Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta


【1】
Đêm qua vừa có một trận mưa, trong không khí đầy mùi ẩm ướt, thoang thoảng mùi bùn đất.
Trong đình, từng khóm hoa lay ơn* đua nhau khoe sắc, ngượng ngùng soi bóng qua gương, làm lộ ra dàn ngói xám phía sau, nổi bật một màu xanh trong vắt kéo dài đến phía trên làn váy của thiếu nữ.
Thiếu nữ cẩn thận xách lên làn váy, nghiêng đầu nhìn trộm nét mỹ lệ của chính mình qua gương.
Trên gương mặt hình trứng ngỗng mượt mà được khảm một đôi mắt hồ ly linh động, hàng mi thướt tha, bên dưới chiếc mũi nhỏ tinh xảo là một đôi môi hồng nhuận, mềm mại.

Một đầu tóc đen được búi kiểu "triều vân cận hương kế", làn da như tuyết trắng mùa, tay chân tinh tế lại không mang nét suy nhược, chiếc váy dài màu lam nhạt phác họa ra dáng người yểu điệu.
Tỳ nữ Hồng Miên hầu hạ thân cận cũng không khỏi có chút thất thần, cho dù nàng là nữ tử, đã hầu hạ nhiều năm bên cạnh cô nương, cũng không nhịn được cảm khái, cô nương sinh ra đúng là đẹp cực kỳ.
“Cô nương, chúng ta vẫn nên đi mau thôi, nếu đi chậm, lão gia lại giáo huấn ngài.” Hồng Miên khôi phục tinh thần, nhắc nhở Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh bị Hồng Miên nói, mới vội vàng nhanh chân đi đến Minh Huy Đường.
Trước đó, Triệu Mậu Sơn cùng người làm ra ngoàI hơn hai tháng, nửa đêm hôm qua vừa mới về đến nhà, lúc đó trời đã khuya, nên sáng sơm hôm nay con cái mới đề tới thỉnh an, cùng nhau dùng cơm sáng.
Ở cửa Minh Huy Đường, Triệu Doanh Doanh cùng hai vị tỷ muội gặp gỡ.
Ba người liếc nhau, mỗi người đều mang một tâm tư riêng.
Triệu Mậu Sơn có tồng cộng ba nữ nhi, trong đó Triệu Doanh Doanh do nguyên phối Lương thị sinh ra.

Lúc Lương thị sinh ra Triệu Doanh Doanh không may mắc bệnh thiếu máu, không đến một năm liền qua đời.

Không lâu sau đó, Triệu Mậu Sơn liền cưới Lâm thị, hai năm sau sinh hạ một người con gái, gọi là Triệu Uyển Nghiên.

Trừ việc này ra, Triệu Doanh Doanh còn có một người tỷ tỷ tên là Triệu Như Huyên, người nay do Nhu di nương sinh ra.
Ba tỷ muội qua ngần ấy năm vẫn trong tối ngoài sáng tranh đấu.


Chỉ là, người thua luôn là Triệu Doanh Doanh.
Mỗi lần Triệu Doanh Doanh cùng các nàng xảy ra giao tranh, nàng đều thua rất thảm.

Hồng Miên cho rằng, đại khái bởi vì cô nương nhà nàng đã dùng đầu óc để đổi lấy mỹ mạo, cô nương thật sự không đủ thông minh, mỗi lần đều bị rơi xuống bẫy của người khác.
Nhưng Triệu Doanh Doanh tự mình nghĩ lại, cuối cùng kết luận là do mẫu thân nàng qua đời sớm, tuy nói nàng chiếm được thân phận con vợ cả nhưng thực tế đều vô dụng, mà tỷ tỷ cùng muội muội nàng đều có mẫu thân che chở, lúc nào cũng có thể chống lưng cho các nàng.

Nàng vốn dĩ không cho rằng là do chính nàng.
Triệu Doanh Doanh đặt mắt nhìn một vòng trên người Triệu Uyển Nghiên cùng Triệu Như Huyên, mỉm cười lễ phép, cùng hai người chào hỏi: "Đại tỷ, tam muội"
Triệu Như Huyên mỉm cười đáp lại: "Nhị muội muội hôm nay là mặc y phục mới? Ta dường như chưa thấy qua lần nào, xiêm y này quả thực xinh đẹp, mặc lên người muội muội quả thực là lụa đẹp vì người."
Triệu Doanh Doanh hơi câu khóe môi: "Kỳ thật ta cảm thấy cũng không phải là lụa đẹp vì người, chủ yếu là do cả ta và lụa đều đẹp đi."
Triệu Doanh Doanh đối với mỹ mạo của chính mình cũng hiểu thấu, từ nhỏ khi được người khác tán dương, thông qua ánh mắt cùng ngôn từ nàng đều biết được, đây cũng là điều nàng lấy làm tự hào.
Triệu Như Huyên đại ý là nói khách sáo một ít, không nghĩ tới Triệu Doanh Doanh da mặt lại dày như thế, liền cười cứng đờ, bất quá rất nhanh liền biến mất: "Nhị muội muội đích xác là trời sinh xinh đẹp, bằng không thì sao lại được Tiêu công tử ưu ái?"
Tiêu công tử trong miệng Triệu Như Huyên chính là vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh.
Lời này nói ra hàm ý chỉ Triệu Doanh Doanh có thể cùng Tiêu công tử đính hôn đều dựa vào mỹ mạo.

Kỳ thật lời này không phải khen nàng, nhưng Triệu Doanh Doanh lại không nghe ra.
Nàng nghe Triệu Như Huyên nói đến Tiêu công tử liền có chút kiêu ngạo.
Mấy năm nay, ba người các nàng đều là trong tối ngoài sáng phân cao thấp, mọi sự điều phải đem ra so một phen, Triệu Doanh Doanh duy chỉ có thể thắng về vẻ ngoài và hôn sự.
Hôn phu của Triệu Doanh Doanh gọi là Tiêu Hằng, hắn là con trai thứ của Thái thú Hồ Châu, hắn ở Hồ Châu nổi danh là đại tài tử, văn võ song toàn, tuấn tú nhã nhặn, lại nho nhã lễ độ, toàn bộ cô nương ở Hồ Châu Thành đều ái mộ hắn.

Nhưng Tiêu Hằng lại đối với Triệu Doanh Doanh nhất kiến chung tình, lập tức tới cửa cầu , định ra việc hôn nhân, sang năm liền có thể thành hôn.

Năm ngoài Tiêu Hằng thi đậu công danh, hiện giờ đang ở gần Tương Châu làm quan tứ phẩm.
Lại xem hai vị tỷ muội nàng, Triệu Như Huyên đã sớm định hôn sự, là con trai của quan lục phẩm, cả phẩm hạnh cùng tướng mạo đều không có trở ngại, cũng có thể xưng là ưu tú.
Lại xem đến Triệu Uyển Nghiên, hôn sự của nàng ta còn chưa được định ra, nhưng Triệu Doanh Doanh lại cảm thấy Triệu Uyển Nghiên sẽ không tìm thấy lang quân tốt hơn vị hôn phu của nàng.

Luận về gia thế, tướng mạo, tài học, đưa mắt nhìn một vòng toàn bộ Hồ Châu cùng không có người nào có thể hơn được Tiêu Hằng.
Triệu Uyển Nghiên nghe các nàng nói, chỉ cười một tiếng, xoay người đi vào cửa.
Triệu Doanh Doanh nghĩ nàng ăn thiệt, trong lòng mừng thầm, tự giác nghĩ hôm nay nàng chiếm thế thượng phong.
Triệu Như Huyên thấy Triệu Uyển Nghiên đã đi, liền cùng Triệu Doanh Doanh đi theo vào cửa.
Ba người đi vào cửa viện sau của Minh Huy Đường, lại đi qua một đoạn đường sỏi đá, đi một lát đã có thể nhìn thấy thân ảnh của Triệu Mậu Sơn cùng Lâm thị.
Từ biệt phụ thân hai tháng, trong lòng Triều Doanh Doanh Doanh tính toán, chờ lát nữa đến trước mặt phụ thân chúc cát lợi, trước đó phụ thân nói nàng không đủ hào phóng, nay cha ắt hẳn đã thấy nàng thay đổi.
Đương lúc nghĩ ngợi tìm lời vừa ý, đột nhiên dưới chân nàng vấp phải thứ gì, cả người liền ngã quỵ ở cửa.
Lần này vừa vặn là ở trước cửa thềm đá, Triệu Doanh Doanh theo bản năng dùng tay chống xuống, làm đau đớn nhất thời ập đến, nàng chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Triệu Mậu Sơn mắt nhìn nữ nhi té ngã trên đất, xoa xoa giữa mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Làm sao tại ngã? Đã lớn đến vậy còn lỗ mãng, ngày làm sau gả cho người khác?"
Hồng Miên nhanh chóng chạy đến đỡ cô nương nhà nàng, nhìn bàn tay trầy da của Triệu Doanh Doanh, nàng có chút đau lòng.

Triệu Doanh Doanh bàn tay bị trầy, đến cả đầu gối lẫn khuỷu tay đều bị thương, hôm nay nàng vừa mặc y phục mới cũng đã làm bẩn xiêm y, chật vật không thôi.

Phụ thân còn nói nàng lỗ mãng, nhưng nàng vừa nãy đi rất tốt, rõ ràng là có người cố ý làm vướng chân nàng.
Triệu Doanh Doanh có chút ủy khuất, nhịn xuống giọt lệ sắp trào ra, nhỏ giọng biện giải: "Cha, không phải ta lỗ mãng, là có người cố ý làm vướng chân ta..."
Nàng vừa rồi rõ ràng cảm giác được có người vươn chân đến bên người nàng một chút, chỉ không biết l;à Triệu Như Huyên hay là Triệu Uyển Nghiên.

Triệu Mậu Sơn ghét nhất là nữ nhi trong nhà khóc sướt mướt, trên tay cầm đôi đũa đập mạnh xuống bàn, quát lớn: "Đã nháo đủ chưa? Chính mình hành sự lỗ mãng liền không nhận, còn hắt nước bẩn lên những người khác, ta thường ngày dạy dỗ ngươi như vậy sao?"
Triệu Doanh Doanh biết cha nóng giận nhung chính mình cũng bị ủy khuất, thấp giọng nói lại một câu: "Ngài ngày thường...Cũng không dạy dỗ ta..."
Nàng cảm thấy nàng nói chính là sự thật, đến tai Triệu Mậu Sơn lại là lời oán hận.

Sắc mặt Triệu Mậu Sơn càng trầm, lạnh mặt hướng Hồng Miên nói: "Đưa nhị tiểu thư trở về, đổi xiêm y, cũng không cần quay lại đây, chờ lát nữa đem thức ăn đến viện của nó đi."
Quan hệ giữa Lâm thị và Triệu Doanh Doanh xưa nay luôn không thân cận, nhưng trường hợp này cần phải nói đôi câu, liền khuyên Triệu Mậu Sơn nguôi giận, bảo trọng thân thể.
"Lão gia, người cũng đừng nên quá nóng giận, Doanh nha đầu vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là việc hiển nhiên, chúng ta ăn cơm trước đi."
Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng: "Bộ dáng đấy của nó, sau này gả làm thê người khác, chỉ sợ muốn đem Triệu gia chúng ta làm cho mất mặt hết."
Lâm thị nói: "Không phải vẫn còn chút thời gian sao, người dạy một chút là được."
Câu nói tiếp theo, Triệu Doanh Doanh liền không nghe được, nàng đã ra khỏi Minh Huy Đường.

Tại đầu gối truyền đến một trận đau đớn, Triệu Doanh Doanh hít một ngụm khí, lại nghĩ nếu mẫu thân nàng còn tại thế, hôm nay tất nhiên sẽ che chở nàng.
Tưởng tượng như vậy, nước mắt lại rơi xuống.

Nàng lại không dám khóc to, đành phải nhịn xuống mà nức nở, bả vai cứ rung rung.
Hồng Miên nghe được, trong lòng không nhịn được khó chịu, lại không biết phải an ủi từ đâu.

Chờ đến khi đến gần Xuân Sơn Viện, Hồng Miên mới nói: "Cô nương đừng khóc, nô tỳ tìm hòm thuốc đến, giúp cô nương xử lý miệng vết thương."
Triệu Doanh Doanh nhịn không được liền oán than cùng Hồng Miên: "Vừa rồi ta nên cẩn thận một chút, nếu không cũng sẽ không mắc mưu, chọc cho phụ thân không cao hứng.

Lúc ấy chỉ lo giải thích, liền không để ý đến tâm trạng của phụ thân, kết quả hai nàng ta lại dùng chiêu này."
...
Hoắc Bằng Cảnh gác bút xuống, đem những sổ con đã phê duyệt đóng lại, lại sửa sang một chút rồi giao cho Triều Nam.
Triều Nam gật đầu, đã biết kế tiếp nên làm gì, rất nhanh thân ảnh liền biến mất ở bên trong đình viện.
Hoắc Bằng Cảnh đứng dậy mở cửa sổ ra, không khí ẩm ướt liền ập đến, ngoài cửa sổ từng giọt nước đọng lại sau mưa theo mái hiên nhỏ xuống, lá cây được nước gột rửa qua lại trong thêm vài phần.

Hắn đã chuyển đến Hồ Châu vào tháng hai.
Người người đều nói rằng Giang Nam đẹp,
Người đến chơi chỉ muốn ở lại Giang Nam tới già.
Nước xuân màu biếc như trời,
Trong thuyền vẽ nghe tiếng mưa ngủ.
Ở nơi này lâu, lại giống như thơ nói, an tĩnh lại thanh thãn.
Hoắc Bằng Cảnh hít một hơi thật sâu, mùi hương này lại gợi lên cho hắn một đoạn hồi ức xưa cũ mà đã lâu không hồi tưởng.
Cùng với hơi thở ẩm ướt thì bên tai Hoắc Bằng Cảnh lại thoáng nghe tiếng nức nở của thiếu nữ, từ một bức tường ngăn ở cách đó không xa truyền đến.
"...Ta hôm nay là lần đâu tiên mặc xiêm y mới...!Các nàng cư nhiên lại dùng loại chiêu này..."
Hoắc Bằng Cảnh nhướng mày.

Đây là gợn sóng duy nhất trong những ngày bình lặng của hắn ở Hồ Châu.
Cách vách là viện của một tiểu cô nương, thi thoảng liền nghe nàng khóc một phen, một mặt khóc, mặt khác lại muốn lên án, kể lại ủy khuất của nàng.

Đều là chút việc nhỏ trong nhà, như nàng cùng tỷ muội giao tranh như thế nào, lại thua thảm thế nào, bị cha răn dạy ra sao.
Hoắc Bằng Cảnh kỳ thật không muốn nghe, chính là cái sân của hắn chỉ cách viện nàng một bức tường, hắn lại là người tập võ, tai thính mắt tinh, không muốn nghe cũng phải nghe.

Mà tiểu cô nương kia lại vẫn ở trong sân nói chuyện, chưa từng nghĩ đến tai vách mạch rừng.
Hôm nay thiếu nữ lại oán trách nói, tựa hồ là nói phụ thân nàng xa nhà, nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng của phụ thân, lại để tỷ muội làm vướng ngã, bị cha răn dạy, nàng không đành lòng liền cãi lại, lại rước lấy một trận răn dạy càng nghiêm khắc từ cha nàng.
Này là việc nhỏ.

Hoắc Bằng Cảnh thở dài một tiếng, lắc đầu bật cười.

Từ mấy ngày nay bị bắt phải nghe, ấn tưởng duy nhất của Hoắc Bằng Cảnh đối với người thiếu nữ kia chính là: Làm người ta giân sôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận