Câu Một Kim “Công” Tế

"Giai Giai, bá phụ còn chưa về sao? Nếu không, anh đi về trước, chờ lần sau lúc bá phụ rảnh rỗi anh sẽ đến!" Dứt lời Trần Nghệ Phong dự định đứng dậy.

"Ây da!" Hác Giai hốt hoảng vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản anh, nhưng không nghĩ đến bị va vào bàn, ả thuận thế liền bám vào người của Trần Nghệ Phong."Nghệ Phong, đau quá nha… bị trặc chân rồi…" Bộ dáng vờ như muốn khóc, khiến cho Trần Nghệ Phong cũng không tiện lập tức đẩy ra.

"Để anh đỡ em nằm lên giường đi!" Hác Giai cúi đầu trong nháy mắt bật cười, cuối cùng cũng có thể giữ anh lại, nếu không còn thật không biết sẽ ra sao đâu.

"Tốt hơn rồi… cám ơn anh nhiều nha…" Hác Giai mềm mại dựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân ngọt ngào nói.

"Xem ra ba trở về thật không đúng lúc nha, vợ chồng son các con, tiếp tục tiếp tục đi, ba chờ các con, cứ từ từ đừng vội" Thanh âm của Hác Bằng vang lên từ ngoài cửa.

"Bá phụ, xem ra là do người hiểu lầm rồi, bọn con không có làm gì cả, Giai Giai bị trặc chân, con chỉ là muốn đỡ nàng ngồi nghỉ thôi." Trần Nghệ Phong nói.

"Ha hả, không cần giải thích đâu, bác biết bác biết." Khẩu khí rõ ràng muốn cố ý xuyên tạc lời nói của Trần Nghệ Phong.

Trần Nghệ Phong cũng không muốn lại bàn tiếp về vấn đề này, thế là mở miệng nói, "Bá phụ, ngày hôm nay con tới đây là có chút việc muốn nói với người."

"Vừa lúc, vừa lúc, bác cũng có chuyện muốn nói với con, nếu không trước hết để bác nói đi, con cũng biết người lớn tuổi trí nhớ không được tốt, vạn nhất quên mất sẽ không tốt." Hác Bằng nói.

"Được rồi! Bá phụ muốn nói cái gì?" Trần Nghệ Phong không có cách nào khác chỉ có thể nhường ông.

"Con cũng Giai Giai đã hẹn hò rất lâu rồi, bác muốn tìm một thời gian tốt tổ chức hôn lễ, về phía cha mẹ con đều là người dễ nói chuyện, mặc kệ chuyện của con, con có thể tự mình làm chủ đi!"

"Bá phụ! Con…"

"Người trẻ tuổi, đừng nên chơi bời quá mức nha, chờ bác nói cho xong cái đã!"

"Không phải... bá phụ…"

"Được rồi, bác biết trong lòng con thật cao hứng, thế nhưng chờ bác nói xong rồi con hãy nói."

"Bác là nhớ khả năng trong công ty có gởi cho con một bản báo cáo đi, đây cũng chính là cơ hội con có thể giữ lấy phần cổ phần cao nhất của công ty, bác nghĩ chuyện này đối với con nhất định là một tin tức tốt, cho nên bác nghĩ vào hôm nay liền bàn hôn sự với con, đó chính là song hỷ lâm môn."

"Bá phụ, con biết chuyện bản báo cáo, bất quá đối với cái loại bí mật thương nghiệp này làm thế nào mà bá phụ biết được, con cũng không có hứng thú muốn biết, thế nhưng, đối với hôn lễ, con chỉ có thể nói: "Xin lỗi! Bởi vì người con yêu không phải là lệnh thiên kim, xin lỗi!"

"Là bởi vì Lâm Tiểu Sách sao?" Mới vừa rồi Hác Bằng còn dùng thanh âm hiền lành hòa ái đột nhiên thay đổi thành có chút nghiêm khắc.

"Thiết nghĩ khẳng định bá phụ cũng biết đi, đúng… người con yêu chính là em ấy, cho nên không thể đáp ứng yêu cầu của người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui