Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta


Tiêu Hằng từ khi đi Tương Châu nhậm chức lâu lâu liền sẽ sai người mang chút lễ vật đến cho Triệu Doanh Doanh.

Không chỉ cho mỗi Triệu Doanh Doanh, Triệu Mậu Sơn cùng Lâm thị, Triệu Uyển Nghiên cùng Triệu Như Huyên, tính cả hai vị đệ đệ khác của Triệu Doanh Doanh đều có phần, thật sự săn sóc rất chu đáo.
Còn chưa thành hôn liền đối tốt với Triệu Doanh Doanh nhe vậy, mặc cho ai nhìn cũng đều đỏ mắt.
Triệu Như Huyên trêu chọc: "Hiện giờ nhị muội phu đối tốt với nhị muội như vậy, ngày sau nhị muội gả cho hắn còn không bị sủng lên trời đi?"
Triệu Doanh Doanh nghĩ đến nàng ta hôm qua giả mù sa mưa, nhất thời có chút không vui, cố ý nói: "Sủng lên trời hay không không quan trọng, đừng quăng ngã trên mặt đất liền tốt."
Nàng âm dương quái khí nói Triệu Như Huyên, Triệu Như Huyên dĩ nhiên cũng nghe hiểu, sác mặt thay đổi.
Triệu Mậu Sơn hôm qua không đi, cũng không biết cụ thể phát sinh sự tình gì, lúc này lại cao hứng, vẫn chưa nhận ra các nàng đang nói đâm chọc nhau.
Triệu Như Huyên xem thái độ của Triệu Doanh Doanh, có chút không hiểu rõ ý nàng, nàng ta không phải hôm qua đã bị lừa rồi sao? Như thế nào lúc này lại nhắm vào nàng? Chẳng lẽ là phát hiện cái gì?
Triệu Như Huyên hậm hực cười, không nói cái gì nữa.
Triệu Doanh Doanh thu hồi tầm mắt, từ trong tay tỳ nữ nhận thư, mở ra, chữ viết phía trên đoan chính lại xinh đẹp, rất giống ấn tượng Tiêu Hằng để lại cho người khác.
Bỗng chốc nàng lại nghĩ đến Nguyệt thần.
Nguyệt thần cùng Tiêu Hằng thập phần bất đồng, Nguyệt thần lại không quy củ như vậy, lại thêm phần phiêu dật.
Trên thư nói, Tiêu Hằng tháng sau có thể trở về mấy ngày, hắn lại nói nhớ rõ ngày mất của mẫu thân Triệu Doanh Doanh, hắn trở về liền cùng nàng đi đến chùa cầu phúc.
Triệu Doanh Doanh cố ý nói cho bọn hắn nghe: "Hắn nói tháng sau trở về, bồi ta đi cầu phúc cho nương."
Triệu Mậu Sơn đối với sự săn sóc của con rể tương lai vô cùng vừa lòng, liên tục gật đầu.
Lâm thị nhìn mắt nữ nhi, trong lòng có chút hụt hẫng, một mặt hận đó không phải là con rể của bà ta, một mặt lại không để người khác tìm ra manh mối, liền chỉ cười cười, ứng phó một câu: "Tiêu nhị lang thật có tâm."
Triệu Uyển Nghiên nhìn sắc mặt của Triệu Doanh Doanh, ngón tay trong tay áo bấm chặt.

Nàng cô cùng ghét lúc Triệu Doanh Doanh đắc ý.
Cúi đầu nhìn thấy lễ vật Tiêu Hằng tặng cho nàng, ánh mắt Triệu Uyển Nghiên khẽ động.
Vừa vặn Triệu Mậu Sơn hỏi, Triệu Uyển Nghiên ngước mắt cười, đem trúc tiêu lấy ra cho mọi người xem, lại nói: "Tiêu của ta lúc trước chỉ dùng được vài ngày đã hỏng rồi, Tiêu nhị công tử quả thật chu đáo."
Triệu Mậu Sơn gật gật đầu, Tiêu Hằng luôn nhớ kỹ sở thích của họ quả thật không tồi.
Triệu Uyển Nghiên cầm tiêu lên, đột nhiên cười với Triệu Doanh Doanh.
Kẻ ngu xuẩn này thực sự nghĩ Tiêu Hằng thật sự chỉ thích nàng ta sao?
Ngày sau chờ nàng đem Tiêu Hằng đoạt đến tay, sẽ hung hăng làm cho Triệu Doanh Doanh mất mặt.
Triệu Doanh Doanh nghĩ nàng cười có chút kì quái, chỉ tưởng nàng ta bị chính mình kích thích, vẫn chưa nghĩ nhiều.
Mọi người đều nhận lễ vật của Tiêu Hằng, khen vài câu liền tan rã.
Triệu Hằng đưa đồ vật cho Triệu Doanh Doanh là nhiều nhất, có thức ăn, cũng có chút đồ chơi nhỏ, còn có trang sức, Triệu Doanh Doanh trở về Xuân Sơn viện, lúc này mới đem những lễ vật đó nhìn kỹ.
Hồng Miên thấy cô nương nhà nàng như vậy, liền cười trêu ghẹo: "Cô nương cùng Tiêu nhị công tử thật đúng là..."
Hồng Miên xem Triệu Doanh Doanh cùng Tiêu Hằng là trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, vô cùng đăng đối.

Hai người quen biết hai ba năm, cảm tình vẫn luôn không tồi.
Về hôn sự, Hồng Miên vô cùng cao hứng giúp cô nương.
Triệu Doanh Doanh đang cầm một cái vòng tay, ướm thử lên cổ tay, nghe Hồng Miên nói liền quay đầu lại: "Thật là cái gì?"
Hồng Miên che miệng cười: "Thật là ngọt ngào."
Triệu Doanh Doanh chỉ cười, nàng là bởi vì nhận lễ vật mà cao hứng, không phải bởi vì người đưa mà vui vẻ.

Đến nỗi nàng cùng Tiêu Hằng...
Nàng chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Tiêu Hằng thực sự thích nàng, nàng biết.
Nàng có thích Tiêu Hằng hay không...Nàng không biết.
Nàng chỉ biết, Tiêu Hằng phong độ nhẹ nhàng, gia thế ưu việt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất nhiều nữ tử ái mộ hắn, nhưng Tiêu Hàng lại thích nàng, điều này làn cho nàng cảm thấy thực kiêu ngạo.
Cho nên khi Triệu Doanh Doanh biết được Tiêu Hằng tới cầu thân, nàng cơ hồ không do dự, liền nói với cha, nàng nguyện ý gả.
Trên thực tế, nàng chỉ thấy qua Tiêu Hằng vài lần.
Sau đó hai nhà liền định hôn sự.
Nàng cùng Tiêu Hằng dần dần hiểu biết đôi chút.
Tiêu Hằng cùng với lời đồn không khác lắm, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, săn sóc nàng chu đáo.

Bất quá...!đôi khi nàng cảm thấy nàng cùng Tiêu Hằng có khoảng cách gì đó, nhưng rốt cuộc là gì thì không nói rõ được.
Hồng Miên thấy nàng cười thì càng thêm trêu ghẹo: "Tiêu nhị công tử đối với cô nương tốt như vậy, ngày sau cô nương gả cho hắn, nhất định là tiểu nương tử hạnh phúc nhất thành Hồ Châu."
Triệu Doanh Doanh nghe Hồng Miên nói như vật chỉ cảm thấy thập phần xa lạ, nàng vẫn đang là tiểu cô nương, vẫn chưa sẵn sàng làm phụ nữ đâu, lại ẩn ấn đối vớ việc đó ôm chút chờ mong: "Không dược nói nữa."
Hồng Miên che miệng lại, vẫn cười không ngừng.
Triệu Doanh Doanh trừng mắt liếc nàng một cái, nhớ đến tối hôm qua nhìn thấy Nguyệt thần, Nguyệt thần đại nhân nói, cống phẩm sau này có thể là điểm tâm nàng tự tay làm.
Nàng cảm thấy tọng điểm là ở chỗ tự tay nàng mà không phải ở điểm tâm.
Nàng nói: "Hồng Miên, ngươi nói xem làm điểm tâm đơn giản sao?"

Triệu Doanh Doanh chưa bao giờ vào sau bếp, đối với những việc như vậy có thể nói là dốt đặc cán mai.
Hồng Miên kinh ngạc: "Cô nương muôn học, chờ Tiêu nhị công tử trở về liền làm cho ngài ấy ăn sao?"
Triệu Doanh Doanh có chút bất đắc dĩ, chỉ chỉ đầu Hồng Miên: "Mới không phải, đầu óc ngươi sao đều là Tiêu nhị công tử Tiêu nhị công tử."
Hồng Miên ôm đầu bẹp miệng: "Đầu óc của cô nương mới toàn Tiêu nhị công tử đi...."
Triệu Doanh Doanh lại muốn trừng nàng, Hồng Miên chạy nhanh, thối lui vài bước, cười nói: "Cô nương nếu muốn học, nô tỳ đi hỏi một chút."
Triệu Doanh Doanh nhìn bóng dáng Hồng Miên đã đi xa, tay nâng cằm, trên thực tế, nàng thường ngày rất ít khi nghĩ đến Tiêu Hằng.
Thời điểm nghĩ đến hắn nhiều nhất chính là muốn chọc giận Triệu Uyển Nghiên cùng Triệu Như Huyên.
Nàng cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay, nghĩ như vậy nàng dường như liền thực không có lương tâm, Tiêu Hằng lúc nào cũng nghĩ đến nàng, thư cùng lễ vật lại thi thoảng gửi về.
Triệu Doanh Doanh bỗng nhiên có chút áy náy, đành phải nghĩ, một khi đã như vậy, chờ nàng học xong cách làm điểm tâm, cũng gửi cho Tiêu Hằng một ít.
Còn không biết Nguyệt thần đại nhân thích loại điểm tâm gì?
Triệu Doanh Doanh vẫn lo lắng việc này hơn cả.
Bởi tiền đề là nàng có thể chọn làm nhất nhiều loại điểm tâm.

Nhưng thực tế là trù nghệ của nàng lại không có thiên phú.
Học suốt bảy ngày, Triệu Doanh Doanh mới miễn cưỡng làm ra một khối điểm tâm có thể ăn.
Có thể ăn nhưng khó ăn a!
Nàng làm sao dám lấy loại đồ vật này tế Nguyệt thần ăn đây!
Triệu Doanh Doanh lâm vào phiền não.
Trên tay nàng còn dính bột mì, cả người buồn bả ỉu xìu mà ghé vào bên cạnh bàn ăn, khuôn mặt nhỏ lắc lắc, suy tư nên làm gì bây giờ.
Nếu không...Nàng đi mua đi? Sau đó lại giả là chính mình làm?
Nhưng như vậy có vẻ không có thành ý.

Có lẽ nàng nên tiếp tục học.
Nhưng thoạt nhìn độ khó rất cao, trong chốc lát hẳn là không học được.
Nàng buồn rầu, buồn rầu, liền ngủ rồi.
Đã nhiều ngày, viện cách vách vẫn luôn rất an tĩnh, Hoắc Bằng Cảnh có chút không quen.
Nàng rốt cuộc đã thông suốt sao?
Màn đêm hạ xuống, Hoắc Bằng Cảnh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đen trầm tĩnh, ánh lên ảnh ngược của nến.
Vừa mới nghĩ đến Triệu Doanh Doanh, Hoắc Bằng Cảnh phảng phất có thể ngửi được thanh hương trên người nàng.
Nhè nhẹ từng đợt tùng đợt, hóa thành ý niệm ngứa ngáy, từ đáy lòng tràn ra bên ngoài.
Đã nhiều ngày trôi qua, hắn cảm thấy chứng đau đầu của hắn càng thêm mãnh liệt, có lẽ bởi vì được trấn an ngăn ngủi nên về sau liền có vẻ khó nhịn.
Hắn một tay chống đầu, một tay khác mở cái rương mà Triệu Doanh Doanh làm cống phẩm cho hắn.
Hộp phấn mặt chỉ còn lại hương phấn, châu thoa cũng lạnh như băng.
Hoắc Bằng Cảnh ánh mắt dừng lại trên kiện xiêm y.
Hồi lâu, hắn đem xiêm y cầm lấy.
Trên váy áo còn xót lại ít ỏi thanh hương, giống như sợi gió xuân chui vào trong xoang mũi hắn, trong khoảnh khắc trấn an cơn đau đầu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, theo sau đó là cơn sóng tỉều mãnh liệt, dường như kêu gào, cần thêm nhiều nữa.
Nhưng thanh hương trên váy áo đã tan hết.
Hoắc Bằng Cảnh không khỏi nghĩ đến ngày đêm thiếu nữ đều ở bên cạnh hắn, thanh hương cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
Hắn đứng dậy, thân ảnh cao dài biến mất trong màn đêm.
Xuân Sơn viện cũng không lớn, Hoắc Bằng Cảnh tìm được bóng dáng của Triệu Doanh Doanh dễ như trở bàn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận