Sáng sớm ngày thứ hai y mang theo em trai đi vào phòng khách.
Tần Hân đã ngồi ở nơi đó, giống như trong ngày thường, vì chồng mình cùng hai đứa con trai tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, dường như đêm trước hết thảy không vui vẫn chưa từng phát sinh.
Thấy bọn họ đi ra bà vẫy tay ra hiệu: "Hai người các con, mau tới ăn sáng đi, đừng để đi học muộn."
Tần Hựu nhảy nhảy nhót nhót đi qua ngồi xuống, y lại thẳng tắp đứng ở nơi đó, nhìn mẹ mình không nhúc nhích.
Trên mặt tuy không có biểu tình, trời mới biết tâm lý lại rất thấp thỏm.
Tần Hân vì vậy đem cái muôi ném ra, mang theo bộ mặt tức giận đi về phía y.
Y vẫn cứ không động.
"Làm gì?" Một cái búng tay đập vào trán của y: "Còn ghi hận mẹ hay sao? Cách một đêm mà vẫn không quên à?"
Y đau toét miệng hít một ngụm khí, cực kỳ chật vật bị Tần Hân trực tiếp kéo dài tới trước bàn ăn, trong lòng lại không dấu vết thả lỏng.
Tần Hựu thấy thế nhanh chóng thả tay cầm thìa canh xuống giúp y xoa xoa chỗ bị đỏ trên trán.
Tần Hân không chú ý động tác nhỏ giữa hai đứa con trai, cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Sau này đừng tiếp tục tùy tiện cùng người khác đánh nhau, có nghe không?"
Một chút ấm áp từ đáy lòng bay lên, y nhanh chóng đàng hoàng gật gật đầu.
Sau khi về trường tên to con khoảng chắc là do kiêng kỵ vẻ quyết tâm ngày ấy của y, cũng không chủ động tìm tới cửa.
Vì vậy hiện tại y vẫn ung dung trải qua mấy ngày thanh nhàn.
Không nghĩ không bao lâu sau, một buổi chiều hoàng hôn bình thường, chân trời mặt trời đỏ nóng bỏng, y chậm rì rì đi ra cửa trường, xa xa càng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé quen thuộc đứng ở đó nóng nảy nhìn xung quanh.
Vừa thấy được y Tần Hựu vội vàng nhào tới, gọi: "Levar."
Y không hiểu ừm một tiếng, cúi đầu nhìn sang ——
Tần Hựu đeo cặp sách, cũng không biết bên trong xếp vào cái gì, khuôn mặt mang theo vẻ kinh hoảng.
Y nhíu nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Tần Hựu lắc đầu một cái, lại gọi: "Levar."
Dáng dấp kia giống như trong nhà đã xảy ra biến cố gì.
Y đè xuống bất an trong lòng, lấy lại bình tĩnh, chậm lại ngữ khí hỏi: "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết, có anh ở đây."
Tần Hựu lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên: "Không cho phép anh về nhà!"
"..." Y thực sự không biết đối phương trong hồ lô bán thuốc gì, hỏi mấy lần thấy Tần Hựu làm sao cũng không chịu nói, đơn giản cứng rắn trở nên sừng sộ: "Em không nói, anh hiện tại liền trở về."
Thế nhưng Tần Hựu bị y doạ như thế, nước mắt lập tức ở trong hốc mắt chảy xuống, tay nhỏ tóm chặt lấy góc áo của y, lớn tiếng nói: "Levar, anh đừng đi cùng người khác, chúng ta chạy trốn đi!"
Dưới chân y lảo đảo một cái, dở khóc dở cười: "Em hiểu không hiểu cái gì gọi là chạy trốn?"
Đến tuổi này y cơ hồ có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của từng lời nói, thế nhưng em trai vẫn còn hồ đồ vô tri.
"Hiểu!" Tần Hựu cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Chính là chỉ có chúng ta hai người rời nhà, không nói cho ba ba và mẹ, chờ đến khi người phụ nữ xấu xa kia muốn cướp anh đi rời khỏi chúng ta lại trở về."
Y rốt cục bắt được từ mấu chốt: "Người phụ nữ xấu là ai?"
"Người phụ nữ xấu chính là..." Tần Hựu bật thốt lên, lời nói đến một nửa liền nuốt trở về: "Chính là người phụ nữ xấu!"
Y lại ở bên trong lời của Tần Hựu, mơ hồ phát hiện đầu mối: "Cùng anh có quan hệ?"
"..."
"Anh..."
"..."
"Mẹ ruột của anh?"
Biểu cảm Tần Hựu hoảng loạn sốt sắng nói rõ tất cả.
Y mím mím môi, dắt tay Tần Hựu, không nói hai lời nhanh chân chạy về nhà.
Tại sao vứt bỏ y. Tại sao rời khỏi y. Nếu không thích y, tại sao sinh ra y. Tại sao cho y sinh mệnh, lại mặc y tự sinh tự diệt.
Y có vô số cái tại sao, muốn đối diện hỏi rõ người phụ nữ kia.
"Levar, Levar..." Tần Hựu lảo đảo nghiêng ngã bị y kéo đi, trong thanh âm dẫn theo tiếng khóc: "Em không muốn anh trở lại!Bà ta nói với mẹ, bà ta muốn mang anh đi!"
Y dừng lại bước chân.
Nửa ngày y mới trầm giọng nói: "Mẹ nói thế nào?"
"Ba mẹ nói phải đợi anh trở về, tôn trọng quyết định của anh." Tần Hựu vững vàng cầm lấy tay của y, âm thanh tính trẻ con lại bướng bỉnh đến cực điểm: "Em không quản, không cho phép anh đi cùng bà ta!"
Y an tĩnh, ngồi xổm người xuống ôm thân thể Tần Hựu, vuốt ve lưng đối phương, trầm giọng nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ không đi."
E sợ đời này, cũng sẽ không có thêm một người khác, giống như đứa bé trước mặt này, tuy rằng y đối với nó vẫn chưa tốt, nó lại thuần ý cần y đến như vậy.
Tần Hựu nhất thời tươi cười rạng rỡ, ở trên mặt y vang dội hôn một cái: "Levar tốt nhất!"
Thân thể y run lên, trong đầu có hình ảnh gì đó chợt lóe, biểu tình mất tự nhiên cứng đờ, cố nén kích động đẩy người trước mắt ra, giơ cánh tay lên ở trên mặt dùng sức lau một cái.
Hết.