Câu Một Kim “Công” Tế

Sau khi trở lại phòng làm việc, Trần Nghệ Phong cầm điện thoại lên, hẹn giờ đến nhà Hác Giai ăn, ở đầu điện thoại bên kia ả nghe được dị thường vui vẻ, Trần Nghệ Phong lại lạnh lùng cúp máy, trong lòng thầm tính toán.

"Ba, người đã nghe chưa? Nghệ Phong muốn tới nhà của chúng ta, cái này dễ xử lý rồi, khẳng định anh cũng chỉ là vui đùa một chút với cái thằng ngóc Lâm Tiểu Sách kia, bằng không một đại nam nhân sao lại chấp nhận nguyện ý ôm một nam nhân khác."

Hác Bằng cũng không có trả lời, chỉ là như có điều suy nghĩ mà nhìn phần báo cáo trong tay. "Ngày mai trước tiên con bắt chuyện với nó, tối nay ba sẽ về, đến lúc đó sẽ nói chuyện sau." Qua một lát lão nhân mới nói.

"Ba, có phải người đã có chủ ý gì rồi không, nói cho con biết đi, nói cho con biết đi!" Hác Giai dựa sát vào nói.

"Nữ nhân thì lo chuyện của nữ nhân là được rồi, bớt quản chuyện của nam nhân đi!" Hác Bằng lạnh lùng đứng dậy nói, sau đó đi ra ngoài.

"Sảng Sảng, cậu mất hứng?" Cuối cùng Tiểu Sách trì độn cũng đã phát hiện ra dị trạng liền quan tâm hỏi.

"Không có, nhưng cậu thì có đó, tại sao lại không chịu nói cho Trần Nghệ Phong biết người nào đã thương cậu? Cậu đang lo lắng, hay là sợ hãi." Hạ Sảng hỏi.

"Không… không… không phải… đều không phải… Sảng Sảng… đừng ép tớ mà… nha… cậu là bạn thân nhất của tớ mà… đừng ép tớ nữa… nha nha nha…" Kỳ thực nội tâm vẫn rất thống khổ thế nhưng Tiểu Sách lại liều mạng lắc đầu nói.

"Được, được, Tiểu Sách, tớ không ép cậu đâu, cậu đừng loạn lên, bình tĩnh lại đi. " Nhẹ vỗ về đầu của Tiểu Sách, giúp Tiểu Sách đang rối loạn yên tĩnh lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Hạ Sảng có chút tức giận nhìn điện thoại quấy rầy đến tiểu sách, "Này, là anh! Tôi đã biết, ân, được rồi." Giọng nói khó nghe cúp điện thoại, vừa lúc chống lại cặp mắt đen như mực của Tiểu Sách, "Tiểu Sách, tớ phải ra ngoài một chuyến, trái lại cậu cứ ngây ngốc ở nhà đi, không được ra khỏi cửa, không được mở cửa cho người lạ, không cho người lạ vào nhà ~ nhớ kỹ đó!" Lưu loát tuôn ra một tràng, cuối cùng Hạ Sảng bị Lâm Tiểu Sách đẩy ra cửa.

"Tớ mới không phải con nít đâu, còn cần nói những cái này sao?" Tiểu Sách bĩu môi đóng cửa lại, chỉ có một mình nên cậu dự định lục lại mấy bộ GV đã bị bỏ phế bấy lâu nay.

Giữa lúc Tiểu Sách đang chảy nước miếng vì kích thước của diễn viên trong hình thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa."Đến đây, đến đây." Luống cuống tay chân cho rằng Sảng Sảng đã về, Tiểu Sách rút đĩa phim ra tùy ý nhét vào khe hở của ghế salon.

"Đến rồi đây~" Chạy chậm tới cửa, hoàn toàn đã quên lời Hạ Sảng dặn dò trước khi đi.

"Đến~~" Cửa chợt mở, có một nam nhân hoàn toàn xa lạ đang đứng bên ngoài. "Hử, ông tìm ai?" Tiểu Sách ngốc lăng lăng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui