Cầu Ma

"A Công!" Bên cạnh ông lão lập tức có tộc nhân sốt ruột mở miệng.

"Đều câm miệng cho lão tử! Việc này cứ quyết định như vậy!" Giọng điệu ông lão nghiêm khắc nhiều.

Lão căng thẳng mím môi, nhìn chằm chằm Tô Minh. Lão hy vọng sau khi dâng lên ba cô gái này có thể thỏa mãn trạng thái đối phương hiện tại, do đó hóa thành sự khủng bố khiến lão tim đập chân run. Nếu có thể hóa giải, vậy hy sinh ba cô gái lão thấy đáng!

Ba cô gái bay ra tuổi không lớn, khoảng hai mươi mấy, diện mạo tuy nói không đặc biệt đẹp nhưng cũng dễ nhìn. Đặc biệt là bây giờ ba người mặt ửng hồng, mắt mê ly, bộ dáng mặc người ngắt lấy đủ khiến người vô cùng động lòng.

Nhưng khi ba người tới gần Tô Minh thì hắn nâng lên tay phải mạnh vỗ vào ngực, hộc ra búng máu.

"Cút!!!" Mắt Tô Minh đỏ lên, mượn hộc ra búng máu, trong mắt tỏ ra chút tỉnh táo. Hắn gầm lên, ánh mắt rơi xuống đất, rơi trên mặt ông lão, cưỡng ép chuyển người, hóa thành cầu vồng bay nhanh đi, chớp mắt đã biến mất.

Mãi đến khi Tô Minh rời đi, ba cô gái mới run người lên, vẻ mặt tỉnh táo. Trên mặt đất nữ giới khác trong bộ lạc cũng tỉnh táo lại, mặt tái nhợt. Việc mới rồi khiến các cô vô cùng kinh sợ.

Ông lão xấu xí im lặng giây lát, nhìn nơi Tô Minh khuất xa, thật lâu không lên tiếng.

Tô Minh lao nhanh đi, trong mắt sự tỉnh táo ngày càng yếu. Mới nãy trong chớp mắt đó nếu không phải hắn bất chấp tất cả giãy dụa, một khi tùy theo dục vọng nguyên thủy xảy ra quan hệ với ba cô gái thì chờ đợi hắn chỉ có vĩnh viễn sa đọa.


"Mình phải chiến thắng nó!" Tô Minh không đi nơi khác mà lao hướng sơn mạch có động phủ của mình.

Không lâu sau hắn trở về nơi này, sự tỉnh táo trong mắt chỉ còn một tia, sắp hoàn toàn tán đi, thậm chí hắn không kịp quay về động phủ của mình.

Tay phải Tô Minh nâng lên chỉ vào Hàm Sơn Chuông, cái chuông bay tới chỗ hắn, ở trên không trung mở rộng. Xác Cơ Vân Hải rơi xuống. Theo Cơ Phu Nhân chết đi thì xác Cơ Vân Hải biến thành con rối cũng mất linh tính, giờ rơi xuống đất không động đậy.

Khoảnh khắc tỉnh táo trong mắt Tô Minh hoàn toàn tan mất, Hàm Sơn Chuông ngân một tiếng, trực tiếp chụp xuống, nhốt hắn vào mặt đất. Trong chuông vang vọng tiếng ầm ầm, còn có tiếng Tô Minh gầm quanh quẩn.

Thời gian trôi qua từng chút một, khi bình minh đến, Hàm Sơn Chuông chụp trên mặt đất, Tô Minh ở bên trong không vùng vẫy nữa mà ngồi xếp bằng người, run bần bật. Khống chế dục vọng, nói thì đơn giản nhưng khi dục vọng bị Đào Hoa Sát dẫn động phóng đại vài chục lần, thậm chí là gấp trăm lần, muốn khống chế là việc gần như không thể.

Thời gian chớp mắt lại qua ba ngày. Trong ba ngày này xung quanh chỗ Tô Minh ở không có bóng người đến. Dù là Bạch Ngưu bộ lạc hay Hắc Hạc bộ lạc đều chưa từng xuất hiện, thậm chí người đi ngang qua cũng không có.

Ba ngày này đối với Tô Minh như qua ba năm, thậm chí là ba mươi năm. Hắn giãy dụa, không cam lòng bị dục vọng khống chế, đôi khi xuất hiện hoảng hốt, nhưng vì bị Hàm Sơn Chuông phong ấn nên không cách nào thoát ra. Lúc tỉnh táo thì dốc sức áp chế.

Ba ngày áp chế, thân thể Tô Minh gầy một vòng, quần áo rách rưới, mái tóc đỏ sậm, biểu tình tràn ngập dữ tợn. Cùng lúc đó, trong đầu hắn ba ngày hỗn loạn, điên cuồng vì dục vọng xuất hiện một bình chướng vô hình. Bình chướng này như loại phong ấn, trước kia Tô Minh không biết, dù là bây giờ cũng không biết. Nếu không phải dục vọng nguyên thủy bị phóng đại trăm lần, bị trùng kích và điên cuồng, có lẽ phong ấn này sẽ không hiện ra. Dục vọng mênh mông như biển trùng kích đầu óc Tô Minh, cũng gián tiếp đánh vào bình chướng phong ấn!


Rạng sáng ba ngày sau, Tô Minh rống gầm, đầu óc bỗng phát ra tiếng két két, dường như bình chướng vô hình, một tầng phong ấn mà hắn còn không biết, theo dục vọng nguyên bị khơi dậy xuất hiện dấu vết rạn nứt.

Cùng lúc đó, đầu Tô Minh ù vang, hắn giãy dụa ba ngày nhưng giờ đây lại mất đi ý thức. Chẳng qua hắn mất đi ý thức nhưng không hôn mê, đôi tay bấu đất dưới Hàm Sơn Chuông, ngẩng đầu phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa dù bị Hàm Sơn Chuông ngăn vẫn truyền ra ngoài.

Rống vài cái, từ người hắn bùng phát ra lực lượng khủng bố không thể hình dung. Lực lượng này mạnh mẽ, chỉ tản ra đã khiến Hàm Sơn Chuông bốc lên bị ném tới giữa không trung.

Cùng lúc đó, Tô Minh vọt lên, tiếng nổ vang vọng, mặt đất nứt nẻ. Tô Minh xuất hiện giữa không trung, hít thở dồn dập, đôi mắt không còn lý trí mà là một mảnh đỏ rực. Ấn ký hoa đào ở trán hắn yêu dị nở rộ. Mặt hắn tái nhợt nhưng đôi môi là màu tím, có mái tóc lửa đỏ nổi bật khiến người hắn không biết nên hình dung làm sao. Trong mắt hắn không nhìn thấy con ngươi, toàn là một mảnh đỏ. Hắn đứng giữa không trung, lát sau ngừng gầm rống, yên tĩnh lại. Chốc lát, hắn từ từ quay đầu, đôi môi màu tím lộ nụ cười yêu dị, cúi đầu, mắt quét mặt đất.

Cái liếc mắt này, đất động, như là ánh mắt Tô Minh ẩn chứa lực lượng mà mặt đất không thể chịu đựng. Có vài chỗ nổ tung xuất hiện từng vết nứt.

Khi ánh mắt hắn quét hướng gậy rắn, con rắn run lên, người co ro trên mặt đất, không dám đối diện với Tô Minh. Linh tính cao cho nó biết, tuyệt đối không thể tới gần Tô Minh bây giờ. Thân thể run rẩy, nó sợ hãi ánh mắt của Tô Minh đến cực độ. Còn kiếm nhỏ xanh cũng rơi trên mặt đất, run bần bật.

Tô Minh ngừng ở thân gậy rắn, mắt lóe tia đỏ một cái rồi dời đi. Khi thu về tầm mắt thì tay phải nâng lên, năm móng tay dài đến ba tấc, vô cùng sắc bén, đầu móng tỏa màu đen, hư không chộp mặt đất.

Lập tức chiếc nhẫn đỏ trong đống thịt nát bay ra, hóa thành cầu vồng bị Tô Minh nắm trong tay. Đeo nó tại ngón giữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hàm Sơn Chuông bềnh bồng giữa không trung.


Hừ lạnh một tiếng, Tô Minh chỉ hướng Hàm Sơn Chuông. Phút chốc chuông phát ra tiếng ngân mãnh liệt, bên trên đột nhiên xuất hiện thân hình khổng lồ của thú Cửu Anh giữa không trung. Sáu cái đầu thức tỉnh hiện giờ bên trong không còn bóng dáng Tô Minh mà là một mảnh đỏ thẫm, hung tợn gầm hướng hắn.

Còn ba cái đầu không thức tỉnh thì run bần bật, giống như gậy rắn, không dám đối diện Tô Minh hiện nay.

Đối mặt tiếng gầm của thú Cửu Anh, Tô Minh bước ra một bước, đạp xuống đã tới bên cạnh Cửu Anh. Hắn không thèm để ý Cửu Anh gầm rống, nâng lên tay phải ấn trên chuông.

Khoảnh khắc tay phải ấn xuống, lập tức Cửu Anh phát ra tiếng hét thảm thê lương. Ba cái đầu nhắm mắt cùng mở ra, mắt đỏ rực, chín cái đầu cùng gào thét.

Tô Minh nâng lên tay phải, Hàm Sơn Chuông thoáng chốc thu nhỏ, liên quan Cửu Anh cũng biến mất. Khi Tô Minh há miệng một hơi nuốt vào cái chuông.

Làm xong những điều đó, tay phải Tô Minh chộp hướng bầu trời. Cú chộp này bầu trời vặn vẹo, dường như bị nắm tay Tô Minh hút lấy vung bốn phía.

Một màn sáng xuất hiện dưới chân Tô Minh, ngay cả con rối và gậy rắn, bao gồm sơn mạch có động phủ, phạm vi vạn mét bên trong đều bị bao phủ, như là phong ấn, toàn bộ bị phong kín.

Tô Minh đứng ngoài màn sáng ngẩng đầu nhìn bầu trời, im lặng chốc lát sau đột nhiên phát ra tiếng gầm. Tiếng gầm nghe như không mạnh là bao, nhưng khiến trời đất biến sắc, ngay cả trăng trên cao cũng như sắp tan vỡ. Dao động mãnh liệt lan tỏa tám hướng, tiếng ầm ầm vang vọng cả bầu trời. Trời tối đen xuất hiện lốc xoáy to lớn. Lốc xoáy chuyển động đem tiếng gầm của Tô Minh truyền đi nơi càng xa.

"Ta thích màu đỏ." Tô Minh khàn khàn nói. Đồ đỏ xuất hiện trên người hắn, bị tóc dài đỏ làm nổi bật, khiến bây giờ hắn trông vô cùng yêu dị.

Khi Tô Minh thức tỉnh thì khí chất biến đổi lớn phát ra. Đất Vu tộc trong một đỉnh núi lượn lờ biển mất, trên đỉnh có một đại điện, trong điện ngồi xếp bằng một ông lão tóc trắng. Ông lão một mình ngồi đó, trước mắt bày chín đầu lâu, mỗi cái đầu lâu có lửa ma trơi thiêu đốt.


Ông lão vẻ mặt bình tĩnh nhưng giờ đây bỗng mở mắt ra, vẻ mặt biến đổi, đứng bật dậy. Lửa trong chín cái đầu đều tắt.

"Hơi thở này…là ai!?"

Đất Vu tộc, trên bầu trời một ông lão mặt đạo bào, đang bước chậm chậm trên trời, dưới chân có thanh kiếm to, xé gió bay nhanh. Nhưng bây giờ kiếm bỗng run lên, ông lão khựng lại, mặt biến đổi.

"Đây là…hơi thở của ai!?" Ông lão lập tức bấm pháp quyết, nhưng mới làm một nửa thì phun ra búng máu.

Cũng là trong đất Vu tộc, bây giờ có nhiều nơi lần lượt bước ra nhiều người, vẻ mặt chấn kinh. Đám người chấn kinh có tiên tộc, có Vu tộc!

Thu Hải bộ lạc, Tông Trạch ngồi xếp bằng trên lưng con rùa to, bộ lạc còn đang di chuyển sắp tới mục đích. Y biểu tình bình tĩnh, tóc dài xõa tung. Nhưng bây giờ y mạnh mở mắt ra, vẻ mặt lộ chấn kinh.

"Lực lượng tiếng gầm này…" Mắt y lấp lóe, bỗng đứng dậy nhìn chân trời phía xa.

Uyển Thu bên cạnh thấy Tông Trạch biến sắc mặt thì nhìn qua. Text được lấy tại https://truyenfull.vn

"Tông Trạch đại nhân?"

"Vu tộc xuất hiện một cường giả vượt qua Tuyệt Vu!!! Mới nãy vừa phát ra tiếng gầm. Người này rất mạnh. Hắn là ai!?" Tông Trạch thì thào, hít sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận