CHƯƠNG 79
Ngày đầy tháng long tử long nữ, buổi sáng sau khi vào triều, đế hậu ôm Tư Mã Hinh Lan và Tư Mã Ban, dẫn theo Tư Mã Cần, Tư Mã Khiêm cùng đến thái miếu hành lễ, ở trước bài vị liệt thánh liệt hậu bẩm báo, sau đó chính thức xếp tên công chúa và hoàng tử vào gia phả hoàng thất.
Hinh Lan và Ban Nhi rất khỏe mạnh, hơn nữa Tư Mã Ban từ khi ra đời tới nay, chẳng những chưa khóc một lần nào, ngược lại còn thường xuyên cười, bởi vậy Tư Mã Ngung phong nó là Lạc vương. Quả thật là chuẩn xác, có lúc tỷ tỷ Hinh Lan ở trong lòng mẫu thân khóc nháo, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của đệ đệ, cũng sẽ bị hấp dẫn rồi cười ha ha, khiến cho ai thấy cũng dở khóc dở cười.
Đều là song sinh nhưng Tư Mã Hằng và Tư Mã Kiện đều rất giống nhau. Mà Hinh Lan thì giống phụ hoàng, Ban Nhi lại giống mẫu hậu, bởi vậy Tư Mã Ngung đặc biệt yêu thương Hinh Lan. Từ Húc thì đối xử rất bình đẳng, Hinh Lan cũng là do hắn mười tháng mang thai vất vả sinh hạ.
Tương đối lớn tuổi chính là ba ca ca và hai tỷ tỷ, thường thường thay thế nhũ mẫu chăm sóc đệ muội. Tư Mã Cần từng có ý đồ làm ngoáo ộp, muốn dọa khóc Ban Nhi, kết quả tiểu đệ vẫn chỉ thờ ơ, cười tủm tỉm nhìn mình, khiến Tư Mã Cần không thể không khuất phục, cuối cùng buông tha cho Ban Nhi.
Ban Nhi thích ngủ trong lòng Từ Lộ, Hinh Lan thì lại thích được Khiêm Nhi ôm. Xương Bình và Khánh Bình công chúa rất thích hôn hai má muội muội, mà tỷ phu Khổng Chiêu Minh cũng rất hay tới chơi với chúng nó.
Kết thúc buổi lễ ở hậu cung, tổ mẫu hoàng thái hậu cùng với ngoại tổ mẫu Lý Thị phụ trách thay y phục cho Hinh Lan và Ban Nhi. Sau đó phụ hoàng và mẫu hậu sẽ tự mình cắt tóc cho chúng để trừ đi uế khí, cũng ngụ ý rằng tóc chúng có thể dài lại.
Thay y phục xong, Hinh Lan và Ban Nhi được đặt lên một tấm thảm thêu hình hổ, bên cạnh có hai thanh ngân đao và ngân thủy bồn. Phía trong bồn được pha nước ấm, có khăn, chim trả ngọc thạch, giống hệt với hồng điểu đản (trứng chim) và hồng áp đản (trứng vịt).
“Ngung, con của chúng ta thật là đáng yêu”. Từ Húc âu yếm nhìn con mình, không khỏi ca ngợi vài câu. Hinh Lan và Ban Nhi được thay hổ mạo (mũ), hổ bào và hổ hài, trên cổ mang kim khóa phiến, hai tay hai chân đều đeo vòng bạch ngọc. Cái này đều do bọn hắn phân phó chuẩn bị, bởi vì hoàng đế vĩnh viễn nhớ rõ hắn lúc trước cũng từng mặc y phục lão hổ.
“Đây là chuyện đương nhiên, thiên gia phượng tử long tôn, nhất định là nam tuấn tú, nữ kiều diễm, hơn nữa còn có trí tuệ vô song”. Tư Mã Ngung ôm lấy hắn, ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta.
“Các ngươi không cần khen nữa, mau bắt đầu đi, không được chậm trễ giờ lành”. Hoàng thái hậu nhăn mặt, nhẹ giọng quát mắng đứa con.
“Mẫu hậu, chúng ta đã biết, yên tâm, sẽ không trễ”. Hoàng đế cười nói, trong lòng nghĩ tổ mẫu của đứa nhỏ còn khẩn trương hơn cha mẹ chúng nó.
Các vú nuôi tiến lên đỡ Hinh Lan và Ban Nhi, Từ Húc cỡi hổ mạo trên đầu hai đứa nhỏ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh.
“Ngung, cẩn thận không được làm chúng bị thương”.
“Yên tâm, tuyệt đối không”. Tư Mã Ngung cẩn thận cắt đi một nửa tóc của Hinh Lan, rồi sau đó đến phiên Từ Húc cắt. Hinh Lan nhìn cha mẹ không biết đang làm gì nên oa một tiếng khóc lên.
“Ngoan ngoan, đừng khóc, mẫu hậu thương ngươi”. Hinh Lan khóc rất thê lương, Từ Húc vội vàng ôm lấy trấn an, Tư Mã Ngung bỏ tóc của Hinh Lan vào kim hạp, tương lai dùng để chế thành đầu bút lông.
“Hinh Nhi ngoan, ngươi xem xem đệ đệ đang cười kìa, mau cười một cái đi”. Tư Mã Ngung nói với nó, quả nhiên nó lập tức ngừng khóc. Từ Húc giao nó cho Khiêm Nhi ôm lấy.
“Ban Nhi, đến phiên ngươi, ngoan, hôm nay mẫu hậu cắt tóc cho ngươi, ngày sau sẽ càng đen bóng”. Từ Húc lại cầm lấy ngân đao, lặp lại các bước như của Tư Mã ngung đã làm rồi để vào kim hạp.
“Hiền Nhi, Cần Nhi lại đây đỡ lấy Ban Nhi, Khiêm Nhi cứ bế Hinh Nhi”. Tư Mã Ngung phân phó cho mấy đứa con, rồi bắt đầu nghi thức.
Từ Húc cầm lấy khăn bố trong bồn, lau đầu cho con, sau đó cởi áo choàng của chúng ra. Tư Mã Ngung cầm lấy ngọc thạch, điểm nhẹ ba cái vào ngực chúng, hy vọng con lớn lên sẽ can đảm hơn.
“Mau cao lớn, thân thể khỏe mạnh”. Từ Húc dùng hồng áp đản điểm qua thân thể chúng, rồi sau đó dùng hồng điểu đản điểm lên mặt. Một bên nhớ kỹ chuyện cát tường của dân gian, nhưng vốn dĩ chỉ có dân gian mới cầu phú quý, còn hoàng tử công chúa dĩ nhiên không cần làm vậy.
“Nghi thức đã kết thúc, các ngươi mau đến đút sữa”. Tư Mã Ngung biết chúng đã đói bụng.