Tốc độ của Tô Minh nhanh hơn ông lão một chút, giờ đuổi theo tựa cầu vồng xẹt qua. Ông lão chiếm thân hình Tôn Sơn mắt chớp lóe, mặc dù còn kém ba bước là có thể để nguyên thần rời đi nhưng với tốc độ của đối phương, lão không thể nào hoàn thành ba bước đó được.
Mặt lão tái nhợt, mặc kệ lão có suy tính cỡ nào cũng không tìm ra đường sống. Không có pháp bảo, không có vật chướng ngại, tu vi không bằng đối phương, sức chiến đấu càng tệ. Lúc trước giáng xuống lão kiêu ngạo giờ mất hết, thay thế là tuyệt vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, dường như trước mặt lão chỉ có một con đường!
Tự bạo!
Nguyên thần tự bạo, dưới trạng thái bản tôn ở Tàng Long Tông chịu tai kiếp, tu vi giảm phạm vi lớn đổi lấy đối phương bị thương, nhưng chuyện này...lão không muốn!!!
Điều này chẳng có ích lợi gì cho lão cả, bây giờ lão hận thấu xương đệ tử Tôn Sơn kêu gọi lão tới! Text được lấy tại https://truyenfull.vn
"Chết tiệt, không lẽ thật sự phải tự bạo ư?" Ông lão tuyệt vọng, không tới mức bất đắc dĩ thì lão tuyệt đối không đi con đường này, việc này đối với lão mà nói là không thể chịu đựng.
Cho dù khiến đối phương tổn thương nặng, bản tôn của lão cũng giảm tu vi, sợ là không thể trở về tiên tộc luôn, thậm chí có khả năng bỏ mạng trong đại loạn tiếp theo. Lão như trông thấy được điều đó, đặc biệt là khi tu vi rơi xuống, trong Tàng Long Tông lão cũng có kẻ địch, hơi sơ sẩy là kết cuộc cực kỳ thảm.
Tiến lùi khó khăn!!!
Câu nói này tả thực trong lòng lão, những suy nghĩ chỉ là chớp mắt, Tô Minh đã tới càng gần, e rằng lão đạp bước thứ tư sẽ bị đối phương đuổi theo đánh gãy.
'Làm sao đây!!!" Ông lão trợn to mắt, toát ra mồ hôi, biểu tình sốt ruột cuồng bạo như sắp liều mạng thì não chợt lóe tia sáng.
"Tử Hình Nhãn Tàng!!! Phải rồi, mới nãy người này thấy ta nói câu đầu tiên là hỏi về Tử Hình Nhãn Tàng!" Ông lão có thể tu luyện đến cảnh giới vấn đỉnh thì đương nhiên tâm trí không tầm thường, suy nghĩ hiện lên trong giây lát liền hiểu rõ. Hiểu ra rồi lòng lão nổi lên đau khổ.
"Tâm kế người này sâu thật, Man tộc có loại này sẽ là đại địch cho tiên tộc ta...'
'Lý do hắn chờ ta giáng xuống là vì Tử Hình Nhãn Tàng Thuật của Tàng Long Tông ta. Không biết hắn từ đâu nghe tới thuật này, xem bộ dạng thì rất hiểu về nó, còn biết thuật này là bất cứ ai cũng thi triển được! Đệ tử kia của ta chắc cũng bị người này hỏi rồi, có lẽ đáp án không vừa lòng mới ra chuyện ta giáng xuống. Tất cả điều này nằm trong tính toán của hắn cả, Tôn Sơn chẳng hề hay biết. Hắn cố ý chờ ta giáng xuống rồi hỏi câu kia, thật ra là tính ra kết quả rồi, đoán ta chắc chắn không phải đối thủ sẽ lựa chọn bỏ chạy, cũng tính ra ta rối rắm và giãy dụa, và tính ra ta sẽ trong khoảnh khắc này nghĩ tới câu đầu tiên hắn nói. Sự việc đã sáng tỏ, hắn không muốn để ta tự bạo uổng công bị thương. Hắn có thể cho ta rời đi, nhưng cái giá là...Tử Hình Nhãn Tàng!'
Trong cay đắng ông lão vẻ mặt dứt khoát, khi Tô Minh sắp tới gần thì bỗng nâng lên tay phải vung trước mặt.
"Tàng long đạo cửu, thu hoạch vụ thu đông tàng!" Giọng ông lão vang vọng, theo tay phải vung, lập tức trong mắt một mảnh hỗn độn.
"Tàng Long đạo bát, thối tàng vu mật!" Ông lão nói nhanh, ấn ký tay phải biến đổi chỉ vào mắt phải, phút chốc con mắt hỗn độn giờ bỗng ngưng tụ lại, ở mép xuất hiện sáng tỏ.
"Tàng Long đạo thất, tàng hình nặc ảnh!" Theo thanh âm liên tục, lão lùi ra bước thứ ba, khí thế lại yếu đi, con mắt phải hỗn độn hòa cùng sáng rõ khiến trông như che đi con ngươi mắt phải, tựa như mắt phải bị giấu, tàng hình giấu bóng vậy!
"Tàng Long đạo lục, tụ trung tàng hỏa!" Ông lão nâng lên tay trái, ấn quyết đổi, như có ánh lửa chớp lóe trong tay áo. Con mắt phải của lão lóe ánh lửa, tia sáng chớp lóe, con ngươi trở thành lửa cháy, hấp thu ánh lửa xuất hiện trong tay áo. Trông như trước mặt ông lão có ngọn lửa xoay chuyển cùng ùa vào mắt phải.
Bây giờ mắt phải của lão hỗn độn, sáng rõ, ngọn lửa, hư ảo, bốn loại biến hóa không ngừng mà luân phiên, hình thành kỳ lạ kinh tâm động phách!
"Tàng Long đạo tam, ngọa hổ tàng long!" Ông lão gầm lên, lùi ra sau năm bước. Khi đạp xuống bước thứ năm thì khí thế của lão cực kỳ yếu ớt, nguyên thần trong người hỗn loạn như muốn hóa thành một tia thần thức vậy.
Thanh âm vừa dứt, ấn quyết tay trái biến đổi, trước người lão xuất hiện nhiều cái bóng ấn quyết, trông như sương khói tràn ngập. Từng tiếng rống vang vọng trong ấn quyết tàn ảnh. Những ấn quyết liên tiếp cùng nhau hình thành một con rồng đang rống gầm.
Giây phút con rồng biến ảo thì trong mắt phải ông lão xuất hiện tơ máu, những tơ máu giao nhau hình thành một chữ vương rõ ràng!
Chữ vương do tơ máu tổ thành, con rồng gầm rống lượn lờ trước mặt mạnh vọt vào mắt phải của lão, dung hợp cùng vương ấn.
"Tàng Long đạo nhị, thâm tàng... Nhược hư!" Ông lão rống to, những tơ máu mắt phải chính giữa là rồng, bên ngoài là vương, bên mép là đồ bát quái, còn có máu đỏ lộ ra khiến nguyên con mắt trông yêu dị.
Bước chân lão nâng lên, khi sắp đạp xuống bước thứ sáu thì tay phải xuyên qua hốc mắt phải, bỏ qua đau đớn móc con mắt ra quăng cho Tô Minh biểu tình thản nhiên chậm rãi đi đến.
"Việc hôm nay là lão phu đã lỗ mãng, tặng Tử Hình Nhãn Tàng, sau này còn gặp lại!" Ông lão đạp xuống bước thứ sáu.
Mặc dù lão hiểu tâm đối phương, cũng làm theo suy nghĩ đó nhưng vẫn lo lắng đối phương đổi ý, luôn đề phòng, nếu người ta có hành động gì thì lão sẽ bất chấp tất cả tự bạo.
Khi lão đạp xuống bước thứ sáu thì Tô Minh nhận lấy con mắt phải, nhìn ông lão. Nguyên thần trong người ông lão biến thành thần thức, bỗng nhiên thân hình Tôn Sơn tựa cái hố bị hút vào, biến mất không thấy bóng dáng, hiển nhiên đã rời khỏi xác gã qua điểm liên tiếp trở lại trong Tàng Long Tông không biết cách xa bao nhiêu vạn dặm.
Tôn Sơn mất đi nguyên thần ông lão ngã gục xuống đất, hôn mê thân hình run rẩy, khóe miệng tràn máu, hơi thở yếu ớt giãy dụa muốn mở mắt ra. Nhưng mi mắt run run mất đi tất cả sức lực lại khép kín, tắt thở.
Gã chết không phải ở trong tay Tô Minh mà là bị sư tôn thầm hận, trước khi đi hút sức sống cuối cùng.
Tô Minh nhìn Tử Hình Nhãn Tàng trong tay, vật này hắn đã có, trừ năm đó bị Hồng La nhập người thấy tác dụng vật đó, quan trọng hơn trong ký ức Hồng La truyền thừa hắn biết Tàng Long Tông thượng cổ kỳ thuật Tử Hình Nhãn Tàng có thể phá nhiều cấm chế. Chẳng qua thuật này hơi ác độc, chẳng những có thể tự động tu luyện mà còn cướp lấy từ người khác, cách thì như giống mới rồi. Một khi người tu luyện thuật này ngưng tụ mắt phải bị móc đi, đối phương sẽ mất hàng loạt ích lợi do thuật này đem đến, nhưng không phải không có cách phá, lại lấy từ chỗ của ngươi khác thì được rồi.
Sự việc cụ thể Tô Minh không rõ ràng, hắn chỉ biết đại khái là vậy.
Giờ hắn nâng lên tay trái cách không vung hướng xác Tôn Sơn. Lập tức xác Tôn Sơn biến thành tro bụi, chỉ có một túi trữ vật là bị hắn hút đến rơi vào tay, bị hắn cất vào ngực. Mắt chợt lóe, hắn nhìn bên dưới đất núi hoang. Vùng núi hoang này giờ biến thành phế tích bình nguyên, mới nãy chiến đấu làm chỗ này toàn bộ sụp xuống chỉ có núi hoang thứ ba là tồn tại gần nửa, đây là vì cấm chế bảo vệ.
Nhìn cấm chế, Tô Minh định hành động thì bỗng cơ mặt co giật, ngẩng đầu nhìn hướng Thiên Thủy Cốc phía xa, chỗ này dao động mặc dù hạn chế ở ngàn mét nhưng khi nãy sư phụ Tôn Sơn rời đi dẫn động lực lượng thiên địa không là ngàn mét, vậy nên lập tức bị cường giả Tà Linh Tông phát hiện.
Mắt chợt lóe, Tô Minh nhấc chân xuất hiện ngoài cửa lớn động phủ bị ánh sáng chói lòa che giấu, tay phải cầm Tử Hình Nhãn Tàng ấn đằng trước. Phút chốc con mắt Tử Hình Nhãn Tàng tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, bên trong có rồng ngâm hổ gầm, bát quái biến ảo, tơ máu biến đổi như đang thôi diễn. Chỉ chớp mắt có tiếng két két vang vọng, ánh sáng ngoài động phủ lập tức tán đi. Cửa động phủ chậm rãi mở ra, bên trong bắn ra ánh sáng chói mắt, hơi thở chí dương cũng lan tràn. Tô Minh vừa cảm nhận hơi thở này thì thân thể nhanh chóng héo tàn, hắn chẳng những không kinh hoàng mà còn mắt sáng ngời. Hơi thở này hắn hơi quen, là năm đó ở trong Chúc Cửu Giới, hắn theo cổ kiếm thanh đồng ra ngoài thì ở trời sao ngoài vòng xoáy có cảm nhận tương tự.
Khi cửa động phủ hoàn toàn mở rộng, phía xa trên bầu trời có vài vệt đỏ lao nhanh tới, Tô Minh nhìn chằm chằm động phủ, bên trong chỉ có một vật bềnh bồng giữa không trung.
Một khối đá cỡ nắm tay, màu vàng toát ra ánh sáng như mặt trời, cho người thấy ấm áp, nhưng đối với Tô Minh thì ánh sáng này, hơi thở này tựa độc dược làm thân thể hắn héo tàn nhiều!
'Hạo Dương Thạch!" Làn da Tô Minh tràn đầy nếp nhăn, bộ dạng trong vài giây ngắn ngủi như đi qua một đời, tử khí đậm đặc tản ra từ thân thể đụng vào vào ánh sáng hạo dương thì như tuyết đang tan, nhanh chóng tán đi.
Có một giây hắn do dự, nhưng chỉ là khoảnh khắc, rồi Tô Minh không chút chần chờ nghênh đón ánh sáng khiến hắn tan biến, lao hướng tảng đá. Bây giờ hắn tổng như con bướm lao đầu vào lửa!
Khoảnh khắc hắn bất lấy Hạo Dương Thạch thì tay phải tỏa ra nhiều khói đen, đau đớn tận linh hồn làm Tô Minh gần như không thể chịu đựng, nhưng tay nắm đá chẳng chút thả lỏng ngược lại càng siết chặt!
"Tô Minh, một hòn đá nho nhỏ mà ngươi không thể chịu đựng muốn từ bỏ thì còn nói gì đến lời thề lao ra khỏi đất Âm Tử này!!!" Mặt Tô Minh tái nhợt gầm lên, tự hỏi mình.
Hắn chộp tảng đá. Khoảnh khắc trên trời vài vệt đỏ tới gần, hắn cất bước vào hư vô, thuấn di đi!