Cầu Người Tâm Đắc

Thời điểm ấn xuống chuông cửa nhà, Tần Hựu khẩn trương kéo đuôi áo của y, nhìn thấy chỉ có cha mẹ một mặt lo lắng đi ra mở cửa, mới rõ ràng yên tâm.

Hai anh em chật vật ở dưới ánhh đèn liếc mắt một cái là rõ mồn một, Tần Hân thấy thế kinh hãi, thất thanh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Các con làm sao hiện tại mới trở về? Có biết chúng ta muốn đi báo cảnh sát hay không!"

Sau đó bà nhanh chóng kéo Tần Hựu qua, có chút bối rối kiểm tra tình huống.

Y lẳng lặng đứng ở một bên, không dấu vết nhu nhu khóe miệng rách da của mình, một mình gánh chịu trách nhiệm: "Xin lỗi, là con cùng người ta đánh một trận."

Tần Hân thình lình quay người lại: "Tại sao?"

Tần Hựu cướp đáp: "Những người kia nói chuyện rất khó nghe! Bọn họ mắng Levar!"

"Bởi vì như vậy liền muốn mang theo em trai đánh nhau?" Tần Hân nhìn dáng dấp y bị đánh sưng mặt sưng mũi không khỏi vừa đau lòng vừa giận: "Levar, con làm anh trai kiểu gì vậy? Con biết rõ em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, còn mang theo nó đi ra ngoài làm bừa."

Môi y khẽ nhúc nhích, nửa ngày mới nói: "Là lỗi của con."

Tần Hân còn đang nói chuyện, chuông cửa lần thứ hai giống như đòi mạng mạnh mẽ vang lên.

Đám người kia bị thiệt thòi, tự nhiên không chịu giảng hoà, la hét phải đem y đưa vào cục cảnh sát xử lý.

Thời điểm Tần Hân nhìn thấy thảm trạng của đám người kia, không khỏi hít một hơi, quả thực không tin tưởng mức độ tổn thương kia là do chính con trai mình tạo thành.

Cuối cùng hai vợ chồng không thể không lần thứ hai thay con trai mình nói tiếng nào xin lỗi, tốn khá nhiều tiền bù đắp, mới miễn cưỡng nhân nhượng cho yên chuyện.

Lloque đi tiễn khách đến nhà đòi nợ, Tần Hân ngồi ở một bên, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Levar, con có cần giải thích hay không?"


Y không hề hối hận, không chút nào cảm thấy chính mình có lỗi: "Không có lời nào để nói."

Tần Hân vỗ mạnh lên bàn một cái.

Tần Hựu vội vàng kéo lại cánh tay của mẹ, lớn tiếng nói: "Là bọn họ động thủ trước! Bọn họ trước tiên mắng người!"

Lời này không chỉ không thể nguôi giận, ngược lại làm cho Tần Hân càng tức giận hơn: "Bởi vì bọn họ mắng con, cho nên con đánh bọn họ thành như vậy? Levar, ba mẹ bình thường dạy con của như thế nào? Con lại mang theo em trai đi đánh nhau như vậy?"

Y không nghĩ biện giải thêm, cứng rắn nói: "Đáng đời bọn họ."

"Con thật đúng là lớn rồi."Tần Hân triệt để tức giận, giận quá mà cười: "Ba mẹ thực sự không quản được con!"

"Xế chiều hôm nay mẹ ruột con tìm tới, chúng ta còn đang thương lượng làm sao cùng con mở miệng." Nói đến lúc sau bà vô cùng đau đớn: "Hiện tại ngược lại là dễ dàng! Ngày mai con đi cùng mẹ con đi, nhà chúng ta từ đây coi như chưa bao giờ có đứa con trai này."

Y không khỏi ngẩn người trước lời nói hung ác của mẹ mình.

Trước mắt đột nhiên có chút mơ hồ, bóng người trước mặt phảng phất rất giống người phụ nữ xinh đẹp nhiều năm trước, ôn nhu nói "Theo mẹ về nhà, có được hay không?"

Biết rõ không nên tham lam ấm áp từ trên trời giáng xuống, y vẫn là không thể cứu chữa sa vào.

Nhưng y dù sao cũng là người ngoài.

Đúng là vẫn có thể dễ dàng buông tha.

"Em yêu, em đừng nói lời vô ích." Nghe tiếng chạy tới lloque nhíu lông mày, vội vã ôm vai vợ mình: "Levar là đứa trẻ tốt, chúng ta làm sao cam lòng để nó rời đi?"

Tần Hân cũng biết mình nói chuyện nặng, nhất thời không thể mất mặt mũi hướng con trai nói xin lỗi, đành phải cứng ngắc ngồi ở chỗ đó.

Ngược lại là Tần Hựu nửa ngày mới phản ứng được ý tứ mẹ mình, khóc ra tiếng, khuôn mặt bụi bặm hòa lẫn nước mắt, đôi mắt hồng hồng dị thường chật vật: "Không được! Con không cho Levar đi cùng người khác."

Y ngẩng mặt, chậm rãi che giấu ghen tuông trong mắt, cúi đầu dùng ống tay áo nghiêm túc lau khô vết bẩn trên mặt em trai, sau đó chính mình không nói một lời đi vào phòng.

Tần Hựu ở bên ngoài dùng sức gõ cửa phòng y, cổ họng nghẹn ngào kêu tên của y, y vẫn là mắt điếc tai ngơ, yên tĩnh thu thập đồ vật của chính mình, mãi đến tận khi tất cả liền khôi phục yên tĩnh.

Thời điểm đến đêm khuya, cửa lại bị người bên ngoài không nhẹ không nặng gõ hai lần.

Y rùng mình, đàng hoàng đứng dậy đi mở cửa.

Không cần nghĩ cũng biết, phương thức gõ cửa này, không thể nghi ngờ là đến từ lloque.

Thường ngày quản dạy bọn họ tuy rằng đều là Tần Hân chiếm đa số, thế nhưng đối với người cha lloque y vẫn luôn luôn tôn trọng kính nể.

Lloque đi tới ngồi xuống, ánh mắt rơi vào túi du lịch bên chân giường, lại như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía y: "Con không mở cửa cho em trai, em trai con nó rất bướng bỉnh."

"..."


"Chúng ta buổi chiều gặp mẹ ruột của con..." Lloque dừng lại, lại nói: "Mẹ ruột của con nói qua, nhất định phải tôn trọng quyết định của con."

"..."

"Hiện tại, việc làm ăn của bà ấy rất tốt." Lloque nhìn thẳng y, khẩu khí bình đẳng ôn hòa, không chút nào giống trưởng bối đang dạy hậu bối, ngược lại càng giống trưng cầu ý kiến của y:

"Nếu như con muốn đi theo mẹ ruột của con, con cũng sẽ có một cuộc sống rất tốt, cha và mẹ con, cũng sẽ không phản đối. Mà nếu là bởi vì nhất thời giận dữ dự định rời nhà trốn đi, tại trước lúc con thành niên, ba không thể cho phép."

"Ba, " Y hít một hơi thật sâu, vẫn là thấp giọng yếu thế nói: "Con có thể lưu lại hay không?"

Lloque nở nụ cười, giơ tay vò tóc của y, nhìn ra y không được tự nhiên liền cấp tốc thu tay về, quay đầu lại giương giọng gọi: "Vợ à! Giúp con trai của em một thu dọn gian phòng đi."

"Cái gì gọi là con trai của em? Levar không phải là con trai của anh sao?" Chờ ở bên ngoài thật lâu Tần Hân đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trên giường túi hành lý nhất thời phát tác: "Mẹ bảo con đi, con liền đi thật?"

"..."

"Con đứa nhỏ này..." Tần hân không nhịn được muốn mắng, lại cứng rắn nuốt xuống: "Nhiều năm như vậy, con đến cùng có coi mẹ là mẹ của con không, con trai?"

Y buồn bực không lên tiếng.

Lloque bật cười lắc đầu đi ra ngoài, đem không gian để cho hai mẹ con.

"Buổi tối..." Tần Hân suy nghĩ một chút, mới tiếp tục: "Là mẹ nói chuyện khẩu khí nặng một chút."

Y quay mặt đi, nhịn xuống oan ức đột nhiên xuất hiện.

Lúc trước ngược lại không cảm thấy thế nào, bây giờ ôn nhu, trái lại khiến trong mắt y chua xót càng sâu.

"Con và Hựu Hựu đều là sự kiêu ngạo của mẹ."

"..."


"Mẹ nói con, cũng là hi vọng con có thể..."

"Mẹ, mẹ không thể trực tiếp một chút sao?" Một cái đầu nhỏ không nhịn được dò vào đánh gãy lời của bà, dáng dấp hận thiết bất thành cương hệt như ông cụ non: "Nói xin lỗi với anh có khó khăn như vậy?"

Tần Hân mạnh mẽ trừng trở lại: "Được voi đòi tiên!"

Tần Hựu làm cái mặt quỷ.

Y cũng cười theo.

Kết quả đổi đến một cái đập đánh ở trên đầu: "Con còn cười?"

Y cười cười sờ đầu một cái, hướng về Tần Hựu đưa tay ra, mặc cho Tần Hựu hoan thiên hỉ địa nhào tới, ngồi vào trong lồng ngực của y.

E rằng y vẫn nên tin tưởng ——

Thay đổi phương thức yêu thương, thêm vào một đối tượng, mà chưa bao giờ từng rời xa.

"Levar lưu lại là tốt nhất!" Tần Hựu vỗ tay nói: "Người một nhà chúng ta, vĩnh viễn cùng nhau!"

Y thuận thế ôm sát em trai, nhìn mẹ và cha ôm nhau cười nhìn bọn họ, cơ hồ hi vọng một đời có thể liên tục như vậy.

Đáng tiếc hạnh phúc cũng không thể kéo dài mãi mãi.

Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận