Cầu Một Đời An Ổn Cạnh Nàng


Thiên Xuân năm thứ 8, Vạn Thiên quốc đột nhiên xảy ra một trận thú triều, Lý Thánh Đế ra lệnh mỗi đạo phải có một đội quân riêng chuyên săn bắt thú dữ, trừ hại cho dân, để dân chúng mau chóng an cư, lạc nghiệp.

Đồng thời, mỗi đạo cũng phải cử một đội quân điều tra nguyên nhân vụ việc ma thú bạo động lần này.

Trên triều, Lý Thánh Đế sau khi nghe các Đô đốc trình báo lập tức vỗ bàn, long nhan giận dữ:
- Hay cho Hạ Hoa quốc.

Xem ra mấy mươi năm bình yên khiến Hạ Hoa quốc vương xem thường Vạn Thiên quốc ta.

Bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống:
- Xin bệ hạ bớt giận.

Quyết đánh Hạ Hoa.

Quyết cho chúng một trận.

Lý Thiên Nguyên xả giận xong hít một hơi sâu, nhìn xuống chúng bá quan, lớn tiếng:
- Vạn Thiên quốc ta đã trải qua hơn trăm năm tồn tại, nay đến đời trẫm phải chịu mối ô nhục này.

Hạ Hoa quốc khi xưa không ít lần quấy phá biên ải nước ta.

Nay chúng dám kích động thú triều, khiến con dân ta không thể sống yên.

Lệnh! Phùng Đô đốc thống lĩnh 4 vạn quân chinh phạt Hạ Hoa quốc.

Phùng Ngưng chắp quyền tuân chỉ.

Ngay khi trở về Phùng gia, Phùng Ngưng cho gọi Phùng Vân Phong tới thư phòng căn dặn:
- Phong nhi, hơn chục năm nay khiến con chịu ủy khuất.


Sau khi trở về, ta nhất định khôi phục lại thân phận cho con.

Có điều trước khi ta trở về, con nhất định giữ kín thân phận.

Sau khi ta xuất quân, con cũng mau về tông môn.

Nhất định giữ kín thân phận.

Chuyện ở phủ cứ để di nương con lo liệu.

Mau chóng trở về tông môn rèn luyện thêm.

Phùng Vân Phong điềm nhiên đáp:
- Phụ thân.

Nữ nhi thấy thân phận hiện tại không phải không tốt.

Ngay sớm mai con sẽ rời đi.

Phụ thân nhất định chiến thắng khải hoàn.

Nữ nhi đợi người trở về.

Nói xong nàng liền chắp lễ rời khỏi thư phòng.

Phùng Ngưng ưu tư nhìn lưng nàng dần biến mất sau cánh cửa khép chặt thở dài.

Đúng như đã nói, sau khi Phùng Ngưng xuất quân, Phùng Vân Phong cũng khoác tay nải rời Phùng gia, trở về tông môn.
Lư Vân Tông, tông môn đã tồn tại hơn vạn năm, không thuộc bất kỳ sự quản chế của quốc gia nào.

Tông chủ Lã Quán Anh cùng 12 vị trưởng lão trấn tông cũng là đỉnh phong Quẩn Chủ, các trưởng giáo nội môn tu vi thấp nhất cũng là đỉnh phong Thống Lĩnh, trưởng giáo ngoại môn thấp nhất tu vi là đỉnh phong cửu cấp.
Phải biết cường giả Thống Lĩnh, Quân Chủ ở Bá Địa đại lục là tồn tại đáng kính, một đế quốc cũng chỉ có không tới 10 cường giả Quân Chủ.

Không có bất kỳ quốc gia nào dám đắc tội đại tông môn này.

Vạn năm trước, Bá Địa đại lục bị chia làm 13 phương thế lực, sau trăm năm đấu đá, máu chảy thành sông, 13 phương thế lực rốt cuộc bị 4 thế lực bá chiếm.

4 thế lực này trưởng quản 1 phương, lấy tên 4 thần thú làm quốc hiệu: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước.

Sau đó không lâu, Bá Địa đại lực bất ngờ thay đổi, linh khí không còn thanh thuần, nồng đậm như trước, không thích hợp để tu luyện, nhưng một vùng đất như nằm ngoài đại lục, linh khí vẫn như vậy dồi dào, nồng đậm.

Khiến các thế lực không ngừng đấu đá dẫn tới bầu trời đại lục nhuốm trong màu máu, không khí đâu đâu cũng tràn ngập mùi tanh tưởi.

Rốt cuộc sau trăm năm chiến tranh, các thế lực quyết định xây dựng 1 tông môn, hoàng thân quốc thích hay những thiên tài sẽ được vào đó học tập.

Trải qua dòng chảy lịch sử, các thế lực kia dần bị thay thế.

Vạn Thiên quốc chính là 1 phần thuộc Thanh Long.

Còn Lư Vân Tông ngày càng lớn mạnh, cũng dần thoát khỏi sự trói buộc, thay đổi quy tắc.

Chỉ cần người có tư chất tu luyện, liền được vào tông.

Tông chia làm ngoại viện, nội viện.


Mới vào tông phải vào ngoại viện.

Muốn vào nội viện có 2 khả năng: hoàng thân quốc thích, được tông chủ đặc cách.

Phùng Vân Phong là đi từ ngoại viện tới nội viện.
Phùng Vân Phong năm nay 14 tuổi, đã là đệ tử nội môn tu vi bát cấp đỉnh phong.

Ba tháng tới, tông môn sẽ lựa chọn đệ tử tinh anh.

Lúc đó, các đệ tử tinh anh sẽ được bái trưởng lão nội môn làm sư phụ, hưởng vô vạn phong quang, tài nguyên tu luyện, nếu hợp ý còn có thể trở thành đệ tử chân truyền.

Để tham gia kỳ kiểm tra phải đạt lục cấp trở lên, Phùng Vân Phong tuy đã đạt điều kiện nhưng thứ nàng nhắm tới là vị trí thứ nhất.

Đạt vị trí này sẽ có được vào Lư Thư Các chọn 1 cuốn võ kỹ bất kỳ, nàng muốn nhắm tới võ kỹ Thiên giai.

Võ kỹ ở Bá Địa đại lục chia làm tứ giai: Thiên - Địa - Huyền - Hoàng.

Võ kỹ Thiên giai có thể khiến bao người thèm muốn đỏ mắt.

Trong Lư Thư Các quả thật có võ kỹ thiên giai, được để trên tầng cao nhất, do Đại trưởng lão quản nghiệm.

Võ kỹ Thiên giai chỉ dành cho những đệ tử Tinh Anh nhiều cống hiến cho tông môn.

Tại Phùng phủ vốn có một quyển võ kỹ Thiên giai, nhưng nó không phù hợp để nàng tu luyện, nếu miễn cưỡng sau này ắt không tiến xa.

Phùng Vân Phong muốn lựa chọn một cuốn võ kỹ phù hợp.

Chính vì vậy, 3 tháng này, nàng cứ trong tông môn tập trung tu luyện.

Nàng chính là mang thể chất đặc biệt Cường nhân thánh thể, thể chất thiên tài sinh ra để tu luyện võ giả, 1000 năm mới có 1 người, người mang thể chất này có cơ thể cứng rắn gấp nhiều lần người khác.

3 tháng sau, Vân Phong còn đang dưỡng thần thì bên ngoài truyền đến âm thanh nữ tử:
- Ca ca, huynh tỉnh chưa? 1 canh giờ nữa sẽ bắt đầu bốc thăm phân bảng tỉ thí.

Vân Phong từ từ mở mắt, thở dài một hơi, đây chính là tiểu dính người, biểu muội của nàng, Mộc Vân Khuê.

Mộc Vân Khuê là đích nữ Mộc phủ, người bên nhà di nương.


Nàng vốn không thích tiểu dính người nàng nhưng từ khi mẫu thân Mộc Vân Khuê mất, dường như có chút không lỡ lạnh nhạt.

Cứ như vậy đã 1 năm Mộc Vân Khuê luôn bám lấy nàng.

Mở cửa phòng, nhìn tiểu muội kém mình 3 tuổi, hai má tròn tròn dễ thương không khỏi muốn véo một cái, vẫn là kìm nén, "nam nữ thụ thụ bất tương thân".

Vỏn vẹn đáp lời nàng:
- Còn nhiều thời gian, không phải vội.
Nàng chậm rãi đi hướng nhà bếp, cho dù đã tu luyện, ăn uống không bị bó buộc nhưng Vân Phong vẫn thấy mỹ thực nhân gian không thể buông tay.

Đang ăn thì bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng xem như không thấy.

Mã Văn Giai thấy nàng làm ngơ thì nộ khí, muốn xông lên, bất quá mấy vị huynh đệ bên cạnh đã mau chóng kéo hắn đi.

Ở tông môn, ai mà không biết Phùng gia không thể động, Phùng Vân Phong là trưởng tử Phùng gia, người sau này sẽ kế nhiệm chức vị gia chủ, chưa kể thực lực của nàng ở nội môn chỉ sau vài người.
Phùng Vân Phong còn thong thả dùng bữa nhưng Mộc Vân Khuê bên cạnh gấp không được.

Còn nửa canh giờ là phân bảng, lúc tỷ thí mà đến trễ sẽ bị hủy tư cách tham gia.

Nàng không gấp cho nàng, nàng là gấp cho biểu huynh.

Từ nhỏ, nàng đã luôn ái mộ biểu huynh tài giỏi, 5 tuổi thông thạo chữ nghĩa, làm thơ; 6 tuổi đã tu luyện, 10 tuổi thông thạo thập đại binh khí; 11 tuổi trở thành đệ tử nội môn trẻ nhất của Lư Vân Tông.
Nàng càng nhìn càng ái mộ vị biểu huynh ưu tú này.

Mộc Vân Khuê thầm thề với lòng, nhất định sau này thành thân sẽ thành thân với người ưu tú như biểu huynh.

Trông nàng cười ngây ngốc, Vân Phong nuốt không trôi, cũng may vừa ăn xong, nàng liền đứng dậy, để Vân Khuê đuổi theo.

Đến nơi cũng vừa hay xong phân bảng, nàng sẽ đấu ở trận thứ 3, với Dương Thế Ngọc, con trai của Dương Chỉ huy sứ, cùng Phùng Ngưng có chút giao hảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận