Cầu Ma

Bây giờ lão có chút hối hận, rất tức giận người phụ nữ gây phiền phức. Nhưng hôm nay không phải lúc nghĩ nhiều, lão phải nhân lúc đối phương không nói ra lai lịch và bộ lạc, trước tiên giết chết hoặc trọng thương rồi tính.

Lão xoay tròn, chân phải như cuồng phong quét, lập tức ở hướng tây của lão biển vàng cuồn cuộn biến ảo cuốn thật nhiều cát vàng ngập trời.

"Bốn tụng bắc hải!" Thiết Mộc quát khẽ, thân thể xoay tròn chân trái quét hướng bắc. Ngay sau đó, biển đen biến ảo ở phương bắc, sóng to cuồn cuộn ập đến.

Tô Minh trong khi lùi thì tay cầm gậy vung lên. Lúc phân thân và Thiết Mộc giao tranh, gậy bị Tô Minh vung bốn vòng, phạm vi mỗi vòng mở rộng mấy lần. Bốn vòng sau gậy cực kỳ dài, trọng lượng nặng nề, đã là sức chịu đựng cực hạn của Tô Minh. Cuộc chiến này mục tiêu của hắn là nghiệm chứng sức chiến đấu bản thân rốt cuộc đến trình độ nào chứ không phải liều mạng. Vung bốn vòng xong Tô Minh không tăng trọng lượng gậy nữa, dù lòng hắn rất nhiều lần đã suy xét cây gậy có được từ băng xuyên rốt cuộc có thể tăng sức nặng đến mức nào.

Bốn vòng quay khiến không trung phát ra tiếng *ong ong* điếc tai. Mỗi lần kêu vù vù đều khiến người bên dưới nghe mà kinh sợ. Khi tứ hải tụng của Thiết Mộc cùng địa khí thương long và thuật Cửu Biến biến thứ nhất của Tô Minh phân thân va chạm, gậy trong tay hắn ở không trung vạch hình quạt to lớn che đậy ánh sáng chín mặt trăng, đập xuống biển ảo, hướng tới Thiết Mộc.

Tiếng chấn kinh thiên động địa. Biển ảo trong tiếng nổ lập tức tan vỡ. Loại tan vỡ này là do hai lực lượng tạo thành, một là bên trong Tô Minh phân thân, một là bên ngoài gậy của hắn đáng sợ đập xuống.

Theo nước biển vỡ, biển Tô Minh phân thân biến thành cũng nổ, dung nhập vào nước biển bốn phía, nhuộm giữa không trung thành màu đỏ nhạt. Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng rút lui, vài giây đã trở về Tô Minh bản thể.

Nhưng khoảnh khắc Tô Minh phân thân lùi thì tiếng gầm giận dữ truyền ra từ biển ảo đang tan biến trước mặt hắn. Chỉ thấy bóng dáng Thiết Mộc chật vật lao tới, hai mắt đỏ rực, năm ngón tay phải mở ra, lao nhanh chộp hướng Tô Minh phân thân. Thiết Mộc bóp cổ phân thân, dữ tợn định siết chặt, phải bóp nát con rối của Tô Minh. Đột nhiên ngoài người Tô Minh phân thân vang tiếng ù ù, nhanh chóng hóa thành mảng lớn khói đen, tản ra bốn phía. Những khói đen rõ ràng là từng con bọ cánh cứng đen, thậm chí vị trí tay phải Thiết Mộc bóp cũng là bọ cánh cứng đen. Lão căn bản không thể chộp trúng thân thể Tô Minh phân thân, chân chính thân thể đang lạnh lùng nhìn Thiết Mộc chộp hụt, nhanh chóng lùi.


Theo những bọ cánh cứng đen tỏa ra, Thiết Mộc ngây ngẩn, diện mạo Tô Minh phân thân lộ rõ trước mắt lão. Thân thể khô gầy, mắt xám, khi lão thấy thì lần đầu tiên mặt biến đổi vặn vẹo. Con ngươi lão co rút lộ ra không thể tin và hoảng sợ.

"Cơ Vân Hải!!! Ngươi là Cơ Vân Hải!!!" Thiết Mộc biến sắc mặt, lão nhận ra người có đôi mắt xám này, là Cơ Vân Hải năm đó từng có chút quen biết với lão!

Đặc biệt là lúc này bọ cánh cứng đen từ bốn phía nhào hướng lão khiến Thiết Mộc càng tin tưởng! Nhưng khi tin người này là Cơ Vân Hải thì nỗi e ngại vô cùng dấy lên trong lòng lão. Thiết Mộc khựng người, nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tô Minh đập xuống một gậy xong tay phải bị chấn đau, nửa người hoàn toàn tê dại, nhanh chóng rút lui, mặt hơi tái. Gậy nhanh chóng thu nhỏ, bị Tô Minh cất đi ngay. Phân thân của hắn cũng thuấn di trở lại bên người.

Thiết Mộc nhìn chằm chằm Tô Minh, lòng dấy lên sóng to. Lão không thể tin Hậu Vu cường đại như Cơ Vân Hải lại bị người luyện chế thành con rối! Chuyện này khiến Thiết Mộc càng kinh sợ Tô Minh hơn. Lão hít ngụm khí, thân thể rung động, lập tức bọ cánh cứng đen bị chấn văng ra mấy mét. Nhưng đám trùng không sợ chết, lại vọt tới.

"Không sai, những thứ này chính là vu trùng bổn mệnh của Cơ Vân Hải. Hắn…hắn sao hắn có thể bị người luyện chết thành con rối!!!" Thiết Mộc nhìn Cơ Vân Hải bên cạnh Tô Minh, mặt dần trắng.

"Có báu vật, có Cơ Vân Hải làm con rối, bản thân là Nhiếp Hồn, thần thông quái dị khó lường. Người này…hắn là ai!"

Khi Thiết Mộc tinh thần chấn động thì đám người bên dưới ồ lên rung trời, ngay cả Nam Cung Ngân cũng vẻ mặt khó tin.


"Cơ Vân Hải, Thiết Mộc tiền bối nói con rối đó là Cơ Vân Hải!!!"

"Đang nói là Nhiếp Hồn thứ nhất dưới Tuyệt Vu, đã mất tích nhiều năm, Cơ Vân Hải!"

"Người này lại đem Cơ Vân Hải luyện thành con rối, trừ phi là hắn đích thân luyện hóa, không thì chẳng thể khống chế."

"Cuộc chiến này đến nay dù hắn vẫn yếu thế, nhưng có thể đấu với Hậu Vu đến mức này đã là cực mạnh!"

Nam Cung Ngân ngây như phỗng thật lâu, cuối cùng cười khổ. Gã đã mấy lần thay đổi cái nhìn về Tô Minh, vốn tưởng sẽ không đổi nữa, nhưng hôm nay xem ra gã vẫn đánh giá hắn quá thấp.

Trên bầu trời, Thiết Mộc vung tay áo đánh tan bọ cánh cứng đen, ánh mắt gian nan dời khỏi người Cơ Vân Hải, nhìn hướng Tô Minh.

"Lão phu lại hỏi ngươi một lần, ngươi là người bộ lạc nào?" Thiết Mộc từ từ nói.


"Bộ lạc nhỏ mà thôi, chắc Thiết Mộc tiền bối chưa từng nghe qua." Tô Minh đáp như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, vận chuyển tu vi, chiến ý trong mắt vẫn dạt dào.

"Giỏi cho hậu bối không biết tốt xấu! Dù ngươi có Cơ Vân Hải làm con rối nhưng vừa nãy lão phu chỉ dùng mấy phần sức mạnh. Cho ngươi một cơ hội, nếu còn không nói thật, vậy hôm nay lão phu sẽ bắt ngươi, để trưởng bối của ngươi đến chuộc người!"

Thiết Mộc đã đổi ý, lão bắt đầu không muốn giết Tô Minh. Lão tính tốt lắm, nếu đối phương có lai lịch lớn thì trong thời gian ngắn chắc chắn có người tiến đến, nếu không ai đến thì chứng mình người này đúng là không có gốc gác gì, vậy giết cũng không muộn.

"Nói vậy là Mặc ta vẫn phải lĩnh giáo Thiết Mộc tiền bối." Tô Minh mỉm cười, mắt lóe tia sáng lạnh, ống tay áo phải vung lên. Lập tức bên cạnh hắn đậm đặc khói đen, khi khói đen co rút lại thì xuất hiện độc thi!

Độc thi tỏa ra hơi thở rõ ràng biểu lộ thân phận trước kia của nó thuộc về sơ kỳ Man Hồn Man tộc!

Mắt độc thi vô hồn nhưng khí thế và người đen thui trên thân thể rõ ràng tỏa độc, làm không khí bốn phái vặn vẹo dao động. Chẳng những người xung quanh kinh ngạc, Thiết Mộc cũng ngẩn ra, biến sắc mặt, lòng lão cười khổ. Tại

"Người này rốt cuộc có lai lịch gì. Không nói đến Cơ Vân Hải, còn có một con rối Man Hồn Man tộc, con rối này hiển nhiên có kịch động. Xem thủ đoạn thằng nhóc này đủ trò thì chắc còn có rất nhiều chưa dùng. Chết tiệt, sao mình gặp phải quái vật như thế này!!! Đây mà là Ương Vu cái này, này…căn bản là khinh người quá đáng!!!" Thiết Mộc liên tục cười khổ.

Nếu chỉ là một con rối Cơ Vân Hải thì lão có tin chắc dốc sức đấu một trận, nhưng thêm vào độc thi rõ ràng không tầm thường, cuộc chiến này dù lão thắng cũng sẽ trả giá đắt. Nếu là ở bên ngoài thì thôi, nhưng mới vừa vào Chúc Cửu Giới, kế hoạch Đông Lai bộ lạc bọn họ còn chưa phát triển, lão không thể bị thương.

Tô Minh đích thực còn có vài con bài chưa lật. Không nói khác, hắn chưa sử dụng Ly Phong tam thức. Trận chiến này theo từng con rối của Tô Minh xuất hiện, hắn tìm ra chênh lệch giữa mình và Hậu Vu. Nếu hắn tự ra tay thì không thể đấu, nếu phân thân xuất hiện thì miễn cưỡng đánh một trận, nhưng nếu lấy ra cả con rối độc thi thì có thể đấu cùng sơ Hậu Vu, về thắng bại chưa chắc đã thua!


Tô Minh tại đất Vu tộc, lần đầu tiên cảm giác mình biến mạnh, cảm nhận này khiến hắn rất cảm thán.

"Trong đó có một số là sức mạnh bên ngoài, không biết khi nào thì tu vi chân chính của mình có thể không cần dùng phân thân và con rối mà đấu được với Hậu Vu."

Thiết Mộc do dự giây lát, thở dài một tiếng, phức tạp liếc Tô Minh, không nói hai lời xoay người lao xuống đất. Lão đáp xuống cạnh người phụ nữ bị Tô Minh ra tay khiến rung động hoảng sợ, nâng tay lên tát mạnh.

Cái tát này khiến người phụ nữ hộc máu, ngã sang bên, má sưng phồng. Bà cúi đầu, không dám lên tiếng. Từ lúc bà phát hiện Mặc Tô có thể đấu với ông lão thì đã biết rằng bà gây họa rồi.

"Ngươi giết mấy người tộc ta, bây giờ lão phu đã trừng phạt nàng, việc này cho qua. Nếu ngươi còn muốn tái chiến, vậy lão phu theo tới cùng!" Thiết Mộc quay đầu, lạnh lùng nhìn Tô Minh.

"Tiền bối tu vi cao thâm, vãn bối không phải đối thủ, giờ dốc hết sức vẫn là yếu thế, sao dám tiếp tục." Tô Minh cười khổ, chắp tay hướng ông lão, biểu tình rất cung kính.

Nhìn bộ dạng và lời nói của Tô Minh, sắc mặt ông lão dịu chút. Tuy đối phương đấu với lão nhưng ngôn ngữ vẫn luôn khách sáo, cửa miệng luôn treo tiền bối, giờ còn nghĩ đến mặt mũi của mình trước mắt mọi người. Tiến lùi đúng mực thế này khiến lòng Thiết Mộc không còn tức giận nữa, ngược lại có cảm giác việc này tám phần là do người mình chọc trước. Bất giác lão bỏ đi ý nghĩ xong việc lại tìm Tô Minh gây chuyện, thậm chí có chút thiện cảm với hắn. Cộng thêm kiêng dè các loại thủ đoạn của Tô Minh và nghi ngờ thân phận hắn, thiện cảm khuếch tán trong lòng Thiết Mộc. Lão đầy ẩn ý nhìn Tô Minh.

"Thanh niên làm việc cần xông xáo, nếu là Đông Lai bộ lạc ta gây chuyện trước thì ta thông cảm ngươi ra tay, không cần tự xem nhự mình. Cuộc chiến này ngươi, ta ngang tay!" Thiết Mộc sắc mặt dịu đi nhiều, nói xong xoay người, nhoáng lên mang theo tộc nhân dìu thiếu niên và người phụ nữ bay hướng giữa không trung. Chỉ là khi rời đi đũng quần thiếu niên vàng khè khai ngấy. Đối với thiếu niên không tính là Sơ Vu thì tình hình hôm nay khiến gã suốt đời khó quên.

Sau khi người Đông Lai bộ lạc rời đi, mọi người nhìn Tô Minh, trong mắt có hâm mộ, tôn kính. Nói sao thì Tô Minh cường đại đã khắc sâu vào mắt mọi người, không mấy ngày, việc liên quan đến cuộc chiến giữa hắn và Thiết Mộc sẽ truyền khắp Vu thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận