"Ngươi đi thắp đèn trong viện lên đi." Hồng Miên sai sử bà tử, vừa ngẩng đầu liền thấy đèn trong phòng cô nương đã tắt, vội vàng xuyên qua đình viện, muốn đốt đèn trong phòng lên.
Vừa mới vén mành lên, liền bị gọi lại: "Hồng Miên, ngươi tới đây mọt chút..."
Hồng Miên ai một tiếng, kêu nàng chờ một lát.
Nàng vào phòng đem đèn thắp lên, nhìn thấy cô nương nhà mình đang ghé vào bàn ngủ ngon lành thì không tiếng động mà cười khẽ, lặng yên đi ra ngoài.
Ánh nến mờ nhạt lập lòe, một thân xiêm y đen liền đứng trong phòng.
Hoắc Bằng Cảnh đứng yên, tầm mắt nhìn một vòng, đem phòng của Triệu Doanh Doanh đánh giá một lượt.
Rèm chau lụa mỏng, phấn hồng hương hợp lại.
Hoắc Bằng Cảnh chưa thấy qua gian phòng của khuê nữ khác, liền không biết nữ tử khác có phải đều như vậy hay không, chẳng qua, phòng của Triệu Doanh Doanh cùng khí chất của nàng...rất giống nhau.
Tầm mắt hắn hơi hạ, dừng ở trên bàn trang điểm của nàng.
Liền nói đến gương đồng bên hộp trang sức, trang sức không quá chỉnh tề, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng đến nàng sáng sớm ngồi trước kính mà trang điểm, từ hộp trang sức tìm kiếm đồ muốn mang hôm nay, có lẽ mới đầu muốn mang trâm mẫu đơn nạm ngọc, thử qua không vừa ý lại đổi một cái tua châu khác, vẫn không hài lòng.
Cuối cùng lai chọn cây trâm kia.
Hoắc Bằng Cảnh thu hồi tầm mắt, tiếp theo trong nháy mắt liền nhìn thấy thiếu nữ tóc đen đeo châu hoa bạc.
Khóe môi hắn hơi nâng lên.
Tầm mắt từ châu hoa bạc dời xuống là gò má trắng nõn của thiếu nữ, chóp mũi dính chút bột mì.
Hoắc Bằng Cảnh lúc này mới chú ý đến đồ vật trước mặt nàng, một cái bàn sứ tinh xảo, phía trước lại đặt một khối điểm tâm nhỏ.
Nhìn ra được nàng đã nỗ lực nhưng điểm tâm trang trí vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Điểm tâm này cắn một ngụm không biết là vị gì.
Hoắc Bằng Cảnh nghĩ đến lời ói ngày hôm đó của hắn, cho nên...Nàng thật sự muốn tự làm?
Thật đúng là...Làm cho người ta không biết nói gì.
Hoắc Bằng Cảnh nghĩ.
Hắn hô hấp rối loạn, tất cả đều là mùi hương trên người Triệu Doanh Doanh truyền đến.
Nàng ở trong phòng quanh năm suốt tháng, cho nên trong phòng toàn là mùi hương của nàng.
Cơn đau đàu của Hoắc Bằng Cảnh trong một khắc liền được xoa dịu, từ kịch liệt khó nhịn biến thành ẩn ẩn đau.
Còn tâm hắn xao động, cũng dường như an tĩnh lại.
Song cửa chưa đóng, gió đêm từ bên ngoài thổi đến, làm ánh đèn lập lòe.
Ánh nến chiếu rọi trên gương mặt thiếu nữ, lông mi dài lại mảnh rũ xuống.
Ngay tại thời khắc ấy, thiếu nữ đột nhiên vô thức mím môi, lẩm bẩm nói mớ một tiếng, nghe không rõ là nói cái gì.
Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh dừng trên đôi môi khẽ nhếch của nàng.
Hai mảnh môi đỏ, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Nàng không biết nằm mơ thấy cái gì, hàm răng cắn chạt môi dưới.
Mảnh màu đỏ kia dần dần bị cắn.
Không biết vì sao, Hoắc Bằng Cảnh nhìn thấy một màn này liền muốn duỗi tay đem môi dưới tách ra khỏi hàm răng đang cắn.
Không chỉ nghĩ, hắn liền đã làm.
Môi đỏ còn mềm hơn lòng bàn tay hắn, tựa như mây.
Hắn vốn muốn đem môi đang bị cắn tách ra, nhưng lòng bàn tay chạm đến môi mềm mại của nàng, trong chớp mắt lòng bàn tay hắn lại như hàm răng.
Hắn ma sát môi nàng, chỉ cảm thấy hương khí trong phòng ấm áp dễ chịu, làm cho suy nghĩ người ta đình trệ.
Hắn hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.
Hoắc Bằng Cảnh khựng lại, đối mặt với Triệu Doanh Doanh đang chậm rãi mở mắt.
Triệu Doanh Doanh ngủ đến ngốc, chớp chớp mắt, có chút hoài nghi nàng đang nằm mơ.
Nàng lại mơ thấy Nguyệt thần là mộng gì đây?
Lông mi nàng hơi dày, một hồi lâu không động.
Hoắc Bằng Cảnh tựa như bị sét đánh, nhanh chóng rụt tay lại, không khỏi có chút hoảng loạn.
Triệu Doanh Doanh định thần lại, rốt cuộc ý thức được nàng không phải đang nằm mơ.
Nàng lại lần nữa chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoắc Bằng Cảnh, sau đó thanh âm có chút lớn, khó nén kinh ngạc: "Nguyệt thần đại nhân?!"
"Ngài...Ngài như thế nào lại đến?" Nàng ngồi dậy, trong đàu nháy mắt có vô số ý niệm hiện lên.
Nàng mới vừa làm gì?
A, ngủ.
Nguyệt thần có phải hay không vừa chà miệng nàng?
Là...Nàng ngủ chảy nước miếng sao?
!!!
Triệu Doanh Doanh tức khắc trừng lớn mắt, sờ khóe miệng, hẳn là không có đi...
Nàng không xác định rõ, liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoắc Bằng Cảnh, chỉ có thể thấy mặt nạ bạc che đi thần sắc, không nhìn ra cái gì.
Triệu Doanh Doanh có chút thấp thỏm, Nguyệt thần đại nhân hẳn không thấy nàng mất mặt như vậy đi?
Hoắc Bằng Cảnh cũng không biết trả lời nàng thế nào, hắn làm sao lại đến?
Bởi vì...Muốn ngửi mùi hương trên người nàng.
Hắn rũ tầm mắt, mắt đặt ở trên khối bánh Như Ý.
Triệu Doanh Doanh nhìn theo hắn, cũng nhìn thấy khối bánh Như Ý kia, nhất thời càng khẩn trương càng xấu hổ.
"...Đây là do ta làm, dự định sẽ là cống phẩm lần tới cho ngài." Triệu Doanh Doanh giải thích, ngón tay hơi co lại, để ở trên bàn.
Hoắc Bằng Cảnh rốt cuộc cũng mở miệng: "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm."
Triệu Doanh Doanh ngày thường đầu óc ngu ngốc, lúc này vừa mới tỉnh ngủ, lại càng hoảng hốt, nghe Hoắc Bằng Cảnh nói như vậy, cũng không biết nghĩ thế nào, kích động mà đứng dậy, lấy mâm điểm tâm đưa đến trước mặt Hoắc Bằng Cảnh: "Kia, ngài nếm thử sao?"
Triệu gia ngoại trừ Triệu Mậu Sơn ở tại Minh Huy Đường và Lâm thị ở tại Thanh Nguyệt viện bên trong có nhà bếp, còn lại thức ăn đều do ngoại viện sắp xếp, đưa tới nộp viện.
Triệu Doanh Doanh muốn học làm điểm tâm, không muốn gióng trống khua chiêng, chỉ có thể ở tại viện chuẩn bị đồ vật.
Nàng cho Hồng Miên chuyển bị mật cái bàn lớn cùng một cái lò nhỏ, trên lò có một cái nồi nhỏ, phía trong nồi lại có cái lồng hấp, một lần có thể chưng hai ba cái điểm tâm.
Đã nhiều ngày nàng ngưng chép kinh cho mẫu thân, ở trong viện làm điểm tâm, không rảnh cùng tỷ muội tranh đấu, cho nên phá lệ an tĩnh.
Triệu Doanh Doanh dứt lời liền ý thức được lời này không ổn.
Nàng làm khó ăn như vậy, cho Nguyệt thần ăn thì không tốt lắm...
Triệu Doanh Doanh nhìn khối điểm tâm kia, hít hà một hơi.
Dù sao cũng là cái đầu tiên thành công trong bảy ngày này của nàng, lúc lấy ra nồi liền gấp không chờ nổi mà nếm một ngụm, phát hiện rất khó ăn.
Cho nên...Khối bánh Như Ý thành công duy nhất đã bị nàng cắn qua!
Triệu Doanh Doanh ngẩn ra.
Hoắc Bằng Cảnh tuy không quá bắt bẻ về việc ăn uống nhưng hắn ở địa vị cao nhiều năm, ăn đều là sơn hào hải vị, cho nên đối với ăn ngon và khó ăn có thể phân rõ.
Khối bánh Như Ý trong miệng hắn bị nướng quá tay, quá khô, vốn là điểm tâm ngọt không biết vì sao lại lộ ra từng đợt vị mặn cay đắng.
Loại tư vị khó ăn này cùng mẫu thân hắn làm hoàn toàn bất đồng.
Hoắc Bằng Cảnh nghĩ đến cái mộng kia.
Hoắc Bằng Cảnh lại nhìn đến đôi mắt của Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh mười phần thấp thỏm, sợ Nguyệt thần sẽ sinh khí, chính mình lấy loại đồ vật này cho ngài ăn.
Nhưng nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Hoắc Bằng Cảnh, tính toán đợi lúc hắn lộ ra thần sắc không vui trong nháy mắt liền cùng hắn giải thích.
Nhưng ngoài dự liệu của Triệu Doanh Doanh, nàng nghe thấy Hoắc Bằng Cảnh nói: "....Còn tốt."
Nàng chớp chớp mắt, có chút không thể tin được, nghĩ lại rõ ràng, có lẽ là Nguyệt thần làm thần tiên lâu quá, đã quên hương vị nhân gian, cho nên mới cảm thấy còn tốt/
Nội tâm nàng lập tức tràn đầy áy náy, lần sau nàng tuyệt đối sẽ làm Nguyệt thần ăn mỹ vị nhân gian.
Cũng may bánh Như Ý chỉ lớn bằng bàn tay, hai lần ăn liền xong.
Hoắc Bằng Cảnh sau khi nuốt xuống, nhìn về phía Triệu Doanh Doanh hỏi: "Ngươi gần đây không muốn cầu nguyện gì sao?"
Triệu Doanh Doanh cảm động đến lệ tuôn đầy tròng, Nguyệt thần đối với nàng cũng thật tốt, thế nhưng còn chủ động hỏi nàng có tâm nguyện gì hay không.../
Triệu Doanh Doanh càng áy náy.
Nàng lắc lắc đầu: "Gần đây không có chuyện gì muốn cầu Nguyệt thần đại nhân, mấy ngày nay ngoại trừ ta vì mẫu thân chép kinh, còn lại đều học làm điểm tâm, không cùng tỷ muội chạm mặt.
Lại hơn hai mươi ngày nữa là ngày giỗ của nương ta, ta muốn trước đó đem kinh thư chép xong.
Nếu có nguyện cầu gì, thì vẫn là muốn ngài phù hộ ta cùng tỷ tỷ muội muội mỗi lần tranh đấu đều có thể thắng thì tốt rồi."
Hoắc Bằng Cảnh đánh giá nàng, không khỏi nghĩ, nếu đổi là người khác, biết được có vị thần tiên làm cho ý nguyện thành thực, sẽ nguyện cái gì?
Muốn tiền tài? Quyền lực? Hay là muốn tánh mạng người khác?
Tóm lại không có khả năng là chuyện đơn giản như vậy.
Hoắc Bằng Cảnh rũ mắt, lại ngửi được thanh hương quen thuộc trên người nàng.
Triệu Doanh Doanh nhớ tới cái gì đó, thanh âm có chút nhỏ, hỏi: "Ngài...Tâm nguyện gì cũng có thể thực hiện được sao?"
Hoắc Bằng Cảnh nhướng mày: "Ngươi nói xem?"
Triệu Doanh Doanh nói: "Kia...Có thể....Thu nhỏ một chút sao?"
Nàng thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhưng Hoắc Bằng Cảnh vẫn nghe thấy.