Cùng thời gian, tại Hải Đông Tông cũng xuất hiện mười sao băng, đây là sao băng từ Thiên Lam thành phát ra, báo cho Thiên Hàn và Hải Đông sẵn sàng phải đối diện tình huống khó khăn nhất.
Trong Thiên Hàn Tông, đêm cuối cùng trước khi khai chiến sớm, so với mỗi ngọn núi yên tĩnh, trên bầu trời vẫn luôn quanh quẩn tiếng chấn, mỗi tiếng là đến từ chín đại lục Thiên Môn di chuyển.
Đối với nhiều người thì đây là đêm mất ngủ. Khi bầu trời bên ngoài sáng lên, khi tia nắng ban mai thứ nhất đến thì rất nhiều người phải rời khỏi mảnh đất này, đi Thiên Lam.
Chờ đợi họ, có lẽ là huy hoàng, có lẽ là bỗng dưng nổi tiếng, cũng có lẽ là…chết tha hương.
Một đêm này không ngủ được, dù tu hành cũng ít người khó thể tĩnh tâm. Trong bọn họ có người ngẩn người nhìn bóng đêm, có người lau chùi pháp khí, có người cầm đồ vật người thân như đang cầu nguyện.
Bên ngoài tiếng chấn vẫn không ngừng truyền đến. Thiên Môn di chuyển, chín đại lục dịch chuyển dần hình thành đồ án mở rộng, chính giữa đồ án, trong đêm tối vặn vẹo, đôi khi có tia chớp xẹt qua, như hình thành mặt gương. Trong ba báu vật, bảo vật chủ sát sẽ từ bên trong chậm rãi giáng thế.
Đêm khuya, Tô Minh đi ra khỏi động phủ, bên tai tiếng gầm rú ngày càng kịch liệt. Thậm chí ngẩng đầu lên có thể lờ mờ thấy hình dạng chín đại lục Thiên Môn trong trời đêm. Nhìn thấy giữa tia chớp quanh quẩn có một vật mơ hồ như đến từ thế giới khác chậm rãi xuyên qua.
Tô Minh đứng đó thật lâu, cái bóng dưới ánh trăng tràn đầy quái dị. Hắn thu lại tầm mắt, xoay người đi hướng đỉnh núi, đạp mặt băng Cửu Phong, trong mắt Tô Minh có không tha.
Hắn biết, sáng sớm ngày mai rời đi, không biết khi nào có thể trở về, nói không chừng…vĩnh viễn không về được. Nhưng có một số việc hắn nhất định phải làm.
Chỉ có trong chiến tranh thì hắn mới nhanh chóng trưởng thành. Nếu bởi vì sợ hãi mà không dám tiến lên, vậy hắn dựa vào cái gì tìm đường về nhà? Đường về nhà sẽ khó khăn gấp vô số lần so với lần chiến tranh này.
Chỉ là đối với Cửu Phong, Tô Minh rất lưu luyến.
Hắn lưu luyến từng gốc cây ngọn cỏ nơi này, lưu luyến Hổ Tử ngáy ngủ, lưu luyến Nhị sư huynh mỉm cười, và Đại sư huynh thầm lặng quan tâm, sư tôn đôi khi hành động khùng điên.
Hắn trân quý mọi thứ.
Hắn càng lưu luyến là cảm giác ở Cửu Phong, cảm giác ấm áp, dù nơi đây khí hậu lạnh lẽo, nhưng trong lạnh lẽo thì lòng ấm áp, khiến người càng chú trọng và muốn giữ gìn nó.
Hắn rất muốn ở lại, ở lại cả đời, không quan tâm Ô Sơn, không quan tâm ẩn ý hai chữ Túc Mệnh, không quan tâm ở trong khe hở đã trôi qua bao nhiêu năm, và ánh mắt lạnh lùng cùng với lời nói thất vọng.
Những bí ẩn kia hắn rất muốn buông bỏ hết, không nghĩ gì cả, ở lại Cửu Phong, tại đây đi qua năm tháng cuộc đời.
Nhưng Tô Minh không cam lòng, không thể quên Ô Sơn, không quên được tất cả.
Đi tại Cửu Phong, Tô Minh im lặng, mãi đến tới đỉnh núi, nhìn đại điện phong trần. Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng đại điện.
"Tô Minh, cầu kiến sư tôn."
Lời hắn thốt ra bị tiếng nổ trên bầu trời nhấn chìm, bị gió rét từ bốn phía thổi tới cuốn đi, như không tồn tại nơi này.
Tô Minh khom lưng tại đó, không động đậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tiếng sau, bên cạnh Tô Minh truyền đến tiếng thở dài.
"Tam sư huynh của ngươi không trở lại, Nhị sư huynh của ngươi không trở lại, Đại sư huynh của ngươi cũng sẽ không đi. Ngươi, thật sự muốn đi sao?" Theo giọng nói xuất hiện là Thiên Tà Tử mặc áo dài màu xanh.
Tô Minh đứng dậy, quay đầu nhìn hướng Thiên Tà Tử, biểu tình do dự nhưng rất nhanh biến thành kiên quyết.
"Đệ tử phải đi. Nếu không dám bước vào đất Vu tộc, phải đợi tu vi của mình tăng cao. Vậy có một ngày dù ta đạt đến Man Hồn cảnh cũng không dám đi ra ngoài Nam Thần. Bởi vì sư tôn đã nói, coi như là cường giả Man Hồn, muốn rời khỏi Nam Thần thì đường đi cực kỳ nguy hiểm."
Thiên Tà Tử áo xanh nhìn đệ tử trước mặt mình, im lặng lát sau biểu tình buồn phiền.
"Trận chiến này, khác với trước kia. Có lẽ ngươi lựa chọn là đúng, trận chiến này không thể tránh khỏi. Thôi, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, có lẽ tại đó, vi sư và mấy sư huynh của ngươi rồi sẽ có lúc gặp lại ngươi." Thiên Tà Tử lắc đầu thở dài.
"Sư tôn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tô Minh chần chờ một lúc, nhỏ giọng hỏi.
"Không phải ngươi đã nghe đến một chút sao?" Thiên Tà Tử liếc Tô Minh.
"Không phải toàn bộ." Tô Minh khựng lại, từ từ nói.
"Vậy là được rồi, biết nhiều không phải chuyện tốt." Thiên Tà Tử im lặng chẳng mấy lúc sau, phức tạp nhìn bầu trời tối đen, tay phải nâng lên chộp hướng hư không, lập tức có một mộc giản xuất hiện trong tray ông, đưa cho Tô Minh.
"Ngươi đến tìm ta chắc là vì ta từng mang ngươi đi gặp ông lão tạo Huân. Nơi này có ghi bộ lạc của ông ta, khi Hàn Băng Thiên tiến lên ba đêm thì có thể cầm vật này để rời đi, vị trí ấy gần với chỗ người đó ở nhất." Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh thật lâu, ngẩng đầu xoa đầu hắn, nét mặt hiền từ.
"Đi đường của ngươi đi, nếu năm đó vi sư hướng sư tổ ngươi chứng minh ta làm đúng, vậy hãy chứng minh đi, con đường của ngươi chính xác hơn ta." Thiên Tà Tử lướt qua người Tô Minh, đi hướng hư vô, dần biến mất.
Tô Minh đứng đó thật lâu sau cúi đầu hướng đại điện phong trần, dọc theo bậc thang đi xuống, trở lại trong động phủ của mình.
Ở trong động phủ, hắn nhìn bốn phía, không tĩnh tọa mà nhìn mọi thứ nơi này, tất cả đều rất rất quen thuộc.
Khi bình minh lên, chân trời có vệt sáng, Tô Minh sửa sang lại hành trang. Hắn không đem theo bất cứ vật gì trong động phủ, giữ nguyên dạng. Hắn tin tưởng, vài năm sau rồi mình sẽ quay về đây.
Bởi vì nơi này cũng là nhà của hắn.
Đi ra động phủ, tay phải Tô Minh bỗng nâng lẻn ấn vào vách băng bên cạnh, đào ra một khối băng bỏ vào túi trữ vật.
"Đây là dấu vết Cửu Phong." Tô Minh đứng trên bình đài, nhìn bầu trời tối đen, nhìn trong Thiên Môn có một vật khổng lồ đã lộ ra hơn phân nửa, chẳng qua xung quanh vặn vẹo mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
Hít sâu một hơi không khí Cửu Phong, Tô Minh dọc theo bậc thang đi xuống. Khi trời còn chưa sáng thì hắn đi tới bên ngoài động phủ Hổ Tử. Từ trong động phủ truyền ra tiếng ngáy, Tô Minh mặt lộ nụ cười, bước vào động phủ của gã.
Hổ Tử nằm ngửa tại đó, ngủ say như chết, nước miếng chảy xuống dọc theo khóe miệng, ở trên mặt đất đọng thành một bãi. Bên cạnh đặt rất nhiều hồ lô rượu, có không ít ngã nghiêng. Tại
Tô Minh nhìn Hổ Tử thật lâu, lấy một hồ lô chứa đầy rượu, xoay người rời đi.
Không trung sáng ngời nhưng mặt đất vẫn tối đen. Trong ngọn núi Tô Minh thấy Nhị sư huynh như u linh phiêu đãng. Bước chân hắn tạm dừng, khoảnh khắc ngừng lại, đằng trước trong đêm tối, Nhị sư huynh mơ hồ bay đến, đứng yên trước mặt Tô Minh, nhìn hắn.
"Nhị sư huynh…" Tô Minh khẽ nói.
"Tiểu sư đệ, ta nghi ngờ mỗi đêm trộm hoa cỏ của ta chắc là người Vu tộc, ngươi đi chỗ đó rồi phải tìm giúp xem rốt cuộc là ai làm." Nhị sư huynh nghiêm túc nói.
Tô Minh ngẩn ra, cười khổ gật đầu.
"Cầm đi, bảo trọng." Nhị sư huynh trong đêm khuya toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Y tiến lên mấy bước, đặt một vật vào tay Tô Minh, lướt qua cạnh hắn.
Tô Minh cúi đầu nhìn lòng bàn tay, là một cọng cỏ đen tỏa ra ánh sáng âm u.
"Nó là lấy quỷ khí của ta sinh trưởng, đặt ở bất cứ đâu cũng có thể hình thành quỷ vụ, để khi ngươi mỏi mệt có thể yên tâm ngủ bên trong."
Giọng lạnh lẽo của Nhị sư huynh từ xa truyền đến, nhưng Tô Minh không thấy lạnh chút nào, lòng ấm áp.
Sáng sớm bất giác tiến đến, bầu trời sáng tỏ, hắc ám dưới đất bị đuổi đi. Từ trên chín ngọn núi có không ít người bước ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời. Thấy trên bầu trời, chín đại lục Thiên Môn thành vòng tròn, bên trong tia chớp vòng quanh như đan thành lưới, bên trong lưới lộ ra góc của vật kích cỡ chừng trăm mét.
Đen thui, góc cạnh sắc bén, nhìn như một thanh kiếm to!
Kiếm lộ ra một phần đã cỡ trăm mét, thô to cỡ mười mét, nhìn như đỉnh một ngọn núi! Mặt trên có các ký hiệu phức tạp đang chợt lóe. Mỗi lần nhấp nháy là tỏa ra áp lực to lớn giáng xuống mặt đất.
Tiếng nổ quanh quẩn liên tục. Tô Minh nhìn vật tựa kiếm to này như muốn nhanh chóng xuyên qua lưới, theo động tác đâm xuyên thì tiếng chấn càng kịch liệt hơn.
Lát sau, khi tia nắng ban mai phản chiếu ánh sáng chói mắt trên mặt đất thì bầu trời chấn động, vật như kiếm kia từ trong Thiên Môn lộ ra hoàn toàn.
Đó là một thanh kiếm đen, thân kiếm dài hơn trăm mét, chiều rộng mười mét, bềnh bồng giữa không trung, lộ ra sát khí kinh người. Nếu chỉ thế thì thôi, nhưng giây phút kiếm xuất hiện, thân kiếm nhanh chóng trướng to ra. Chớp mắt đã hình thành bóng ma khổng lồ trên mặt đất!
Vật đó tăng lớn gấp trăm lần, kích cỡ chừng vạn mét, chiều rộng gần ngàn mét, như là núi to trôi nổi trên bầu trời!
Nó nhìn như là kiếm, nhưng nếu cẩn thận xem thì lại giống thuyền!
Bóng ma to lớn trên mắt đất như bao phủ chín ngọn núi, theo vật đó xuất hiện, áp lực mãnh liệt tràn ngập tâm thần mỗi người ngẩng đầu nhìn.
"Lão phu là Cảnh Thành Vinh, dẫn đội đợt này!"
Trên đại lục Thiên Môn bay ra chín bóng người. Chín bóng người đều mặc áo trắng, trong đó có ba người ngồi xếp bằng ở mỗi góc khác nhau trên kiếm to. Chỉ có một người đứng ở mũi kiếm, mắt quét mặt đất, từ từ nói.
"Người xuất chiến hãy bước lên Hàn Băng Thiên! Khi chân ngươi đạp xuống sẽ để lại dấu ấn, nếu ngươi chết trận thì dấu ấn sẽ tan biến! Các môn nhân Thiên Hàn, trận chiến săn Vu sao còn không nhanh đến!"