Tớ mơ màng tỉnh dậy, nhìn lại bản thân và quang cảnh xung quanh mới thở phào vì nhận ra mình nằm trong bệnh viện chứ không phải ở Cam.
Má tớ mắt đỏ ửng cười vui vẻ khi thấy tớ tỉnh dậy, ba ở cạnh má còn em gái thì đằng sau.
- Con bé nó tỉnh rồi kìa!
Tớ ngồi phốc dậy, ôm lấy miệng của mình.
Cảm giác vẫn đau ở má và khoang miệng, tựa như thở thôi cũng thấy nhức á.
Má vuốt tóc tớ, ân cần hỏi han:
- Sao rồi con, thấy có đau nhiều không?
Tớ ngước mắt nhìn má cười cho má vui:
- Hơi đau thôi má, con không sao.
Ba tớ ngồi xuống ghế, thở phào:
- May là bọn bắt cóc bị bắt rồi, không thì...
Má tớ giận dữ mắng:
- Cấm cho đi chơi nữa, từ nay về sau đừng có mà xin má đi chơi xa.
Vậy thì chết tớ rồi, tớ cứ thích đi chơi thôi.
Tớ níu áo má, nài nỉ:
- Ơ kìa má, sự cố thôi mà có ai muốn đâu.
Với lại má coi con an toàn về nhà rồi nè!
Con Nga khoanh tay, chọc ngoáy:
- Làm như lúc nào cũng ăn may ấy, bị đấm phù mỏ còn chưa chừa!
Ba tớ liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra mà thoát ra được vậy? Ba với má nghe bạn con báo tin con bị bắt cóc mới tức tốc chạy lên Lâm Đồng, vừa tới nơi lại nghe tin con được cứu và vào bệnh viện nên ba má lại chạy lên bệnh viện xem.
Tớ gãi đầu, cười ngại:
- À thực ra...
Cốc cốc...
- Chúng tôi là công an tỉnh Lâm Đồng có vài điều muốn hỏi nạn nhân Nguyễn Tư Anh.
Là công an muốn hỏi cung đây mà, họ nói xong liền mở cửa vào luôn.
Có hai người, một chú có vẻ dày dặn kinh nghiệm và một chú còn trẻ và non nớt.
Họ nghe tin tớ tỉnh nên xem trước, chú lớn tuổi đứng cạnh giường bệnh cất giọng hỏi tớ:
- Cháu thấy khá hơn chưa?
Tớ gật đầu, nội tâm hơi sợ.
Vốn dĩ tớ không thường xuyên gặp công an hay cảnh sát, phản ứng đầu tiên khi họ gặp mình là sợ.
- D...!Dạ, khá ổn.
Chú đó lấy hồ sơ mà chú trẻ hơn giữ đưa lên xem xét, hỏi tiếp:
- Chú đã lấy lời khai chứng của ba nạn nhân còn tỉnh táo khỏe mạnh, nạn nhân nam vẫn chưa tỉnh nên chú muốn hỏi cháu trước.
Cháu thành thật khai báo cho chú chứ?
Tim đập thình thịch, tớ nhìn chú rồi hỏi:
- Minh Trí vẫn chưa tỉnh sao chú? Cậu có ổn không?
Chú nói:
- Tình hình chung vẫn ổn, tổn thương các phần mềm và đuối sức là nhiều.
Tớ thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu ổn.
Chú ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt tớ:
- Lúc chú phát hiện ra các cháu là ở trong rừng, con đường đó là đoạn đường có thể dẫn ra quốc lộ.
Có ba tên bị đánh ngất đều là đàn ông trưởng thành, là các cháu làm sao?
- Con nghĩ chú đã hỏi người bày ra kế hoạch ngu ngốc này rồi, cài chip bí mật vào người Lê Minh Trí rồi thả cậu ấy vào hang cọp.
Nhờ đó mà các chú có thể lần ra nơi trú ngụ của bọn bắt cóc, cũng là cậu ấy chỉ cho bọn con con đường đó.
Xử lý hai tên trong phòng để tránh chúng giữ bọn con làm con tin, chú cũng tham gia kế hoạch này đúng không?
Tớ nhìn lại mắt chú, thấy được chú cảm thấy có lỗi với quyết định liều lĩnh mang tính mạng người này.
Tớ liền thừa nước đục thả câu, dẫn cảm xúc tội lỗi này cao hơn:
- Chú nhìn thấy miệng con chứ, con bị tên bắt cóc đánh cho thành ra thế này vì con vốn là đứa con gái nhỏ bé yếu đuối.
Chú có thể tin được, một thằng con trai bị thương bầm dập và bốn đứa con gái học sinh chưa trưởng thành có thể xử toán cướp cao to lực lưỡng?
Má cản tớ, mắng nhỏ:
- Tư Anh...
Nhìn thấy chú đổ mồ hôi hột, tớ liền dừng trò đùa của mình lại.
Hơn hết, tớ hơi giận chú vì là người cấp cao mà đưa ra quyết định trẻ con dựa vào lời của một thằng nhóc.
Chẳng biết chú đang suy nghĩ gì nữa, đề cao học sinh thời nay quá chăng?
Chú cúi đầu, trịnh trọng:
- Chú có lỗi với các cháu, chú thực sự xin lỗi.
Hoàng Gia Khánh có quan hệ với cấp trên, chú không thể đắc tội.
Hơn nữa, trong thời gian ngắn chú chưa thể nghĩ ra giải pháp nào hợp lý hơn.
Bọn tội phạm này rất tinh ranh, chú chỉ đành liều một phen.
Bọn cháu cũng tài thật, đánh được ba tên.
Cháu có thể nói rõ với chú về tình hình không?
Tớ khoanh tay, ngẫm nghĩ:
- Tên gầy là do bạn Trí khống chế, tên béo là do con xử.
Bọn con trói chúng bằng áo khoác và đánh ngất mới chạy ra ngoài.
Trong lúc chạy bọn con bị một tên khác đuổi theo cầm dao đòi chém, ba bạn kia chọi đá làm hắn rơi dao, con và Trí liền đánh ngất hắn.
Sau đó mấy chú tới, đưa bọn con vào bệnh viện.
Chú công an ngơ ra:
- Thế thôi à?
Tớ gật đầu, đầy chân thành:
- Vâng, chỉ có vậy thôi.
Chú bật cười:
- Vậy mà bảo nhỏ bé yếu đuối, cháu có thể xử một tên mà không sợ gì hết.
Cháu có học võ hả?
Tớ ngượng ngùng vừa nói vừa rén:
- Nói võ thì hơi sai, con chỉ học đấm nhau phòng thân từ một anh khối 12 thôi ạ.
Chú công an trẻ đang hí hoáy ghi, chú kia gật gù rồi đứng dậy.
- Chú hỏi xong rồi, có lẽ sau cháu còn lên đồn công an dài dài đấy.
Chú đi đây, chào anh chị tôi đi.
- Dạ.
Ba với em gái ra ngoài mua đồ, còn má tớ thì ngồi gọt hoa quả với sắp đồ.
Tớ chán không có gì làm, leo xuống giường định ra ngoài.
- Đi đâu đó?
Má thấy tớ đi, liền hỏi.
Tớ kéo cây truyền nước, trả lời:
- Con sang thăm bạn, bạn Trí á má!
- Đi đâu mà đi, khỏi bệnh rồi thăm một lần luôn.
- Thôi mà, con còn khỏe chán!
Tớ mặc kệ má phản ứng ra sao phóng lẹ luôn, ở lại lâu má lại không cho đi.
Tớ hỏi thăm mấy cô điều dưỡng phòng của Trí, lần mò mãi mới biết.
Lẽn bẽn mở cửa dòm vào trong, tớ thấy Trí đang trên giường nên yên tâm thở phào.
Cậu nằm yên tĩnh lắm, gương mặt có mấy vết tím bầm cơ mà chẳng làm cậu xấu đi chút nào.
Tớ ngồi gần cậu, ghé sát mặt cảm nhận hơi thở của cậu.
Vẫn ấm áp, may quá.
Lạch cạch...
Tiếng cánh cửa mở ra, tớ giật mình ngồi thẳng lại nhìn ra.
Một cậu con trai bước vào với ánh mắt ngỡ ngàng y chang tớ, chậm rãi hỏi:
- Ai vậy?
Người con trai này không cao, gương mặt khá đẹp kiểu dịu dàng nhưng trông rất yếu ớt.
- B...!Bạn của Minh Trí ạ?
Cậu ta bước vào rồi đóng cửa lại, chăm chăm nhìn tớ làm tớ sởn da gà.
- Tôi là anh của Trí.
- Anh Trí? A...!Là anh Minh Trọng sao?
Lê Minh Trọng! Là Lê Minh Trọng anh trai của Trí này!
Là người mà tớ chơi suốt năm lớp 1, người bạn đầu tiên của tớ.
Quả nhiên, dáng vẻ rụt rè cẩn trọng này không sai vào đâu được hết.
- Sao em biết tên của tôi? Là em trai tôi kể với em hả?
- D...!Dạ, có chút.
Anh có nhận ra em không?
Anh Trọng nhíu mày, ngồi xuống ghế:
- Hình như tôi không quen em.
Đột nhiên tròng mắt anh dãn ra khi anh nhìn Trí, rồi ánh mắt đó liền dời lên người của tớ.
Miệng khẽ run:
- Chẵng lẽ em...!em là...
- Anh nhận ra rồi à?
- Xíu?
Vì tránh làm phiền Trí nghỉ ngơi, tớ với anh Trọng hẹn nhau lên sân thượng nói chuyện hàn huyên.
Gió mắt thổi qua mặt, anh Trọng cười rõ tươi:
- Không ngờ đấy, anh có thể gặp lại Xíu!
Tớ khẽ cười lại với anh, nhìn xuống dưới:
- Em cũng không ngờ.
Anh Trọng thở dài:
- Phản ứng đó có nghĩa em biết bọn anh đổi chỗ cho nhau lúc nhỏ đúng không?
- Ừm, em biết rồi.
- Em không giận à?
- Em có thể giận hả anh? Nếu giận, em chẳng ở đây nói chuyện với anh rồi.
Anh Trọng cười khẩy:
- Ừ nhỉ, em nói đúng.
Chuyện xưa lắm rồi, anh vẫn còn nhớ lúc nhỏ anh chơi với em rất vui.
Em là người đầu tiên anh hòa nhập được và cũng là người đầu tiên anh thấy vui khi ở cạnh.
Đột nhiên anh tiến lại gần tớ, nhìn vào mắt tớ:
- Anh đã từng nghĩ, anh thực sự thích em rất nhiều và muốn cùng nhau đi đến cuối đời.
Đến giờ, cảm xúc gặp em vẫn trọn như lần đầu.
Tớ có hơi bất ngờ, vì vốn dĩ tớ đối với anh hoàn toàn đơn giản là bạn bè bình thường thôi.
Chưa bao giờ tớ nghĩ anh có thể suy nghĩ sâu xa đến thế.
Trông xấu xấu mà lắm anh đổ thế nhỉ?
- Minh Trí có làm em buồn gì không? Nó ghét anh nhiều như vậy, chắc là đối xử với em tệ lắm nhỉ?
Tớ liền phủ nhận:
- Không, Trí rất tốt với em.
Cậu còn là bạn trai em nữa, sao có thể đối xử tệ được anh.
- Nó luôn muốn anh đau khổ cố gắng phá hoại những gì anh thấy thích hay hứng thú, chắc là nó sắp bỏ rơi hay làm em đau khổ đấy em cứ cẩn thận.
- Nó qua rồi anh ạ, bây giờ cậu dùng trái tim đối xử với em.
Không phải em mụ mị hay gì đâu anh, Trí tốt lắm ấy anh...
- Anh biết mà...
Anh trọng khoanh tay trên lan can, vẻ mặt ủ rũ như có nhiều tâm sự.
- Nó là đứa em trai tốt của anh, anh biết mà.
- Anh thôi cái vẻ mặt thương hại với tôi đó đi...
Giọng Trí vang lên, có vẻ không vui.
Tớ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cậu đứng ở cửa dựa vào tường giận dữ.
Anh Trọng ngại ngùng, nở nụ cười hòa hoãn:
- Em tỉnh rồi.
Trí khệnh khạng đi tới nắm lấy tay tớ, để tớ sau lưng mà che chắn.
- Anh bệnh tật như vậy đến đây làm cái gì? Mau quay về đi.
- Anh biết tin em gặp nạn, muốn đến thăm em mà...
- Tôi không có cần anh thăm, tôi rất khỏe.
Anh cuốn gói về Hồ Chí Minh hộ tôi cái!
Tớ kéo áo cậu, ngăn cậu quá nóng nảy mà sinh sự.
Chưa bao giờ tớ thấy Trí mất bình tĩnh như vậy, nhìn anh trai như nhìn thấy kẻ thù ấy.
Là do anh Trọng diễn quá sâu hay không có thù hận gì với Trí, nhìn anh khốn khổ bất lực lắm.
Trí ngoảnh lại nhìn tớ, lại tiếp tục xù lông với anh Trọng:
- Xíu là của tôi, là của tôi rồi anh đừng có giở trò.
- Anh không có, anh chỉ là muốn nói chuyện với em ấy ch...
- Tôi không cho phép anh nói chuyện với Xíu, anh mau đi đi, về Hồ Chí Minh về nhà anh đi!
- Được rồi em đừng nóng, anh đi, anh đi là được.
Nói đoạn anh Trọng lủi thủi rời khỏi, Trí thì trông như chưa hết lửa giận.
Tớ không biết hai người có hiềm khích gì lớn, nhưng tớ không thích cách Trí đối xử với anh trai cậu như vậy.
Anh Trọng có vẻ rất quý Trí, còn Trí thì tạo ra lớp gai chống phá không cho anh Trọng lại gần hay tiếp xúc.
- Bà hẹn với anh Trọng lúc tui ngủ hả? Sao bà lại làm vậy?
Trí bấu vai tớ, bực bội hỏi.
Tớ nhíu mày, trả lời lại:
- Nói chuyện chút thôi, dù gì cũng là người bạn đầu tiên khi tớ đi học.
Cậu cần gì khó chịu như vậy?
- Tui đương nhiên không vui, huống hồ anh Trọng rất thích bà.
Bà là người yêu của tui, tui có thể ghen mà.
Tui không thích anh Trọng với và tiếp xúc nhau, hai người tránh xa nhau là tốt nhất.
Tớ biết Trí thiệt thòi rất nhiều, tớ không thể dành cho cậu thời gian và tình cảm nhiều khi bọn tớ quen nhau.
Tớ không thể trách cậu ghen, nhất là đối với người cậu coi thành kẻ thù.
Nhưng tớ cứ thấy gai trong lòng khó chịu cực kì.
- Lê Minh Trí, cậu biết tớ thích cậu ở điểm nào không?
- Hả?
- Cậu rất hiểu chuyện, cậu đối xử với mọi người tinh tế lắm.
Mà sao người thân ruột thịt có thể thô lỗ như vậy, tớ thực sự sốc.
Trí cúi đầu, vuốt mặt tớ:
- Tui làm Xíu sợ sao? Tui không cố ý, tui mất bình tĩnh khi gặp anh Trọng nên mới vậy.
Xíu ơi, đừng sợ tui mà.
Tớ lao vào ôm lấy cậu, thút thít:
- Tớ không sợ Trí, bất ngờ thôi.
Có vẻ anh Trọng muốn làm lành với Trí, tớ thấy anh đáng thương kiểu gì ấy.
Nếu em gái tớ mà mắng tớ như vậy, tớ cũng thấy buồn.
Trí ôm lại tớ, thủ thỉ:
- Xíu không biết đâu, có lẽ cả đời này...!tui cũng không muốn hòa hợp với anh Trọng.
Như vậy là tốt nhất rồi...
Câu chuyện gia đình tớ không dám soi mói hay trách móc, đúng là mỗi người sống trong hoàn cảnh khác nhau sẽ có suy nghĩ khác nhau sao tớ hiểu được Trí cảm thấy sao chứ.
- Trí làm bạn trai tớ nhé?
- Thì tui vẫn làm bạn trai Xíu mà.
Tớ vuốt ve mặt cậu, khẽ cười:
- Ừ, Trí vẫn là bạn trai tớ.
Cơ mà giờ Trí với tớ đừng giấu diếm nữa nhá, tớ sợ Trí bị kẻ khác cướp mất tiêu tớ buồn lắm.
Trí ngơ cả người, cậu vui đến mức bế tớ bay lên luôn.
Cái cậu này đang đau ốm mà sức còn mạnh như vậy nữa.
- Xíu nói thật nhá?
- Thật mà.
Trí cúi đầu thơm lên trán tớ:
- Vậy là tui có thể hôn Xíu công khai rồi, có thể ôm có thể thân thiết với Xíu.
Thực sự rất tuyệt luôn!
Ôi trời, mấy cái đơn giản đời thường của một cặp yêu nhau như vậy tớ không cho cậu được, tớ tồi thật mà.
Trí kề môi lên môi tớ, nhẹ nhàng hôn.
Đã rất lâu rồi, tớ chưa thể ở gần cậu như bây giờ.
Mọi cảm xúc, mọi giác quan, tớ đều cảm thấy rạo rực bồi hồi.
Tớ choàng tay giữ lấy cổ cậu, sợ rằng cậu sẽ vuột mất khỏi tầm tay.
Bây giờ, cậu vẫn là của tớ.
- Trí, tớ xin lỗi Trí...
Cậu bóp má tớ, cười dịu dàng:
- Sao thế?
- Vì làm cậu giận.
Thực ra lần đó là vì nhận tiền thù lao lớn nên tớ mới giúp thằng Khánh giữ mặt mũi, tớ không phải là kẻ tồi đâu...
Cậu chặn họng tớ bằng cách hôn thêm lần nữa, lần này cậu hôn sâu mà còn đưa lưỡi vào khiến tớ không thể thở được.
Cuối cùng cậu mới buông tớ ra, trêu ghẹo:
- Nó hôn giỏi bằng tui không? Thấy sao, tui giỏi hơn nhiều.
Tớ thì thở hồng hộc, ngại ngùng che mặt.
Trí cố kéo hai tay tớ ra, nhìn thẳng vào mắt tớ:
- Tui sợ Xíu bị mang tiếng xấu mới tỏ ra xa cách như vậy, tui đợi thời gian trôi qua để mọi người quên hết mới trở về bình thường.
May quá, nó nằm ngoài dự định của tui.
Tui có thể công khai rằng tui thích Xíu rất nhiều, rất rất nhiều!
Cậu ôm lấy tớ, âu yếm:
- Xíu là của tui, tui là của Xíu.
Chúng ta là của nhau, đời này..