Cầu Người Tâm Đắc

Mấy ngày kế tiếp Tề Thịnh có nhiều hơn một nhiệm vụ ——

Tận hết sức lực mà khuyên Bùi Vận chuyển ra địa phương làm sao cũng thấy ngứa mắt, về nhà của hắn tiếp nhận vị trí nam chủ.

Bùi Vận bất đắc dĩ đối với hắn vừa đấm vừa xoa mặc dù không phản bác, lại từ đầu tới cuối duy trì trầm mặc, cũng không biết có phải nguyên nhân vì bóng tối lúc trước hay không.

Điều này làm cho Tề Thịnh có loại cảm giác tự làm bậy tự gánh chịu đau đầu vạn phần.

Có lúc ngẫm lại hắn cũng cảm thấy cảm giác khó chịu, Bùi Vận trước đây chưa bao giờ làm trái ý tứ của hắn, mặc dù không tình nguyện, nhưng dù sao sẽ mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn nụ cười dung túng lựa chọn thỏa hiệp.

Thế nhưng bây giờ đối phương lại có sự kiên trì của chính mình.

Rốt cuộc là có phải tại mấy ngày hao tổn hết tinh lực này tình cảm đối với hắn đã thay đổi, hắn không dám nghĩ tới, cũng không dám thăm dò.

Lại càng không nhẫn nhịn miễn cưỡng như thế.

Vì vậy Tề Thịnh đem chủ ý đánh tới bạn cùng phòng của Bùi Vận —— Tần Lê.

Núi không đến dựa vào hắn, hắn liền đến dựa vào núi, cũng giống nhau cả thôi.

Tuy rằng rõ ràng khả năng này quá nhỏ bé không đáng kể.

Quả nhiên Tần Lê mạn bất kinh tâm* đưa ra trả lời: "Tìm bạn cùng phòng tốt như Tiểu Bùi cũng không dễ dàng, tôi cũng không cam lòng để cậu ấy rời đi."

(Mạn bất kinh tâm: tuỳ tiện không chịu ràng buộc.)

Tề Thịnh nghe được sắc mặt tái xanh.

Phòng khách cửa lớn phát ra tiếng vang, Tề Thịnh mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tần Lê thản nhiên hai chân vắt chéo tiếp tục xem ti vi, vỗ vỗ áo khoác đứng dậy: "Trở về?"

Đêm đông lạnh lẽo khiến gương mặt ửng đỏ, Bùi Vận khịt khịt mũi: "Chờ lâu lắm rồi?"

"Vừa tới, " Tề Thịnh quay đầu, phong độ phiên phiên mà nói, "Chỉ cùng Tần tiên sinh hàn huyên vài câu."

Bùi Vận nghi hoặc mà liếc nhìn Tần Lê mặt trầm như nước, đột nhiên bội phục năng lực của Tề Thịnh.

Có thể cùng người như Tần Lê trò chuyện một ngày, cũng vẫn có thể xem là một loại bản lĩnh giao tiếp.

Ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Tề Thịnh nắm chặt tay của anh: "Bên ngoài rất lạnh? Đầu còn đau không?"

Bùi Vận gật gật đầu, lại lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Đã muộn lắm rồi, nếu không đêm nay anh cũng đừng về..."

Lời còn chưa dứt Tần Lê liền ho khan một tiếng.

Tề Thịnh cắn răng ở trong lòng đem Tần Lê mắng ngàn vạn lần, mới như trước duy trì phong độ nói: "Không cần lo lắng, tôi cảm mạo cũng rất nhanh khỏi."

Quả nhiên như ước nguyện của hắn, Bùi Vận trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng cùng xoắn xuýt.

"Ngày mai sẽ giao thừa, " Tề Thịnh cũng không nguyện làm cho quá gấp gáp, rất nhanh đổi sang chủ đề khác, "Em có sắp xếp gì không? Về nhà hay là..."

Nói xong hắn chỉ thấy Bùi Vận rõ ràng cứng lại.

Hắn lập tức phản ứng lại, hận không thể cho chính mình hai bạt tai vì hỏi vấn đề không đúng lúc.

Những năm gần đây, bởi vì Bùi Vận bị bạn bè xa lánh, rốt cục một mình đối phương làm thế nào trải qua tết xuân đoàn viên.

Hắn quả thực không dám tưởng tượng.

May là Bùi Vận không nói gì, rất nhanh mà trả lời hắn: "Ngày hôm nay em nhận điện thọai của anh hai, anh ấy nói sẽ tới."

Tề Thịnh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng co quắp, theo bản năng mà nhìn một chút chân của mình.

Bùi Vận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, hiển nhiên cũng nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nhịn cười hỏi: "Anh thì sao? Ngày mai..."

Tề Thịnh xoa xoa thái dương: "Năm nay giao thừa đi đến chỗ của mẹ tôi, sáng mai liền khởi hành."

Bùi Vận há miệng, vốn là còn muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ là cười cười: "Được vậy sang năm gặp."

Tề Thịnh nháy mắt mấy cái: "Một ngày không gặp, như cách tam thu?"

Bùi Vận mặt tự nhiên đỏ lên, Tần Lê bị bỏ rơi hồi lâu làm kỳ đà cản mũi nửa ngày đột nhiên đứng dậy, tự mình tiến vào gian phòng của mình, còn không quên giữ cửa ầm một tiếng đóng lại.

Tề Thịnh cuối cùng vẫn là lưu lại.

Chỉ là hai người chung quy kiêng kỵ người nằm ở phòng bên cạnh, hơn nữa còn là người tính khí không tốt, chỉ là lẫn nhau tựa sát vào nhau, chìm chìm đi vào giấc ngủ.

Rõ ràng ngày lạnh như băng, bên người có một người khác, liền cảm thấy được ấm áp.

Ngày thứ hai hai người đều là bị tiếng pháo lục tục đánh thức, Tề Thịnh xoa xoa mắt, xem thời gian đã không còn sớm, vội vàng mặc quần áo, ăn đại bánh mì sữa liền dự định rời khỏi.

Bùi Vận đưa hắn tới cửa, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lại chỉnh tóc giúp hắn, đột ngột hỏi: "Ngày mai anh... Có trở về hay không?"

"Phải đến ngày mùng ba tháng giêng tôi mới về được." Đối phương hiếm thấy quan tâm hành tung của chính mình Tề Thịnh tất nhiên là vui vẻ, hỏi gì đáp nấy thành thực mà nói, "Rất lâu không đến xem bọn họ, vừa vặn ở thêm mấy ngày."

Bùi Vận gật gật đầu, cúi đầu tách ra ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn."

"Làm sao? Không nỡ?" Tề Thịnh để sát vào bên tai anh, như có như không mà phun nhiệt khí, "Có nhớ tôi hay không?"

Hắn vốn là thuận miệng chỉ đùa một chút, cũng làm xong tâm lý chuẩn bị nhìn đối phương câu nệ mặt đỏ tới mang tai. Không ngờ Bùi Vận trầm mặc, cư nhiên trầm thấp ừ một tiếng.

Tề Thịnh trái lại ngây ngẩn cả người, tim đập vừa nhanh vừa vội, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nắm lấy hông của Bùi Vận, chậm rãi hôn lên vết sẹo trên gò má.

Bùi Vận nhắm mắt lại, nắm chặt quần áo của hắn. Mắt thấy sắp hôn môi, cách đó không xa truyền đến một chuỗi âm thanh Tề Thịnh nghe tới lại cực kỳ cảm thấy chán ghét: "Lại không phải đi xuất chinh, cần gì phải lưu luyến không rời như thế?"

Tề Thịnh không đành lòng buông Bùi Vận ra, xoay người hừ lạnh: "Anh làm sao còn ở nơi này? Không cần về nhà?"

Luôn luôn cùng hắn đối chọi gay gắt Tần Lê ngược lại không còn âm thanh.

Một hồi lâu y mới chậm rãi nói: "Tôi buổi chiều mới đi."

Bùi Vận thuận miệng nói: "Vừa vặn buổi chiều anh hai tôi tới đây, anh có thể gặp mặt anh ấy."

Tề Thịnh nhất thời cảnh giác, rất có địch ý mà nhìn Bùi Vận: "Tại sao em lại cho anh ta nhìn mặt anh trai em."

Coi như gặp mặt gia trưởng cũng nên là hắn Tề Thịnh, nơi nào đến phiên Tần Lê.

Bùi Vận bật cười: "Lúc trước em có vay tiền..."

Nói xong anh dừng một chút, mới nói: "Có khó khăn."

Tề Thịnh nhớ tới lúc trước Bùi Vận kín đáo đưa cho Bùi Trung xấp tiền kia, một chút liền hiểu được, cảm thấy càng thêm khó chịu, bĩu môi nói: "Cậu ấy mượn anh nhiều hay ít? Tôi đến trả."

"Không bao nhiêu, Tiểu Bùi đã trả sạch." Tần Lê ở trên ghế sa lon nửa nằm xuống, miễn cưỡng nói, "Bất quá Tề tổng, thêm gấm thêm hoa, làm sao so được đưa than ấm sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."

Hết chuyện để nói khiến Tề Thịnh sắc mặt đều tái nhợt.

Hắn đương nhiên nhớ tới hồi đó hắn cùng Bùi Vận ở trong tình trạng gì.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình nhất định là đời trước thiếu nợ cái tên Tần Lê này.

Tay được Bùi Vận chậm rãi nắm chặt, nhiệt độ cùng cường độ quen thuộc làm cho hắn an tâm, giọng điệu ôn hòa vang lên bên tai: "Đừng suy nghĩ nhiều, đi đường cẩn thận."

Tề Thịnh chợt cảm thấy hài lòng, không tiếp tục cùng Tần Lê chấp nhặt, quay người đi ra phía ngoài, suy nghĩ một chút vẫn là quay đầu lại không yên tâm căn dặn: "Em phải ở đây chờ tôi trở về."

Bùi Vận cười khổ, ngoại trừ nơi này anh vốn là không có nơi thể đi: "Ừm."

"Mấy ngày nay mỗi đêm tôi đều sẽ gọi điện thoại cho em."

Bùi Vận lại ừm một tiếng.

Tề Thịnh không nhìn Tần Lê khuôn mặt xem thường kia, tiếp tục nói: "Năm mới vui vẻ."

Bùi Vận không lên tiếng, đột nhiên dùng sức ôm hắn một cái, đem mặt vùi vào bả vai hắn, giọng nói mang theo tình tự: "Năm mới... Vui vẻ."

Hết chương 43.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui