Bánh kem ăn ở nhà Tôn Hiểu Mẫn buổi trưa là bánh sinh nhật phổ thông, bánh Mạnh Kha chuẩn bị thì là bánh kem sang chảnh của một cửa hàng đắt lòi họng mới mở trong thành phố.
Hà Tri Hiểu biết cửa hàng này, một miếng tiramisu nhỏ xíu cũng mất 89 đồng, càng đừng bàn đến bánh sinh nhật ba tầng kiểu này! Nhà Tri Hiểu cũng không nghèo, nhất là về mặt ăn uống, bố mẹ rất chịu chi cho nó, nhưng chịu chi và xa xỉ là hai khái niệm khác nhau, miếng thịt bò vài trăm tệ thì đáng mua chứ bánh ga-tô hơn ngàn thì đừng hòng.
Hà Tri Hiểu: “Tôn Hiểu Mẫn, tao chấm cái bánh này của mày rồi, đến sinh nhật tao mày không cần mua quà cho tao đâu, hôm nay tao ăn thật nhiều bánh của mày bù vào là đủ rồi!”
“Không thành vấn đề! Mày cứ ăn đi, đốt nến xong, tầng trên cùng là của mày hết!”
“Chị em! Sinh nhật vui vẻ! Sang năm tao lại ăn sinh nhật mày!”
Nhà Mạnh Kha muốn gì có đó, tới chơi có đến vài cặp tình nhân, trên bàn bày rất nhiều rượu, xem chừng muốn quẩy tới bến.
Chỉ khi ăn Tết Hà Tri Hiểu mới uống chút rượu vang ở nhà chứ bình thường thì không dính một giọt đồ cồn.
Cắt bánh ước nguyện trước, mọi người tặng quà, chủ nhân công khai âu yếm nhau, nhà Mạnh Kha có máy ảnh cơ, chụp rất nhiều tấm tập thể, sau đó mọi người cùng ăn một miếng bánh ngọt tượng trưng rồi đi đánh bài uống rượu.
Tri Hiểu và Mỹ Mỹ ngồi trước ti vi chơi Mario, còn hai người nữa thì chơi golf mini bên phòng khách.
Vẻ mặt Hà Tri Hiểu rất khoa trương: “Bánh ngon vãi hu hu! Tao muốn khóc!”
Cô nàng sinh nhật cười: “Ha ha ha Hà Tri Hiểu mày không có tiền đồ quá đi, đợi lát nữa tao gói tầng cuối cùng chưa động đến cho mày mang về ăn.”
Hà Tri Hiểu đứng dậy chạy vào bếp: “Vậy tao phải bỏ tủ lạnh ngay không chảy mất!”
Mọi người chơi được một lúc thì Tôn Hiểu Mẫn kéo Mỹ Mỹ và Tri Hiểu lại chơi thật hay thách, qua hai vòng thì đến Hà Tri Hiểu, hỏi đứa con trai nó thích là ai.
Hà Tri Hiểu đáp: “Không thích ai cả, thật, tao không thích con trai.”
“Tức là mày thích con gái hả?”
“Ha ha ha tao thích Trương Mỹ Mỹ, Trương Mỹ Mỹ là vợ tao!”
“Không thú vị.”
Nó không uống rượu, những người khác tiếp tục, Tri Hiểu lại bò về ăn bánh ngọt và đại chiến với Mario, mà thua Mỹ Mỹ suốt.
Đột nhiên, trên bàn rượu rộn tiếng nhốn nháo, hóa ra là Trương Dương công khai thừa nhận mình thích Trần Giai Giai.
Trần Giai Giai nói: “Nhưng tớ không thích cậu, hai chúng ta không có khả năng, chỉ số thông minh của cậu quá thấp, không được.”
Trương Dương giận tím mặt: “Học giỏi thì có gì ghê gớm! Sau này ai kiếm ra tiền điểm số chả quyết định được đâu!”
“Đúng! Nói chuẩn vãi!” Hà Tri Hiểu kích động.
Chu Hàn ôm mặt bảo nó ngồi xuống: “Ăn bánh của cậu đi.”
Trần Giai Giai nói tiếp: “Điểm số đương nhiên không phải tất cả, nhưng mỗi người đều có sở thích của riêng mình.
Về mặt yêu đương thì tớ không thích người học kém, làm bạn thì được, như Hà Tri Hiểu đó, bạn ấy học không tốt nhưng tớ thích bạn ấy nên chơi với bạn ấy, cũng chưa coi thường bạn ấy bao giờ, mà người ta cũng chưa bao giờ quấn lấy tớ đòi hẹn hò yêu đương.”
Hà Tri Hiểu: “Ha ha ha ha ha theng kiu ve ri mắt chừ.”
Chu Hàn nắm cổ tay nó xắn một miếng bánh thật to nhét vào miệng nó.
“Ưm ưm làm gì đấy hả.”
Tôn Hiểu Mẫn hỏi: “Giai Giai, vậy bà thích ai? Học giỏi thông minh ở đây cũng có vài người này.”
Trần Giai Giai cười, đáp: “Tôi chỉ nói mình thích kiểu nào thôi chứ không đặc biệt chỉ ai, nhưng người không thích thì có một.”
Cô bạn duỗi tay chỉ vào Trương Dương.
Cả đám cười ngất, Trương Dương tức điên, đứng dậy hai tay chống nạnh: “Cậu chờ đấy Trần Giai Giai, tớ nhất định sẽ theo đuổi được cậu!”
“Tớ không chờ, cậu tự tỉnh ngộ sớm đi.”
“Cậu!”
Mọi người tiếp tục chơi, nhưng chỉ một chốc sau, Mạnh Kha chợt đứng bật dậy: “Xuỵt.”
“Nguy rồi, có người về! Mau dọn rượu đi!”
Mạnh Kha chạy ra cửa xem, là xe bố cậu ta.
Mọi người luống cuống ôm chai rượu chạy vào phòng Mạnh Kha, trong nhà loạn cào cào, Hà Tri hiểu cũng đứng dậy song nhất thời chẳng biết giúp gì, bèn đứng tại chỗ tiêu diệt nốt bánh kem…
Chu Hàn: “???”
Từ bãi đỗ xe vào đến cửa cũng chỉ mất mấy phút, dọn dẹp sao đủ.
Mùi rượu và thuốc lá trong không khí còn chưa tản, bố Mạnh Kha vừa vào nhà đã sầm mặt, thấy bánh kem, lại thấy Tôn Hiểu Mẫn, ông hỏi con trai: “Cho mày ở nhà một mình là để mày phá phách thế đấy hả?”
Mọi người thức thời chào hỏi rời đi, trong chớp mắt đóng cửa, tiếng Mạnh Kha cãi vã với bố bùng nổ.
Tôn Hiểu Mẫn cũng rời đi, đám con gái đi cùng an ủi cô bạn, ra ngoài đường cái rồi thì ai nấy tự bắt xe về nhà.
Chu Hàn hỏi Tri Hiểu: “Nhà cậu ở bên cục tài chính đường Tùng Bắc đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, tớ qua đó đón bà nội.”
Trương Mỹ Mỹ cũng cùng đường, Trần Giai Giai không chịu đi cùng Trương Dương nên lên xe theo, giữa đường hai người họ xuống xe, chỉ còn lại Chu Hàn và Hà Tri Hiểu.
Cả đường không ai nói chuyện với ai, đến cửa cục tài chính, xe dừng lại, Chu Hàn trả tiền, Tri Hiểu nói muốn trả một nửa tiền xe cho cậu, Chu Hàn không lấy.
Nó thở dài.
Chu Hàn cũng thở dài: “Hà Tri Hiểu, có phải cậu còn đang nhớ nhung cái bánh trong tủ lạnh chưa kịp mang đi không?”
Hà Tri Hiểu kinh ngạc: “Không có! Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ chưa từng ăn bánh ngọt!”
“Ồ? Vậy à? Hình như nhà tớ có hai tấm coupon của cửa hàng đó, nhà tớ không ai ăn bánh ngọt, sắp quá hạn sử dụng rồi, bà tớ bảo tặng cho ai cần, đáng tiếc cậu cũng không ăn…”
Hà Tri Hiểu bắt kịp: “Bạn bè với nhau cả mà, có khó khăn gì cậu cứ nói ra, tớ nhất định sẽ giúp!”
“Cảm ơn cậu nha.”
“Đừng khách sáo, bạn bè mà!”
Chu Hàn cười, hỏi nó: “Hà Tri Hiểu, cậu thích ăn như vậy, sau này có muốn làm đầu bếp không?”
Hà Tri Hiểu nhìn cậu, trả lời rất nghiêm túc: “Cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ thích ăn thôi, không thích nấu, rửa bát càng ghét.”
Chu Hàn gật đầu, “Vậy thì nhất cậu.”
“Nhà tớ ngay đằng trước rồi, cậu phải đi đến đâu?” Tri Hiểu hỏi.
“Khu Thủy Quận đó.” Chu Hàn xem điện thoại.
“Cùng đường, để tớ dẫn cậu đi.”
Nói đoạn, Tri Hiểu đi lên trước dẫn đường.
Chu Hàn nối gót, hỏi nói: “Cậu học xã hội hay tự nhiên?”
Tri Hiểu suy nghĩ rồi đáp: “Về lí thuyết thì cái nào cũng được nhưng chắc là tớ sẽ học xã hội.”
“Ừ…”
***
Chủ nhật, Chu Hàn ở nhà tìm coupon cả chiều mà không ra.
“Bà ơi, phiếu giảm giá của hàng bánh ngọt bữa trước chị họ mang đến nhà mình cất đâu rồi?”
“Lúc đi thăm bà Hồ bà cho bà ấy rồi, nhà bà ấy có đứa cháu gái nhỏ, sao thế, cháu muốn ăn bánh ngọt à? Để bà đưa tiền cho mà mua.”
“À không cần đâu ạ, cháu chỉ hỏi thế thôi.”
Vào học được mười phút rồi, Chu Hàn mới tới lớp, đầu mướt mồ hôi.
Tri Hiểu nhìn cậu không tán đồng: “Muộn một phút với muộn nửa tiếng đều là muộn cả, việc gì cậu phải chạy thế đâu.”
Chu Hàn: “Cậu ngậm miệng lại cho tớ.”
Hà Tri Hiểu: “Ứ! Chán chết được, hôm qua tớ đọc một truyện, siêu ngược tâm, hay là tớ kể cho cậu nghe nhé, dù sao cũng không có việc gì làm.”
“Tớ có việc…”
“Cậu làm của cậu tớ kể của tớ, truyện gay cấn lắm, thằng chồng không thích nữ chính, còn ngoại tình, vụng trộm với con tình nhân làm chết mất con ruột, thế là nữ chính phát điên, thằng kia hối hận, phát hiện ra mình yêu nữ chính, nhưng muộn rồi, nữ chính đã hết hi vọng, còn bị điên nữa…”
Chu Hàn: “Cậu đọc cái quái gì vậy?”
“Còn drama hơn cơ, về sau nam chính chết, nam hai lên chức.”
Chu Hàn lôi coupon trong cặp ra đưa cho nó: “Đừng nói nữa, tớ phải học.”
“Lấy ra sớm có phải xong chuyện rồi không, hí hí theng kiu.”.