Cầu Ma

Tô Minh im lặng, nhoáng người lên, hướng tới gã đàn ông cách mình gần nhất trong phạm vi thần thức.

Mặt hắn trầm trọng, mắt lấp lóe tia sáng đỏ, ẩn chứa sát khí. Giây phút tới gần gã đàn ông vẻ mặt tàn nhẫn thì sát khí bỗng bùng phát. Gã đàn ông lập tức dừng bước, nâng đôi tay lên mạnh đánh vào mặt mình.

Hình ảnh kỳ lạ khiến con ngươi Tô Minh co rút.

Ngay lúc này, sau khi tay gã đàn ông đánh vào mặt mình, lập tức há miệng hộc máu tươi. Trong máu có mười mấy cái răng bị đánh gãy phun ra ngoài.

Khoảnh khắc răng bay ra, biến ảo thành mười mấy gai nhọn nhanh kinh người lao thẳng đến Tô Minh.

Tô Minh chưa từng thấy qua thuật pháp như vậy, nhoáng người lên định né tránh. Nhưng đám gai như có linh tính rất cao, theo sát hắn, chớp mắt tới gần.

"Hay cho thần thông Vu tộc!" Tô Minh biết mình muốn lặng lẽ giết gã đàn ông trước mắt là tuyệt đối không thể. Giữa trán lóe ánh sáng xanh, một kiếm nhỏ màu xanh rít gào bay ra, đụng vào mười mấy cây gai, vang tiếng chấn.

Trong tiếng nổ, mười mấy cây gai vỡ nát, kiếm nhỏ xanh nhanh chớp bay tới. Khi gã đàn ông Vu tộc lùi ra sau thì kiếm xuyên thấu qua trán gã.

Tiếng hét thảm trước khi chết và tiếng nổ va chạm hòa hợp thành một, đánh vỡ đêm tối rừng rậm tĩnh lặng, như mặt hồ không gợn sóng đột nhiên bị ném vào tảng đá lớn, dấy lên sóng gợn kịch liệt.

Gần như khi tiếng hét thảm phát ra, trong thần thức của Tô Minh, hắn thấy rõ còn lại mười mấy người lập tức đổi phương hướng, lao thẳng đến nơi đây, khoảng cách chỉ còn hai trăm mét.

Tô Minh nhoáng người lên, hắn biết không thể chạy ra vòng vây này, trực tiếp lao vào một người khác. Tốc độ cực nhanh, ánh sáng xanh lấp lóe bên người, lại vang một tiếng nổ. Trước mặt Tô Minh là cái xác mất đầu.


Giờ phút này, người còn lại cách hắn chưa tới một trăm năm mươi mét. Tô Minh vụt ngẩng đầu, toàn thân lượn lờ tia chớp, khoảnh khắc tiếng *bóc bóc* vang vọng xung quanh, ngoài người hắn có một lôi cầu huyễn hóa mạnh ném ra ngoài. Trời đất chấn động. Nếu ở trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ, lấy Tô Minh làm trung tâm, mặt đất biến thành hồ sét.

Từng đợt tia chớp điên cuồng khuếch tán ra ngoài, xẹt qua đâu thì nước bùn tan tành, cây cối khô héo, cỏ lá thành tro. Mười mấy người cách hắn hơn một trăm mét đa số thân thể run lên. Nhưng vẫn có hai người chẳng chút bị cản trở, giây phút người khác tạm dừng thì lao thẳng tới Tô Minh.

Chốc lát hai người tới gần, xuất hiện trong tầm mắt Tô Minh, thì trong người hắn xuất hiện tiếng chuông ngân. Chuông vang hóa thành sóng âm trùng kích hai tên kia, khiến một người trong đó thân thể chợt chậm lại, nhưng vẫn có một không hề ngừng, đến gần Tô Minh!

Người này là một gã đàn ông trung niên, trên mặt có vết đao dài, như chia cách hình xăm đầy mặt, đôi mắt lộ tia sáng dù chất chứa hung ác nhưng sâu trong đó là bình tĩnh.

Tu vi của người này tương đương với đỉnh hậu kỳ Khai Trần, cách Tế Cốt chỉ kém một bước mà thôi!

Nếu Tô Minh ở lúc hoàn toàn khỏe mạnh thì gặp gỡ người này có thể thì đấu một trận thắng chắc. Nhưng bây giờ Tô Minh bị thương, lại thêm hắn ít thấy thuật pháp Vu tộc, một khi đối đầu, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại. Nếu bị kiềm chế, vậy cơ hội mà sấm sét và chuông ngân sáng tạo ra sẽ biến thành uổng phí.

Một khi bỏ lỡ thì người xung quanh hồi phục lại sẽ bao vây, Tô Minh muốn phá vòng vây, dù có thành công cũng sẽ trả cái giá cực đắt.

Huống chi bây giờ Tô Minh chắc chắn, trên bầu trời cũng bị Vu tộc phong tỏa. Nếu thời gian lâu chút, trên đất Vu tộc này sẽ có càng nhiều Vu nhân đến.

Một khi đến cường giả Vu tộc tương đương với Tế Cốt, vậy Tô Minh không cách nào đối kháng!

Lúc nguy hiểm, trong mắt Tô Minh chỉ có bình tĩnh, chẳng qua bình tĩnh gần như lạnh lùng, mắt phải tia sáng đỏ yêu dị lấp lóe. Khoảnh khắc gã đàn ông trung niên Vu tộc tới gần, tay phải Tô Minh nâng lên, trong tay hắn xuất hiện khối băng!

Trong băng, có lửa!


Vật đó bị Tô Minh bóp chặt, bỗng chốc biển lửa từ tay Tô Minh điên cuồng bùng phát. Nhưng biển lửa chẳng có chút độ nóng, ngược lại khí lạnh khuếch tán.

Vật đó là thứ Đại sư huynh đưa cho Tô Minh!

Gã đàn ông Vu tộc biến sắc mặt, ngoài thân thể sinh ra nhiều vảy, bộ dạng thoạt trông như là từ hình người nhanh chóng biến hóa thành mãnh thú nào đó.

Nhưng tốc độ biến hóa không theo kịp Tô Minh bóp lửa trong băng. Lửa bùng phát như cái miệng rộng há to một ngụm nuốt gã đàn ông trung niên. Cùng lúc đó, khí lạnh mới vừa khuếch tán đã lấy gã đàn ông trung niên làm trung tâm chớp mắt ngưng tụ.

Một chuỗi tiếng *két két* khiến Tô Minh hít ngụm khí lạnh, trong mắt hắn cũng bị băng hỏa này rung động.

Thân thể gã đàn ông trung niên giữ trạng thái hình người hóa thú, bị nhốt trong khối băng khổng lồ, biểu tình hoảng sợ lộ ra khó tin.

Trong người gã, Tô Minh thấy một đoàn lửa. Xem thì lửa không đốt cháy, nhưng Tô Minh lại thấy gã đàn ông bị đóng băng thân hình biến thành màu đen, trở thành tro tàn trong băng.

Tất cả xảy ra chỉ trong thoáng chốc. Băng khối cường đại khiến Tô Minh có phán đoán mới về tu vi của Đại sư huynh. Nhưng bây giờ không phải là lúc hắn suy nghĩ nhiều. Nhoáng người lên, lao thẳng tới Vu nhân bởi vì Hàm Sơn Chuông mà tạm dừng.

Người này không phải đàn ông, đó là một phụ nữ!

Người phụ nữ đã ở tuổi trung niên, khuôn mặt tầm thường, trên mặt lấp lóe đồ đằng, biểu tình dữ tợn. Nhưng hôm nay cái dữ tợn kia khi thấy Tô Minh nâng tay biến người cực mạnh trong bộ lạc chết quái dị như vậy thì hóa thành rung động.


Bà định lùi ra sau, lập tức vang một tiếng chuông ngân, khiến đầu óc nổ tung, thân thể lại tạm dừng. Nhưng lúc này ngừng lại cũng là cuối cùng trong đời bà!

Thân thể Tô Minh như tia chớp lướt qua người bà ta. Khi hắn cắt bà thành hai thì mang đi cái đầu người phun máu tươi.

Thân thể người phụ nữ co giật, ngã trên mặt đất.

Khi xác bà ngã xuống, Tô Minh thở hồng hộc, mặt tái nhợt, ngực lại thêm vết thương. Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn liên tục giết mấy người. Dù người mạnh nhất đã bị hắn dùng bảo vật Đại sư huynh đưa tiêu diệt, nhưng loại vận động cao tốc này khiến thân thể bị thương của Tô Minh mệt mỏi.

Nhưng hắn không tạm dừng, mắt trái lóe sát khí, lao thẳng tới người còn lại bị tia chớp quấn quanh cứng ngắc đứng.

Sau lưng Tô Minh, ánh trăng trên trời nhanh chóng ngưng tụ, hình ành áo choàng ánh trăng như lần ở Ô Sơn. Phấp phới bay hóa thành vô số sợi tơ bềnh bồng theo người Tô Minh.

Hắn đi qua đâu là Vu nhân bị bổn mệnh sét khiến cứng đơ từng cái đầu bay ra. Ánh sáng xanh lấp lóe, kiếm nhỏ xanh nhiễm máu tươi phát ra từng tiếng kiếm minh sắc nhọn.

Khi người cuối cùng bị Tô Minh tiếp cận, phất tay một cái, tơ trăng sau lưng cuốn lấy nhanh chóng bao bọc mạnh xé rách, tộc nhân Vu tộc cuối cùng bao vây Tô Minh phát ra tiếng hét thảm, toàn thân chia năm xẻ bảy, máu tươi tứ giăng.

Nhưng chiến đấu còn lâu mới kết thúc. Tô Minh thở nặng nề chưa kịp bình ổn thì giây phút người cuối cùng bị tơ trăng xé rách, trên bầu trời truyền đến tiếng rống phẫn nộ.

"Man Tử, ngươi dám!!!"

Theo thanh âm truyền đến như tiếng sấm vang, khiến tinh thần Tô Minh chấn động. Hắn ngẩng đầu, thấy trên bầu trời xuất hiện bảy, tám người!

Trong bảy, tám người này có một ông lão. Ông lão gầy như xương khô nhưng người toát ra cảm giác mạnh mẽ khiến sắc mặt Tô Minh biến trầm trọng.


Còn kẻ mới rồi lên tiếng không phải người này mà là một gã đàn ông. Tu vi gã đàn ông tương đương với Vu nhân mạnh nhất Tô Minh vừa giết!

Càng khiến con ngươi Tô Minh co rút là, người trên bầu trời, trừ ông lão ra, dưới thân mấy người còn lại đều có một mãnh thú như sư tử hổ báo gầm rống hướng Tô Minh. Ông lão không động, nhưng bảy người còn lại lao hướng Tô Minh.

Trong mắt chúng chất chứa hung tàn, khát máu, khí thế cường đại lan tràn, khiến Tô Minh đã cực kỳ mệt mỏi có cảm giác sống chết trong đường tơ kẽ tóc.

Tô Minh không ngờ chỉ một lần thương hại thả ra, chờ đợi hắn là hậu quả nghiêm trọng như vậy!

Thiếu niên đó, hắn rõ ràng trước khi đánh hôn mê đã cứu mạng y một lần, rõ ràng trước tiên giết rắn độc giúp y. Tô Minh nhắm mắt lại, hắn biết, có lẽ mình…đã sai.

"Có lẽ thật sự sai rồi…" Tô Minh thì thào, ngồi xếp bằng, tay phải nâng lên. Trong giây phút sinh tử, giây phút bảy người trên trời lao đến, đầu óc hắn trống rỗng, không có sợ hãi, không có tiếc nuối, thậm chí quên cả sinh tử. Chỉ tập trung vào mấy vạn bút hắn mô phỏng cải biến thành một kiếm của bản thân. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắn nâng tay lên, nhắm mắt lại, nhẹ vung hướng không trung.

Vung một cái, trời đất biến sắc, giống như đánh vỡ giam cầm nào đó. Không giống với khi ở Thất Phong hắn so đấu với Thiên Lam Mộng!

Cái vung này dù là Tư Mã Tín chính mắt nhìn thì cũng khó đoán ra, cùng với thức thứ nhất Man Thần Biến có chỗ nào giống chứ!

Cái vung này, là một chiêu mạnh nhất hiện tại của Tô Minh!

Giây phút hắn vung lên một bút này, ông lão sắc mặt lạnh lùng ở trên bầu trời đêu nhiên biến sắc, vung tay áo. Bỗng chốc người toát ra tơ khói hóa thành thằn lằn khổng lồ ở trên trời vươn ra đầu hướng Tô Minh.

Đầu lưỡi có tốc độ cực nhanh bắn thẳng hướng Tô Minh, trước tiên đụng chạm vào một bút hắn vẽ ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận