Cầu Ma

Nha Mộc ngây ngốc nhìn tộc nhân Mệnh tộc, đầu óc trống rỗng. Y bỗng cảm thấy mình chạy trốn đến đảo Mệnh tộc là quyết định chính xác cỡ nào.

Ông lão giữa không trung biểu tình âm trầm. Lão là trung kỳ Man Hồn, ở Đông Hoang đại lục có thể tính là cường giả một phương, nhưng bây giờ đối mặt mười mấy người trên đảo nhỏ ở trong mắt lão là nhỏ yếu lại cảm giác e ngại!

E ngại này rất trực tiếp, rõ ràng!

E ngại đến từ sát khí và lạnh lùng của mười mấy người trên đảo, ngay cả con nít cũng thản nhiên, loại người này không phải lão chưa từng gặp, nhưng lão không thấy một dân tộc như vậy!

"Mệnh tộc, lão phu nhớ kỹ." Một lúc sau ông lão chậm rãi nói.

"Sau khi lão phu giết các ngươi rồi sẽ nói cho các bộ lạc Đông Hoang ta, tại đất Nam Thần có một Mệnh tộc, thấy tộc nhân tộc này phải tàn sát hết!" Lão âm trầm thốt ra sát khí và lạnh lẽo nhưng không khiến mười mấy người Mệnh tộc biến sắc mặt chút nào.

Ngay cả con nít cũng không chút sợ hãi, biểu tình lạnh lùng.

Loại lạnh lùng này khiến Nha Mộc trông thấy cũng toàn thân lạnh lẽo, còn ông lão Đông Hoang đối địch với họ thì mắt nổi lên chán ghét. Lão hừ lạnh vung tay phải ra trước, trời đất ầm ầm, trước mặt lão mây cuồn cuộn trôi, một pho tượng to lớn hơn ba mươi mét, chậm rãi giáng xuống.

Pho tượng xuất hiện, nguyên trời đất tràn ngập áp lực mãnh liệt, đó đâu phải là pho tượng gì, rõ ràng là Man Hồn tượng của ông lão!!!

Tượng xuất hiện biểu thị ông lão dùng hết sức, muốn giết hết người nơi này!

Mười mấy người Mệnh tộc lạnh lùng ngồi xếp bằng, tụ tập cùng nhau, vòng quanh tượng đá Tô Minh, hai mắt họ nhắm nghiền, không thèm để ý ông lão và Man tượng, thì thào thanh âm vang vọng.


"Mệnh tộc ta sinh ra bởi thiên hoang, hết đời này đến đời khác cung phụng Mặc tôn."

"Mặc tôn là thần linh, tộc ta vì mệnh mà tranh, muốn nắm giữ vận mệnh bản thân."

"Trời không có mắt, đất không có lệ, vũ trụ vô niệm khiến Mệnh tộc ta bị vứt bỏ, mất đi tương lai khiến Mệnh tộc ta ngưng tụ, khiến Mệnh tộc ta từ đây...vì mệnh vùng lên!"

Nha Mộc và cô gái Man tộc ngơ ngác nhìn đám người Mệnh tộc. Hai người cảm giác người Mệnh tộc điên rồi, người Mệnh tộc quái dị làm mặt họ trắng bệch.

Ông lão Đông Hoang trên bầu trời cười nhạt, tay phải một ngón hạ xuống, lập tức Man tượng tỏa ánh sáng âm u chói mắt, tượng hòa tan, hình thành mấy trăm luồng sáng âm u lao hướng mặt đất.

Luồng sáng rít gào lao nhanh hóa thành từng khuôn mặt quỷ dữ tợn cắn nuốt tất cả sinh linh trên đảo. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

'Đây là Mệnh tộc để lại một kích cuối cùng, tế hiến sinh mệnh, dung hợp cùng tử khi, nở rộ thét gào sức sống cuối cùng và giãy dụa vận mệnh." Tô Minh đứng dậy, đi tới chỗ mười mấy người Mệnh tộc ngồi xếp bằng.

Bước chân của hắn nhìn không nhanh, nhưng chỉ một bước hắn đã đứng trên đỉnh đầu tượng đá tộc nhân Mệnh tộc vòng quanh. Khoảnh khắc hắn đứng đó, dao động nhu hòa tản ra, ngăn chặn tộc nhân Mệnh tộc tế hiện. Họ mở mắt ra, trong mắt chỉ có một bóng dáng.

Bóng hình Tô Minh đứng trên tượng đá!

Mái tóc dài bay trong gió biển, áo trắng phất phới, và đôi mắt sâu thẳm cùng khí thế thay thế bầu trời.


"Mặc tôn!!!"

Tất cả tộc nhân Mệnh tộc cùng chấn động, biểu tình lạnh lùng như vĩnh viễn không thay đổi lập tức hòa tan, còn lại là cuồng nhiệt, sự cuồng nhiệt khiến người nhìn kinh sợ! Cuồng nhiệt này thành đối lập trái ngược với lạnh lùng trước đó!

Ánh mắt Tô Minh quét qua từng người tộc nhân Mệnh tộc, gật đầu. Giờ phút này sau lưng hắn, trên bầu trời mấy trăm luồng sáng âm u hóa thành mặt quỷ đang há mồm rít gào đến gần.

"Kết thúc." Tô Minh xoay người, khoảnh khắc nhìn lên trời, mắt hắn lóe tia sáng vàng, đôi tay nâng lên đánh một đấm vào bầu trời.

Nắm đấm đánh ra, cuồng phong lấy Tô Minh làm trung tâm từ đất mạnh vọt lên, theo nắm tay hắn lao hướng trời. Cuồng phong đến đột ngột, khoảnh khắc vang tiếng nức nở, từ dưới đất vọt lên trời, nơi đi qua, hễ đụng chạm với luồng sáng âm u lập tức có tiếng ầm ầm vang vọng. Những luồng sáng âm u chẳng chút chống cự, bỗng tan vỡ.

Phút chốc cuồng phong bị Tô Minh dấy lên hủy diệt hết ánh sáng âm u, xông lên tầng mây trên trời, va chạm với mây truyền đến tiếng ầm ầm điếc tai. Tầng mây chấn động lăn hướng tám phương.

Ông lão Đông Hoang biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Tô Minh đột nhiên xuất hiện, lòng dấy lên sóng dữ. Lão hoảng sợ, lúc trước lão không hề hay biết trên đảo còn có người ngoài. Tô Minh xuất hiện, giống như đột ngột xông vào mắt lão, ra tay thì dấy lên khí thế khiến lão có cảm giác tim đập chân run.

Tất cả điều đó thuyết minh một việc, thanh niên trước mắt có lực lượng vượt qua mình!

Mệnh tộc vốn đã khiến lão kinh sợ rồi, sợ xuất hiện người làm lão hoảng sợ, ông lão chẳng chút do dự túm lấy thiếu niên bên cạnh vội vàng thụt lùi, không để lại câu gì định bỏ chạy.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh đứng trên tảng đá tiến một bước. Bước chân đạp xuống, bóng dáng hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt ông lão.


Tô Minh không nói hai lời, xuất hiện thì tay phải nâng lên ấn trán lão. Cái ấn này ở trong mắt ông lão như hóa thành quy tắc thiên địa, khiến lão có cảm giác hồn phi phách tán, không thể đối kháng. Lão trợn to mắt, phát ra tiếng gầm. Giờ thì lão không quan tâm có chật vật hay không, toàn thân hiện ra Man Văn bay ra, ở trước người hình thành ảo ảnh núi bàng bạc.

Ảo ảnh trông như bao phủ Tô Minh vào trong, như muốn phong ấn hắn vậy.

"Băng!!" Ông lão lùi lại gầm lên, cùng lúc đó, trán lão lóe ánh sáng, lập tức ở trước mặt lão Man tượng lại biến ảo ra.

Lần này Man tượng so với lúc trước xuất hiện thì ngưng tụ vài phần!

Sau đó ông lão còn chưa yên tâm, tay trái nầng lên, lập tức trong tay xuất hiện đỉnh to, đỉnh hình vuông, khi xuất hiện bốn phía đỉnh khắc bốn con kỳ thú. Giờ bốn thú thức tỉnh cùng gầm lên, cuốn đỉnh động.

Nhưng trước một giây lão thốt ra từ băng, núi ảo bao phủ người Tô Minh nổ tung. Giây phút nó tan vỡ, ngón tay Tô Minh không chút mạnh dừng ấn vào Man tượng ông lão.

Tiếng nổ vang vọng, Man tượng run lên vỡ thành mấy mảnh, mang theo mảnh vỡ tơ máu tản ra. Ông lão thụt lùi hộc máu, vẻ mặt hoảng sợ. Lão thấy đỉnh vuông trước người bị ngón tay thanh niên tóc đen đụng vào.

Đỉnh kêu vù vù, mặt trên xuất hiện từng khe nứt to lớn, từ giữa vỡ ra chia thành hai bắn tung, khiến trước mặt ông lão và Tô Minh không còn ngăn trở, khiến ngón tay lạnh lùng của Tô Minh với tốc độ tia chớp chỉ vào trán ông lão.

Ông lão run bần bật, nhưng khoảnh khắc bị chỉ thì cắn đầu lưỡi phun máu vào người thiếu niên bị lão túm chặt cổ tay. Thiếu niên chưa kịp phát ra tiếng hét thảm, thân hình lập tức héo rút cuối cùng nổ tung thành cục thịt. Cùng lúc đó, ông lão vội lùi ra sau, sống sót dưới một chỉ của Tô Minh! Tuy nhiên lão sống là vì giây phút mấu chốt thi triển bí thuật để lại tai họa vô cùng, khiến đệ tử chết thay mình!

"Man Hồn đại viên mãn!!! Ngươi là Man Hồn đại viên mãn!!!" Giờ phút này ông lão Đông Hoang cực kỳ chật vật, nhưng lão gặp nguy hiểm sinh mạng, đâu rảnh để ý những điều đó, lão trợn to mắt lộ vẻ không thể tin.

Mới nãy trong chớp mắt lão từ một chỉ của Tô Minh cảm nhận mãnh liệt chết chóc và nỗi sợ không thể kháng cự. Có thể một chỉ cho lão tạo thành cảm giác này theo lão thấy tuyệt đối không phải hậu kỳ Man Hồn làm được, chỉ có...Man Hồn đại viên mãn!

Nỗi sợ trong lòng lão như sóng biển nhấn chìm, dù lão là trung kỳ Man Hồn nhưng dù sao là người chứ không phải hồn không có suy nghĩ, lão cũng có nỗi sợ và hãi hùng, có luống cuống, chẳng qua rất hiếm thấy thôi. Tuy nhiên gặp phải người lão đoán là Man Hồn đại viên mãn thì khó tránh chấn kinh như vậy.


Phải biết rằng...Man Hồn đại viên mãn cả Đông Hoang chỉ có sáu người! Mỗi người đều nổi như cồn, không gì sánh kịp!

Lão thụt lùi, lòng rối loạn, cay đắng, bất giác nhớ tới không lâu trước khi đệ tử chết từng nói hai chữ câu cá, giờ quả nhiên câu được con cá, chẳng qua con cá này không phải lão có thể đối đầu. Lão biết ở trước mặt một Man Hồn đại viên mãn là không thể chạy trốn, cho nên không chạy nữa mà phát cuồng tay phải nâng lên mạnh ấn vào trán. Lập tức toàn thân lão hiện Man Văn bỗng tự bốc cháy, đó là thần thông đặc biệt của Man Hồn cảnh, thiêu đốt Man Văn! Khí thế vào giây phút này không ngừng tăng lên, mắt đỏ ngầu, muốn liều mạng thi triển thần thông.

Bên tai lão vang một thanh âm lạnh lùng, thanh âm này trở thành câu nói vĩnh hằng trong đời lão.

"Tay trái ta đại biểu quá khứ, năm tháng nghịch chuyển, cho số mệnh..."

Giây phút thanh âm lọt vào tai lão, lão cảm giác thiên địa xung quanh bỗng biến khác đi, Man Văn thiêu đốt trên người lão tắt, bước chân lùi nghịch chuyển, khi lão mờ mịt thì thấy bóng dáng Tô Minh và ngón tay đến chỉ vào trán lão, đau đớn. Sau đó mọi thứ chìm vào hắc ám, chỉ còn bên tai tiếng linh hồn tan vỡ giòn vang.

Trong mắt người Mệnh tộc, Nha Mộc và cô gái Man tộc, họ thấy ông lão Đông Hoang đang thụt lùi nhưng bỗng nhiên tiến mấy bước, chủ động đưa tới ngón tay Tô Minh nâng lên, đầu nổ tung, người rớt xuống đất, túi trữ vật thì tự động bay ra bị Tô Minh túm lấy.

"Tộc nhân Mệnh tộc, bái kiến Mặc tôn!" Bên cạnh Nha Mộc, mười mấy Mệnh tộc quỳ dưới đất lạy, cuồng nhiệt nhìn Tô Minh.

Nha Mộc ngây ngốc nhìn Tô Minh, y cảm thấy Mặc tôn này trông thật quen mắt.

Cô gái Man tộc bên cạnh y thì đôi mắt toát ra khó tin.

"Tô...Tô Minh!!!"

"Tử Yên, đã lâu không gặp. Nhị sư huynh của ta có khỏe không?" Tô Minh đứng ở giữa không trung, mắt nhìn hướng cô gái Man tộc, có cảm giác năm tháng xa xôi.

Hai mươi năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận