Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận

"Cậu tỉnh rồi à!"
Tôi vừa mở mắt ra đã thấy Trí ngồi bên cạnh. Cậu nhìn tôi với vẻ mặt bơ phờ chắc hôm vì tôi mà thức suốt đêm.
"Cậu còn giận tớ không?"
"Không! Tớ có giận đâu."
"Xạo!"
Trí cười tít mắt, cậu ấy cười tức là đã hết giận rồi. Cứ tưởng là Trí sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa chứ.
"À... Tớ muốn hỏi..."
"Cậu muốn biết tớ và Linh làm gì tối hôm đó hả?"
"À... Ừ...!"
"Cậu ngốc thật, thực ra tớ và Linh không hề có chuyện gì cả. Thật đấy!"
"Thế cậu vào nhà Linh làm gì?"
Trí mỉm cười rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. Tự nhiên thấy mình ngố ngố.
"Tối hôm đó Linh nhờ tớ sửa bóng đèn cho Linh vì cô ấy ở một mình lại không biết sửa nên tớ giúp thôi."
"Thì ra là vậy tớ tưởng bọn cậu định bước lên nấc thang để trở thành người lớn chứ!"
"Bó tay với cậu luôn...!"
o0o
Sau hai tuần tham gia hội thi thì chúng tôi lại tiếp tục vùi đầu vào học. Kết quả thì chúng tôi thất bại thảm hại chắc là tại tôi...hì mà cũng không ai trách tôi mà.
"Học bài chưa?"
"Chưa..."
Trí trợn tròn mắt lên nhìn tôi. Tôi chẳng thích môn anh văn tí nào trong khi Trí thì đại siêu!
"Cậu phải học hết những tập tài liệu tham khảo tớ đưa chứ!"

"Tớ quên..."
"Toi rồi..."
"Hì hì..."
Xem kìa tôi không lo mà Trí còn lo hơn tôi nữa chứ. Nhìn mặt cậu ấy trông buồn cười quá!
"Trí...... Cậu ấy kìa!!!!!!"
Ôi không vừa tới cổng trường ngay lập tức một đám nữ sinh vây quanh lấy Trí còn tôi thì bị gạt sang một bên.
"Cậu với con Linh Tép khô là một cặp hả?"
"Híc híc... sao cậu lại chọn nó?"
"....."
Không chỉ Trí mà tôi cũng bất ngờ kém. Hình như hôm đó tôi nói to quá khiến mọi người hiểu lầm.
"Không phải như các bạn nghĩ đâu! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
"Thế còn vụ cậu vào nhà Linh lúc đêm khuya thì sao?"
"Mọi chuyện không như các cậu nghĩ đâu!......"
....
Tôi nghiệp Trí phải mất gần 30 phút đê giải thích hiểu lầm do tôi gây ra. Tôi tưởng nó chỉ gây một làn sóng nhỏ thôi ai ngờ là một cơn sóng thần lớn như vậy.
......
CÁNH ĐỒNG HOA CÚC DẠI
Chủ nhật ở nhà rảnh rỗi không biết làm gì. Tôi lôi một chiếc hộp mà tôi coi đó là chiếc hộp bí mật ra.
Có một bức tượng cô bé và cậu bé đang hôn nhau rất dễ thương, ở đằng sau đó là tên tôi và... Trí. Bức tượng này được tô từ lâu rồi và tôi đã khắc tên của cậu ấy vào buổi tối hôm đó. Tôi cầm bức tượng lên nhìn lại rồi đặt lên bàn học cái nơi đáng ra nó phải ở từ lâu nhưng tôi lại cất dấu nó đi. Đang nhìn ngắm thì bỗng nhiên con mèo nhảy lên bàn học vô tình làm bức tượng rơi xuống vỡ tan. Tại sao?
Hình như có tiếng gọi ở ngoài cổng...
"Đan..."
"Gì vậy?"
Trí gọi tôi ra ngoài cổng, hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần ka-ki đen rất bảnh trai. Giờ mới phát hiện ra anh bạn chơi thân từ nhỏ lại có vẻ đẹp hút hồn như thế.
"Đi với tớ..."
"Đi đâu?"
Trí nắm tay tôi kéo đi không cả nói cho tôi biết là đi đâu nữa. Cậu ấy đưa tôi đi qua bao nhiêu con đường, rồi đến một cánh đồng hoa cúc dại. Đẹp quá lần đầu tiên tôi thấy một cảnh tượng đẹp đến như vậy. Bạt ngàn màu xanh xen kẽ là những bông hoa nhỏ li ti cánh trắng đung đưa theo gió.
"Đẹp không?"
"Đẹp lắm! Sao cậu không nói tớ biết sớm hơn?"
"Hì... Hì nói trước thì còn gì là thú vị nữa!"
Trí nheo mắt cười, tay hái lấy vài cành hoa khẽ cài lên tóc tôi. Bỗng nhiên thấy mặt nóng ran lên.
"Sao đỏ mặt thế kia?"
"Làm gì có..."
Trí nhìn thấy mặt tôi đỏ như cà chua thì ôm bụng cười nắc nẻ.
"Không được cười...!!!"
"Ha ha ha........."
"Tớ đánh chết cậu...."
"Đừng mà tớ không cười nữa... ha ha ha..."

"Không được chạy...."
Chúng tôi chạy nhảy vui vẻ trên cánh đồng hoa đến khi đôi chân mỏi rã rời. Bỗng nhiên Trí ngồi xuống nhìn về một nơi xa xăm.
"Cậu thấy cảnh hoàng hôn đẹp không?"
Trí vẫn nhìn về phía đó rồi hỏi một câu vu vơ.
"Ừ đẹp nhưng cảnh mặt trời sắp lặn xuống trông thật buồn!"
"Ừm... nhưng mặt trời phải lặn thì ngày mai mới mọc lại được chứ.!"
"Hì... Hì..."
"Nếu còn một ngày để sống cậu sẽ làm gì?"
Trí quay lại nhìn tôi rồi hỏi,đôi mắt ánh lên một vẻ suy tư . Sao tự nhiên lại hỏi một câu như thế?
"Nếu còn một ngày để sống thì tớ sẽ ăn hết tất cả những thứ tớ muốn ăn!"
"Haha... Cậu là đồ ngốc!"
Trí bật cười rồi hét to về khoảng không vô tận
"Trí ngốc hơn!"
Tôi cũng đâu có chịu kém hơn bèn hét lớn lên.
"Đan ngốc nhất trên đời!"
"Trí là tên đại ngốc!"
Và cứ như vậy chúng tôi hét đến khô cổ rồi mới quyết định ra về.
"Tớ cõng cậu về nhé!"
"Ừm ...hì"
"Có thể sẽ là lần cuối tớ cõng cậu đó!"
"Tại sao...?"
Tôi rất bất ngờ về câu nói đó, Trí nói giống như cậu ấy sắp phải đi xa và không bao giờ trở về nữa...
"Tại tớ nặng quá hả?"
"À...ừ... cậu nặng như heo á!"
"Sao lại nói tớ là heo!"
Tôi lấy đầu mình đập vào đầu của Trí một cái rõ đau.

"Cậu sao vậy?"
Đột nhiên từng bước chân của Trí trở nên nặng nề, hay tôi nặng như heo thật.
"Tớ không sao!"
"Thôi để tớ xuống đi bọ cũng được!"
"Không! Tớ nhất định phải cõng cậu về nhà."
Tôi thấy rất lo lắng bước chân của Trí cứ lảo đảo dường như sắp ngã khụy. Bước tới cỗng nhà cậu ấy vẫy tay chào tôi rồi quay lưng đi.
Bước vào nhà tôi cảm thấy có gì đó không ổn bèn chạy ra ngoài xem.
"Trí cậu sao vậy?"
Trí nằm bất động dưới đất, tôi lao tới lay cậu ấy nhưng cậu ấy đã bất tỉnh. Tôi hét toáng lên gọi người nhà cậu ấy ra.
Một lúc sau xe cứu thương tới tôi cùng ba và cả ba mẹ của Trí cùng đến bệnh viện. Bóng của Trí khuất xa dần sau cánh cửa của phòng cấp cứu.
"Trí mất rồi!"
Tiếng nói của mẹ Trí như sét đánh ngang tai tôi khiến tôi dường như bất động. Tôi không tin, hình như đang mơ thì phải mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Tôi lấy tay véo vào mặt mình cảm giác đau điếng. Đây là hiện thực không phải là giấc mơ.
"Nó bị mắc bệnh nặng không thể chữa được, cuối cùng thì..."
Mẹ Trí nói trong tiếng khóc nghẹn ngào, cậu ấy bị bệnh nặng tại sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn. Trí tim tôi như bị bóp nghẹt tôi lao vào ôm lấy Trí. Tôi lay mãi mà cậu ấy không chịu mở mắt ra nói lý do cho tôi.
"Cậu tỉnh lại đi tớ xin cậu đấy! Hu Hu..."
Nước mắt tôi dâng lên không thể kiềm chế, tại sao lại như thế? Có ai nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây?
Có một bí mật từ rất lâu, vào một buổi sáng mùa thu trái tim mới lớn của Đào Đan Đan khẽ rung lên trước Trí cậu bạn thân từ thuở còn nhỏ. Tớ thích cậu từ lúc đó nhưng trái tim học cách khôn lớn tự nhủ đó là một cơn say nắng tức thời. Tớ xem đó là một bí mật không bao giờ hé lộ nên chọn cách giữ cậu bên mình như một người bạn thân. Tớ chưa bao giờ nghĩ sự lựa chọn đó sẽ khiến tớ hối hận.
"Cậu ở trong tim tớ nhưng tớ không thừa nhận."
THE END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận