Mọi người thường so sánh năm tháng thành chớp mắt, hay nói thời gian nhiều năm chớp mắt trôi qua, cái loại so sánh vì thời gian ngắn ngủi khiến người muốn quý trọng thì đã không còn kịp.
Đây là đang cảm thán thời gian trôi qua, một loại suy nghĩ sự việc đã quá nhớ lại thời gian không quý trọng.
Nhưng hôm nay Tô Minh lại trái ngược!
Hắn không dám chớp mắt vì biết lần này chớp mắt sẽ không thấy khuôn mặt như cũ nữa. Một lần chớp mắt tương đương thời gian trôi qua, lưu luyến trước khi chuyện xảy ra khiến đôi mắt Tô Minh đong đầy lệ, ngơ ngác nhìn trên trời nụ cười hiền lành, nếp nhăn quen thuộc.
"Để ngươi...chịu khổ..." Giọng ông lão khàn khàn truyền đến, người Tô Minh run rẩy, nói không ra lời nào.
"Người là Mặc Tang, cũng không phải là Mặc Tang." Đế Thiên áo đen nhìn chằm chằm ông lão thốt ra hai câu mâu thuẫn.
Khoảnh khắc y nói xong, Đế Thiên áo đen mắt chợt lóe, tay phải nhanh chóng nâng lên, năm ngón nứt vỡ đã hồi phục. Đế Thiên mạnh chộp không trung.
"Ta hiểu rồi. Nhưng ngươi là âm tử hồn bình thường, dù nắm giữ lực lượng toàn âm tử trở thành bất tử bất diệt...tuy nhiên, chỉ là nơi này thôi!" Đế Thiên áo đen nói lời gập ghềnh khó hiểu, nói xong y nâng lên tay phải, người y bốc cháy ngọn lửa.
Đây là đang thiêu đốt pháp thân!
Có thể khiến Đế Thiên áo đen thiêu đốt pháp thân, từ đó thấy ra y rất e ngại ông lão bước ra khỏi sương khói âm tử. Khoảnh khắc Đế Thiên thiêu đốt pháp thân thì miệng y phát ra tiếng gầm vang vọng bốn phương.
" Ở chỗ này không giết được ngươi nhưng có thể phong ấn ngươi. Tiên tộc tinh, giáng xuống âm tử!" Đế Thiên nâng tay phải chộp lấy, miệng phát ra đoạn chú ngữ phức tạp khó hiểu. Cùng lúc đó, thân hình y đốt cháy càng dữ dội, đôi chân bỗng biến mất.
Theo hai chân y biến mất, trong vòng xoáy bầu trời truyền ra tiếng nổ ngập trời, thanh âm trầm đục. Ngoài sương vòng xoáy, vũ trụ tiên tộc, chín tu chân tinh trấn thủ nơi đây có bốn cái thay đổi quỹ tích di chuyển!!!
Bốn tu chân tinh khổng lồ bùng phát ánh sáng trắng chói lòa, thay đổi quỹ tích lấy tốc độ mắt thường trông thấy xông vào vòng xoáy âm tử!!!
Đây là Đế Thiên đốt cháy pháp thân đổi lấy lực hút tu chân tinh, để tu chân tinh giáng xuống bùng phát trấn áp ông lão sửa Huân.
Bốn tu chân tinh ầm vang, trong đó có một cái hơn phân nửa nhập vào sương âm tử. Có thể thấy rõ nó đang nhanh chóng trầm xuống, chớp mắt không thấy bóng dáng, như một hòn đá to chìm vào mặt nước.
Đằng sau nó còn hai ba tu chân tinh ầm ầm chìm vào sương khói.
Cùng lúc đó, trên đất Man tộc ngẩng đầu nhìn, màn trời sương âm tử cuồn cuộn kịch liệt hơn cả trước kia ánh sáng xuyên thấu rất nhiều. Bây giờ sương trên trời như biển gầm rống, cuồn cuộn rít gào, một tu chân tinh to lớn xuất hiện trong sương khói.
Sương khói điên cuồng dạt ra, tu chân tinh khổng lồ khó thể hình dung thay thế bầu trời, lộ ra một góc hình cong khiến nguồi thấy bên trong dãy núi sông biển, uy nhiếp kinh thiên.
Đây là tinh thần giáng xuống!
Đất Man tộc bất cứ nơi nào đều thấy được tu chân tinh ở trên bầu trời lộ ra một nửa hình cung.
Đất Đông Hoang run rẩy, Tử Hải rống gầm. Toàn Man tộc dưới tu chân tinh giáng xuống có dấu hiệu tan vỡ. Khoảnh khắc này tiếng nổ vang vọng toàn Man tộc, chỉ thấy trên vô cùng tận bầu trời lại xuất hiện ba tu chân tinh lộ ra một nửa hình cung!!!
Tổng cộng bốn tu chân tinh hoàn toàn chiếm cứ bầu trời, khiến tất cả người thấy hoảng sợ. Nếu bây giờ chúng nó bùng nổ thì nguyên Man tộc sẽ không tồn tại, Tử Hải cạn khô, thậm chí đất Âm Tử rất có thể biến thành lỗ hổng to lớn.
"Đế Thiên ta muốn giết người, muốn giết hồn, xem ngươi làm sao ngăn cản?" Thân hình Đế Thiên thiêu đốt giờ chỉ còn một nửa, điên cuồng cười to, đôi tay nâng lên chỉ hướng bốn viên tu chân tinh trên trời Man tộc.
Cái vung này bốn tu chân tinh lộ hình cong cùng ầm ầm nhanh chóng rớt xuống đất, nhưng dù tốc độ có nhanh hơn thì vì nó khổng lồ, bất cứ chỗ nào ở đất Man tộc nhìn thì đều là từ từ giáng xuống. Chúng nó rơi xuống, phần hình tòn ngày càng lớn, đất Đông Hoang xuất hiện tan vỡ.
Chính lúc này, một tiếng thở dài quanh quẩn bốn phía, là ông lão sửa Huân. Thân thể lão trong chớp mắt ở trước mặt mọi người vô hạn mở rộng, giây lát đã thành thân hình khổng lồ chống đỡ thiên địa.
Thân hình hư ảo, toàn bộ bên trong đậm đặc hơi thở âm tử, dường như ông tồn tại là do khí âm tử tổ thành. Thân thể chống trời, cao lớn nổ vang, lại biến đổi.
Biến thành tấm vải vô biên vô tận!
Vải xanh như là màu khung trời, cuốn lấy phủ trùm màn trời toàn Man tộc lao hướng bốn tu chân tinh, bao phủ chúng nó.
Tô Minh từ đầu đến cuối không chớp mắt, mãi đến ông lão biến thành màn trời che đi bầu trời, che tất cả, ngăn chặn ánh mắt hắn, khiến hắn không thấy hình dạng quen thuộc nữa.
Chính lúc này, Đế Thiên áo đen thân hình đốt cháy mất đi đôi tay chỉ còn cái đầu nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Tô Minh, bây giờ không còn ai cứu ngươi được nữa. Ta chuyên môn chuẩn bị thần thông này cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ rất, rất thích. Hãy lấy thuật này kết thúc vở hài kịch này đi!" Khóe môi Đế Thiên cong lên, trong mắt bỗng phát ra ánh sáng âm u chói lòa.
Ánh sáng âm u khuếch tán, phủ lên màn trời xanh, thay thế bầu trời xanh do ông lão sửa Huân biến thành, làm bầu trời trong một giây biến tối đen. Không hoàn toàn là tối, trên bầu trời còn có từng đốm sao, nhưng mỗi ngôi sao tựa đôi mắt Đế Thiên, toát ra từng đợt sáng lạnh, khiến nhiều sao trên trời như liên tiếp lại với nhau, hình thành...
Một khuôn mặt to lớn!!!
Tinh thần Tô Minh run lên, xung quanh hắn trong một giây dường như mọi người đều biến mất, Man tộc cũng tốt, tiên tộc cũng thế, toàn thế giới dưới trời sao này chỉ còn một mình Tô Minh.
Hắn đứng đó nhìn mặt người do ngôi sao tổ thành. Trông thấy khuôn mặt này đầu óc Tô Minh ù vang. Sao hắn có thể quên trời sao này, sao mà quên được khuôn mặt tang thương do ngôi sao tổ thành.
[Tô Minh, hãy nhớ trời sao này...]
Bên tai Tô Minh như vang vọng ngàn năm trước, Ô Sơn trong ký ức, A Công thi triển thần thông cuối cùng là một lá cờ to che đậy trời sao.
Cùng một trời sao, cùng một khuôn mặt, y hệt như ký ức.
Khuôn mặt kia rất giống Tô Minh, nhưng càng tang thương, trong mắt không có dịu dàng mà tồn tại uy nhiếp và thị huyết!
Nó nhìn Tô Minh, Tô Minh cũng nhìn lại.
"Có muốn...quay về Ô Sơn..." Khuôn mặt trong trời sao từ từ nói, phát ra thanh âm tựa sấm đánh. Thanh âm kia quanh quẩn rơi vào tai Tô Minh chấn động linh hồn hắn.
"Có muốn nhìn A Công của ngươi không... "
"Có muốn hoàn thành ước hẹn cùng Bạch Linh... "
"Có muốn lại nhìn bầu trời Ô Sơn..." Thanh âm một lần so với một lần mãnh liệt, đến cuối cùng trở thành một phần thế giới, khiến linh hồn Tô Minh chấn động xuất hiện mê mang.
"Có muốn trở về quá khứ... "
"Có muốn bắt đầu lại từ đầu..." Thanh âm nói đến đây thì trời sao chớp mắt phát ra ánh sao chói lòa.
Ánh sao tỏa ra bao phủ mặt đất, khiến trời đất chớp mắt như trở thành hỗn độn, vòng tuần hoàn to lớn.
"Ngàn năm luân hồi, ngàn năm số mệnh, ngàn năm..." Trong uy nhiếp thanh âm từ từ yếu đi đến cuối cùng không thể nghe thấy.
Tô Minh khép mắt, cảm giác vô cùng mệt mỏi biến thành vòng xoáy nhấn chìm ý thức hắn, chôn vùi tất cả.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang bên tai Tô Minh, tiếng nổ làm hắn bản năng mở mắt ra, trong ngời cơ thể mệt mỏi làm khi mở mắt thì kiềm không được nhắm lại nữa.
Nhưng hé mắt ra, hắn thấy trời xanh, thấy Ô Sơn suy tàn chỉ có bốn ngọn núi, thấy Hắc Viêm Phong không còn đỉnh.
Hắn còn thấy bị hố đen cuốn đi...Man Công Hắc Sơn bộ lạc.
Thấy đứng trên ngọn núi mệt mỏi ngã xuống, A Công quen thuộc!
"Đây là...năm đó..." Tô Minh thì thào, đây là hình ảnh cuối cùng hắn thấy, sau đó khép mắt. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lần này nhắm mắt, Tô Minh cảm thấy mình làm một giấc mơ rất dài, trong mộng mình đi một nơi gọi là Nam Thần, ở đó đi tới một nhà tên gọi Cửu Phong, có ba sư huynh, có một sư phụ kỳ lạ thích biến đổi quần áo.
Hắn còn đi Đông Hoang, trở thành Man Thần.
Mãi đến khi Tô Minh mở mắt ra, hắn nằm trên chiến giường nhỏ, xung quanh thật xa lạ.
"Ngươi tỉnh rồi..." Một thanh âm quen thuộc vang bên tai Tô Minh.
Đó là một thiếu niên mặt tái nhợt, đó là...Bắc Lăng.