Thời điểm còn chưa đầy mười tuổi, y đã bị người ta vứt bỏ đến hai lần.
Lần thứ nhất y vẫn chưa có ký ức, chỉ là từ khi bắt đầu có ý thức, y đã sống ở nơi đó, cùng rất nhiều đứa trẻ tuổi tác xấp xỉ thân thế tương tự, thế nhưng huyết thống không giống nhau.
Phần lớn đứa nhỏ ở đây đều so với những đứa trẻ cùng lứa khác trưởng thành sớm hơn, bọn họ muốn có một gia đình, vì vậy bọn họ không tiếc sức lực tranh đoạt cơ hội, bọn họ giống như bị Chúa cứu thế sinh ra rồi bỏ rơi ở một góc xó xỉnh nào đó.
Lại giống như gà tây treo trên quầy ở chợ trước đêm Halloween, mặc cho người ta lựa chọn tìm kiếm, người bị tuyển chọn còn phải thêm vào một câu rất vinh hạnh được ngài tuyển chọn.
Mà y chỉ là an tĩnh đứng ở một bên, trợn tròn mắt nhìn. Không tranh đoạt cũng không nháo, không khóc cũng không cười.
Không nghĩ tới ngược lại là y, ở bên trong ánh mắt hâm mộ của một đám trẻ con, được một đôi vợ chồng nắm tay rời đi.
Lần thứ hai đi đến trước tấm cửa sắt kia y đã tám tuổi, nghiễm nhiên giống như đi xa một chuyến rồi quay trở về nhà.
Y thậm chí cảm ơn người phụ nữ kia, suốt ba năm y thực lòng chân thành gọi người đó là mẹ, hết lòng quan tâm giúp đỡ đem y trả lại cho cô nhi viện, mà không đem đem y vứt ở một nơi nào đó giữa đất trời ngập tràn băng tuyết mặc cho y tự sinh tự diệt.
Há miệng, y nói: "Mẹ tạm biệt."
Phảng phất người phụ nữ trước mặt chỉ là đi dạo phố thôi, vì không thể cho y đi cùng nên đem y giao phó cho hàng xóm, không lâu nữa sẽ xuất hiện ở trước mặt y thân mật gọi y là con trai.
Tuy rằng y biết rõ chuyện kia không có khả năng.
Người phụ nữ kia trầm mặc nhìn y, trong mắt tức giận căm hận lúc trước dần dần chuyển thành bất đắc dĩ, cuối cùng rốt cục mơ hồ dẫn theo tia không muốn.
Còn y nói tạm biệt xong, cũng không quay đầu lại cùng viện trưởng đi vào, dưới ánh mắt hoặc đồng tình hoặc xa lạ hoặc quen thuộc hoặc cười trên sự đau khổ của người khác, tự mình dọn dẹp xong đồ vật, không hề bị ảnhh hưởng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Mặc cho ai phát hiện người y gọi là cha đối với con trai còn nhỏ tuổi của mình nảy sinh ham muốn không bình thường.
Mặc dù y tuyệt đối không phải cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều ra sức phản kháng vẫn là không có tác dụng, trái lại mang đến nặng nề đánh đổi. Ngoại trừ bị động tiếp thu vận mệnh xui xẻo mang đến cho y tất cả, cũng không có cách nào khác.
Giống như y không thể không tiếp thu đứa nhỏ của người khác sinh ra liền được thương yêu vây quanh, mà y chỉ có thể bị cha mẹ ruột chẳng quan tâm ném vào cô nhi viện.
Trong lúc ở nơi này người đàn ông được y gọi là cha dùng ánh mắt buồn nôn cùng với động tác hạ lưu cưỡng bức y, y nghĩ chờ y có đầy đủ sức mạnh liền cho đối phương một dao, ngàn đao bầm thây. Kém cỏi nhất cũng phải đồng quy vu tận.
Ngay cả nằm mộng y cũng muốn làm việc đó.
Chỉ là không chờ y hành động, chuyện này liền bị phơi bày ra ánh sáng.
Sau đó y đã trúng một cái bạt tai vang dội lần thứ nhất trong cuộc đời, nghe một đoạn âm thanh cuồng loạn khóc lớn, hận không thể đem y giết chết.
Cuối cùng tên cầm thú kia lấy lý do, bởi vì y lớn lên quá mức đẹp đẽ mới khiến kẻ kia sản sinh ra ý muốn tình dục, kẻ cầm đầu tựa hồ đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu y, cứ như vậy y bị đưa trở về cô nhị viện.
Rời đi gia đình toàn vẹn, một lần nữa bị vứt tới đây, y không cảm thấy được một điểm đáng tiếc hay lưu luyến, thời điểm nhớ lại cũng đã không có hận thù.
Có lúc y sẽ nghĩ, đại khái là do trời sinh y tính cách lạnh lùng là một con người vốn dĩ không hề có tình cảm.
Trải qua cái gì đều có thể vượt qua, rời khỏi ai cũng có thể sống.
Sau đó mỗi ngày y vẫn cứ trải qua rất là tự tại.
Bầu trời rất xanh, đám mây rất trắng, có chim nhỏ thỉnh thoảng bay qua, giáo đường còn không đúng giờ truyền đến xa xưa bài thánh ca êm tai.
Một người dựa vào vách tương sân sau lạnh như băng phơi nắng nhìn bầu trời nghe tiếng vang, là phương thức duy nhất y có thể làm để hao mòn thời gian nơi đây.
Mà đôi vợ chồng kia lần thứ hai cải biến quỹ tích vận mệnh của y tại một buổi trưa trong một ngày nắng đẹp xuất hiện.
Hết.
Lời edit: Quá khứ của Tần Lê là một chuỗi ngày dài bi kịch.