải cô ấy, nhìn hướng Tô Minh, ánh mắt vẫn không tốt nhưng lần đầu tiên nói chuyện với hắn.

"Lúc trước ngươi hỏi ta tên gì, việc này vốn không phải bí mật gì. Ngươi là đệ tử Thiên Hàn Tông, sớm muộn gì sẽ biết. Ta tên là Bạch Tố. Ta hy vọng ngươi có thể trả lại đồ của Tư Mã đại ca. Vô cớ lấy đồ của ngươi khác, việc này thật khiến người khinh thường!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận