Chưa bao giờ sân vận động đông như thế có cả học sinh trường khác vả phụ huynh học sinh cũng tập trung đông đen. Điều này khiến áp lực của tôi càng lớn hơn, sợ quá nếu như đang chạy mà bị ngã thì quê lắm nhưng không thắng thì còn thấy quê hơn! Bằng mọi giá phải thắng!
"Cố lên Đan ơi"
"Không cần nhất chỉ cần về đích đầu tiên là được!"
Trời ơi đừng đặt kỳ vọng lớn như thế mà! Hôm qua thì còn thấy tự tin nhưng giờ thì....
"Các học sinh vào vị trí!"
Tiếng nói như đấm vào tai của thầy thể dục khiến tôi giật mình lật đật chạy về phía đường chạy của mình! Có tất cả 50 vận động viên vậy là 1 trọi với 50 tỉ lệ thành công là vô cùng nhỏ bé!
"Chuẩn bị!"
"Sẵn sàng!"
"Chạy!"
Cố lên cố lên phải về đích đầu tiên! Nhờ vận tốc ánh sáng tôi đã vượt qua 48 đối thủ và đang bám sát Băng Vy người đang dẫn đầu! Không ngờ con nặng thịt này lại chạy nhanh đến vậy. Con nhỏ đó tưởng đã đánh bại được tôi nên quay lại nở một nụ cười vô cùng gian manh. Bực thật tôi vẫn nhớ như in cái trận đòn nhừ tử đó! Ngọn lửa uất hận trong phút chốc đã bùng cháy nó thôi thúc tôi vọt lên cán lấy dải băng màu đỏ giành vị trí thứ nhất!
Tiếng reo hò ầm ĩ của các cổ động viên như bùng nổ vang dội khắp sân vận động! Lần đầu tiên cảm thấy mình như một vị anh hùng! Hạnh phúc quá huhuhu.......
"Đan 'prôtêin' quá"
"Đúng đấy! Tớ cũng phải nể cái gọi là vận tốc ánh sáng của cậu!"
"Haha... tớ mà lị!"
Cái tật cứ được khen là vênh mặt lên kiêu hãnh bỏ mãi không được... nhưng quan trọng là đã thắng!
Chúng tôi đang đứng đầu bảng, vị trí thứ hai là nhóm của Băng Vy cách chúng tôi 15 điểm cũng không mấy an toàn! Có những nhóm qua 3 môn thi mà chưa giành được cái vòng nào đã tự động rút lui! Càng tốt như vậy thì càng dễ lọt vào top 10 hơn!
"Ê! Kiệt đâu rồi? 10 phút nữa là đến lượt cậu ta thi rồi mà giờ không thấy báng dáng đâu?"
Chúng tôi gọi mãi không thấy hắn đâu, đúng là tên vô tích sự không biết giờ hắn chui rúc ở đâu nữa? Tôi như con vịt ngơ ngác giữa đám người đông nghẹt vừa bực mà cũng vừa lo nữa nếu hắn không tham gia thì có thể nhóm của Băng Vy sẽ thắng ở môn thi này vì nghe nói anh Bình Uy là vô địch môn nhảy cao!
" Các vận động viên nhảy cao vào vị trí!"
Chắc tôi phải băm vằm mổ xẻ tên này ra quá! Hắn không dám tham gia mà lại đòi tôi đăng ký để bây giờ không thể đổi người khác vào thay! Chúng tôi ngậm ngùi nhìn nhóm của Vy san bằng khoảng cánh cùng vươn lên đứng đầu. Tên Kiệt chết tiệt!
"Trời ơi! Thế là để nhóm nó hòa rồi! Tức thật!"
Tôi như con hổ cái rú ầm lên khiến cả bọn im re không dám ho he lời nào.
"Kiệt đây nè!"
Trúc Linh đi cùng tên đáng ghét đó về phía tôi. Tôi cúi xuống định lấy đôi giày thể thao beeng vào đầu hắn một phát chết tươi!
"Khoan đã! Nghe tớ giải thích!"
"Còn giải thích cái gì nữa? Sao cậu không chết luôn đi!"
Tôi giơ tay lên khiến tên Kiệt co rúm lại.
"Zô ziên! Tự nhiên tớ đi vệ sinh lúc ra thì cửa bị kẹt không mở ra được!"
Tôi gắt lên với Kiệt làm cậu ta sém khóc.
"Đừng có xạo nữa làm gì có chuyện cửa phòng vệ sinh bị kẹt trùng hợp như thế?"
"Không phải bị kẹt đâu mà là có người đã giở trò chơi xấu!"
Trí im lặng nãy giờ lên tiếng làm cơn giận dữ của tôi vụt tắt chuyển sang chế độ im re.
"Đúng vậy! Lúc Kiệt nói với tớ là đi vệ sinh thì tên Trọng bên nhóm của Vy cũng đi theo nhưng tớ lại không để ý!"
"Tôi lại tưởng cậu ta sợ thua nên không dám ló mặt ra thi chứ!"
Tôi cố tìm cách làm lơ đãng chuyện tôi giận dữ vừa rồi cho đỡ xấu hổ. Đúng là phải bỏ cái tật nổi nóng đi thôi, chưa nghe người ta giải thích mà đã làm ầm lên rồi.
"Không có chuyện cậu ấy sợ thua đâu! Cậu ấy đã đoạt giải nhảy cao ở nhiều cuộc thi rồi đó!"
Không ngờ đội của tôi lại có nhiều thiên tài như thế còn Trúc Linh thì không biết là thiên tài hay thiên tai?
Thôi dù sao thì cũng qua rồi làm sao trách Kiệt được tại đội chúng tôi ngây thơ quá nên không biết người ta có thể hạ độc thủ như thế! còn nhưng 3 môn thi nữa mà! Cơ hội còn nhiều!.
"Ê chuẩn bị thi bóng chuyền rồi! Người ta nói cả đội phải tham gia nên tất cả sang nhả tớ tập bóng!"
Tên Vương này dám ra lệnh cho cả tôi nữa cơ đấy nhưng biết làm sao được đành phải sang thôi vì chỉ có nhà cậu ta có sân bóng.
"Bóng!!!!!!!!!"
"Bịch...bịch..."
"Sao không ai đỡ thế hả?"
"Tớ sợ gãy móng tay lắm!"
Trời ạ lúc này tên ẻo lả còn quan tâm đến nhan sắc nữa chứ.
"Lại nè!"
"Bịch...bịch..."
"Trí...! Sao lại chụp bóng rồi đập xuống đất thế kia?"
"Ủa tớ tưởng bóng chuyền với bóng rổ cũng như nhau!"
"Giời ơi là giời!"
"Trúc Linh sao cứ ôm đầu thế hả?"
"Tớ sợ bóng lắm!"
Trúc Linh cứ đứng ôm mặt thấy bóng là né.
"Thế này thì còn thi thiếc gì nữa hả?"
Đại Ma Vương nãy giờ làm huấn luyện viên cũng gào lên chán nản. Chắc không qua nổi môn này rồi!
....................................