Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta


Hoắc Bằng Cảnh giơ ngón tay lau đi son môi, khép hộp phấn lại, hắn tựa như có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng nhưng lại không giống với mùi hương của phấn mặt.
Hắn cúi đầu, đem phấn hồng để sát mũi, cẩn thận ngửi lại ngửi được hai loại mùi hương bất đồng.
Một loại là hương phấn mặt, một loại khác lại dính lên trên hộp phấn, do mùi hương chỉ thoang thoảng nên cơ hồ là ngửi không ra.
Mùi phấn thiên ngột, hương kia lại thiên vị tắc thanh lãnh.
Trong lúc lãnh hương kia xộc vào trong khoang mũi của Hoắc Bằng, phảng phất một trận gió mát thoáng qua, làm dịu đi cơn đau đầu của hắn.
Hoắc Bằng Cảnh bỗng chốc sửng sốt, hơi nhướng mi.
Vì để xác định không phải hắn bị ảo giác, hắn liền đem hộp phấn mặt đem ra xa một chút, không bao lâu sau, cơn đau đầu lại cuồn cuộn kéo đến.

Hô hấp của hắn hơi hỗn loạn, lại một lần nữa đem hộp phấn đặt gần, ngửi ngửi, cơn đau đầu lại lần nữa dịu xuống.
Quả thật không phải là ảo giác của hắn.
Hoắc Bằng Cảnh ánh mắt bình tĩnh dừng trên hộp phấn, nếu mùi hương này thật sự có thể làm dịu đi chứng đau đầu của hắn thì kia chắc chắn là chuyện tốt.
Nhưng không biết là mùi hương của gỗ hay là của nước sơn, đang muốn tìm tòi nghiên cứu một chút, lại không ngửi thấy mùi hương ấy nữa, tựa hồ đã bị tan ra.
Hoắc Bằng Cảnh than nhẹ một tiếng, đem phấn mặt kia thả lại trong rương.

Tâm tư của hắn bị mùi hương này quấy, cũng không còn hứng thú với những cống phẩm khác nữa.
Mùi hương này đã có thể làm nhẹ chứng đau đầu của, kia liền có chữa hết đi? Nếu thật là như thế thì cũng chẳng cần cất công cạy miệng tên thích khách đó nữa.
Sự việc này...Hoắc Bằng Cảnh suy nghĩ hồi lâu rồi lấy bút đề một phong, cho Triều Nam truyền về kinh thành.

Nhằm hỏi đại phu chữa bệnh cho hắn, Lý Kỳ, đã từng nghe đến khả năng đấy chưa, đồng thời bảo hắn tìm hiểu một chút.


"Cha." Triệu Doanh Doanh cười kêu một tiếng, làm lễ thỉnh an.
"Ngồi đi." Triệu Mậu Sơn đáp lời, chỉ chỉ chỗ ngồi ngay cạnh mình, Triệu Doanh Doanh liền ngồi cạnh người hắn, đây là chuyện đã mấy năm rồi không xảy ra.
Bởi vì Triệu Mậu Sơn không thích Triệu Doanh Doanh nên chỗ ngồi đó cơ hồ đều dành cho Triệu Uyển Nghiên cùng Triệu Như Huyên.
Mấy ngày nay, Triệu Doanh Doanh cùng Triệu Mậu Sơn đã trở nên thân cận hơn, Triệu Mậu Sơn cũng không răn dạy nàng điều gì, ngược lại càng thêm yêu thương.
Triệu Uyển Nghiên cắn cắn môi, thu hồi tầm, nguy cơ dưới đáy lòng chợt dâng lên.
Cho dù Triệu Doanh Doanh là kẻ ngu xuẩn, chó ngáp phải ruồi mới được Triệu Mậu Sơn lần nữa yêu thương nhưng Triệu Uyển Nghiên không muốn như vậy.
Nàng lại nghĩ biện pháp, làm cha lần nữa chán ghét Triệu Doanh Doanh.
Triệu Uyển Nghiên trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại tính toán nên hành sự như thế nào.

Sau khi ăn cơm xong, từng người từng người một đều rời khỏi sân viện, Triệu Mậu Sơn cũng cơ hồ muốn đi ra cửa.
Triệu Uyển Nghiên nhìn vào nơi mà Triệu Doanh Doanh té ngã lân trước, lại như quan tâm mà hỏi một câu: "Bệnh của nhị tỷ đã khỏi hẳn rồi chứ?"
Triệu Doanh Doanh tự nhiên biết Triệu Uyển Nghiên sẽ không tự nhiên có lòng tốt, quan tâm bệnh nàng đã tốt hay không, nàng ta khẳng định có ý đồ không tốt.

Nhưng phụ thân đang ở phía sau, nàng cũng chỉ cười mỉm đáp: "Đều đã tốt, đa tạ tam muội đã quan tâm."
Triệu Uyển Nghiên gật đầu đáp: "Vậy là tốt rồi.

Ai nha, nhị tỷ cẩn thận, đừng để lại bị ngã."
Triệu Doanh Doanh lập tức ngước mắt xem nàng ta, mặt ngoài quan tâm nàng, trên thực tế rõ ràng là cười nhạo nàng!
Triệu Uyển Nghiên đối mặt cũng Triệu Doanh Doanh, ý cười trên miệng vẫn chưa giảm.
Nàng ta biết tính cách của Triệu Doanh Doanh ngu xuẩn lỗ mãng, nàng ta cố ý nói chủ ý muốn Triệu Doanh Doanh thất thủ, chủ động nói về việc lần trước.


Dựa vào độ hiểu biết của nàng ta đối với Triệu Doanh, nàng nhất định sẽ hỏi mình có phải lần trước đã ngáng chân nàng hay không? Mà lúc đó, nàng ta chỉ cần giả vờ như không biết, cố ý nói lớn cho cha nghe, cha nhất định là sẽ sinh khí.
Triệu Uyển Nghiên cơ hồ là dự liệu trước.
Nhưng làm nàng ta thất vọng rồi.
Triệu Doanh Doanh chỉ là liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lại cười nói: "Đa tạ tam muội đã quan tâm.

Ta còn muốn về chép kinh cầu phúc cho nương ta, ta đi trước, tam muội muội, cáo từ."
Dứt lời, liền đi rồi.
Triệu Uyển Nghiên nhìn bóng dáng này, khó dấu sự bát ngờ trên mặt.
Cái này...Triệu Doanh Doanh có chút không thích hợp đi?
Sau khi rời Minh Huy Đường, Triệu Doanh Doanh âm thầm nắm chặt tay, nói với Hồng Miên: "Triệu Uyển Nghiên là cố ý nhắc đến chuyện cũ, ta nghĩ chính là nàng ta làm."
Hồng Miên làm sau có thể hiểu rõ, chỉ có thể phụ họa: "Thật có khả năng này."
Triệu Doanh Doanh tức giận, rốt cuộc cũng có khả năng là Triệu Như Huyên làm, mà cũng có thể nàng ta chỉ mượn cô hội trào phúng nàng.
Nàng nghĩ, nếu không thì buổi tối trở về hỏi Nguyệt thần đại nhân một phen đi, Nguyệt thần đại nhân thần thông quảng đại, nhất định biết chân tướng.

Tốt nhất là Nguyệt thần đại nhân giúp nàng làm cho kẻ đó bị quả báo.
Lần trước Nguyệt thần đại nhân đã cho nàng tờ giấy, cố ý dặn dò một câu, kêu nàng vững vàng bình tĩnh một chút, nói ít một chút, nếu có thể liền không cũng các nàng tranh luận.

Triệu Doanh Doanh nghe lời làm theo, vừa nghe Triệu Uyển Nghiên nói đến chuyện té ngã, nàng thiếu chút nữa đã chất vấn nàng ta, cũng may nàng kịp thời nhớ đế lời dặn dò của Nguyệt thần mà kiềm chế.
Đêm đến, chờ đến khi hạ nhân trong viên dường như đã nghỉ ngơi hết, Triệu Doanh Doanh lúc này mới trộm chạy ra ngoài, lại lần nữa dập đầu trước ánh trăng.
"Nguyệt thần đại nhân linh thiêng, tín nữ Triệu Doanh Doanh lại lần nữa quấy rầy ngài.


Lần trước Nguyệt thần đại nhân chỉ dẫn, tín nữ đã làm theo, cảm tạ ngài hiển linh phù hộ tín nữ.

Tín nữ chuẩn bị cống phẩm, không biết có vừa ý ngài hay không?"
Hoắc Bằng Cảnh trong viện nghe lời nói vừa rồi, không khỏi hơi câu khóe môi.
Hắn bay lên cây, giấu thân ảnh phía sau bóng cổ thụ, nhìn thiếu nữ kia.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Lần này tín nữ muốn thỉnh Nguyệt thần hiển linh, mách cho tín nữ, lần trước rốt cuộc là ai đã làm ta ngã? Hay ngài có thể hay không giúp ta làm cho người kia cũng ngã một cái thật đau đớn? Tốt nhất là trước mặt nhiều người để cho kẻ đó mất hết mặt mũi!"
Tín nữ trước tiên cảm tạ Nguyệt thần đại nhân, nếu ngài linh thiêng, lần tới tín nữ khẳng định sẽ chuẩn bị càng nhiều cống phẩm."
Triệu Doanh Doanh nói xong liền dập đầu về phía ánh trăng.
Ánh trăng vừa vặn lại dừng ngay phía trên đấu của Hoắc Bằng Cảnh, thật giống như thiếu nữ dập đầu với hắn.
Giống như nàng là tín đồ thành kính của hắn.
Hoắc Bằng Cảnh có cảm giác thú vị, hắn là người từ Tu La địa ngục bước ra, người người đều nói hắn tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm, những người trên triều đình nguyện ý đi theo hắn đều là vì sợ hãi thủ đoạn cùng quyền thế của hắn.

Do dù là Triều Nam cùng Triều Bắc cũng là vì hắn đã cứu mạng hai người đó.
Nhưng thiếu nữ này, cũng hắn không quen không biết, liền ngay cả thân phận thực sự của hắn cũng không biết, thế nhưng lại là tín đồ thành kính của hắn.
Không biết thế nào, nhưng Hoắc Bằng Cảnh lại cảm thấy việc này thú vị.
Huống chi nàng vụng về như vậy, mỹ mạo trời sinh, đơn giản đến nỗi tranh đấu hậu trạch đều không thể chiếm thế thượng phong, về sau chỉ sợ mọi nơi đều có hại đến nàng.
Hoắc Bằng Cảnh rũ mắt, nghĩ đến một ít chuyện xưa.
Thôi đi, hắn liền giúp nàng một tay.
Đã lâu không gì thú vị, vừa lúc lại tìm cho mình một ít hứng thú.
Triệu Doanh Doanh cầu nguyện, mỗi lần cứ lặp đi lặp lại, sợ Nguyệt thần bận quá lại không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng.
Lúc này Nguyệt thần lại không cho nàng bất cứ chỉ dãn gì, cũng không có mảnh giấy từ trên trời rơi xuống.
Triệu Doanh Doanh kiên nhẫn mà chờ đợi, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nàng không khỏi có cút nhụt chí, lại lần nữa thành khẩn mà chắp tay trước ngực nguyện cầu: "Nguyệt thần đại nhân, cầu xin người lại giúp ta.


Có phải bởi vì lần trước ta chuẩn bị cống phẩm cho ngài là son môi đã bị ta dùng qua cho nên ngài tức giận hay không? Ngài đừng nóng giận, lần tới tín nữ nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một hộp son môi mới."
Hoắc Bằng Cảnh từ trên cây nhảy xuống, về phòng lấy giấy bút, khi trở lại vừa vặn nghe thấy câu này.
Hắn ngẩn người, động tác ném giấy khựng lại.
Phấn kia chính là son môi? Nàng đã dùng qua?
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh thiếu nữ ngày ấy ghé vào trên tường viện, ánh nắng từ phía sau chiếu đến, chiếu đến nàng một trương yêu kiều ấm áp, đôi môi mềm mại đỏ bừng trên gương mặt trứng ngỗng, phảng phất như trên giấy trắng tô xuyến chút màu hồng.
Màu hồng được tay hắn lau qua, hương vị như vẫn còn vương trên đầu lưỡi.
Vị giác của hắn trong một khoảnh khắc liền có chút mùi sáp.
Hoắc Bằng Cảnh phục hồi lại tinh thần, tầm mắt đặt ở môi thiếu nữ.
Nay đã là đêm hai mươi, ánh trăng không hề mượt mà mà trở nên sơ đạm và nhu hòa hơn, dường như có một tầng sương mù mông lung ở phía sau thân ảnh nàng.
Môi hồng hơi mấp máy.
Hoắc Bằng Cảnh lại lần nữa hoàn hồn, đem tờ giấy trong tay nhào nát, ném về hướng nàng.
Thiếu nữ mừng rỡ như điên, nhặt tờ giấy lên, lai hướng về phía hắn mà dập đầu: "Đa tạ Nguyệt thần đại nhân!"
Triệu Doanh Doanh cất mảnh giấy đi, quay về phòng.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn bóng dáng nàng, lại ngẩng đầu nhìn trăng khuyết, rồi cũng trở về trong đình viện.
Hắn đẩy cửa phòng, ánh mắt dừng ở phía trên hộp phấn.
Hoắc Bằng Cảnh đứng yên hồi lâu, lại lần nữa như ma xui quỷ khiến mà mở hộp phấn ra, nương ánh đèn, hắn lại nhìn rõ màu hồng bắt mắt của nó.
Đúng là màu trên gương mặt nàng.
Đầu lưỡi lại như lần nữa nếm được vị sáp, mà nhắn lại nhớ rõ hương vị, ngửi rõ ràng là ngọt.


Lời người dịch: Mọi người có thấy lỗi chính tả có thể bình luận để tớ sửa lại nhé! Mỗi tháng tớ chỉ có thể ra 1-2 chương vào chủ nhật, mọi người thông cảm nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận