Trưa tan học, Chu Hàn đứng ở cửa lớp A6 đợi người.
Mọi người đi nhà ăn hết rồi, Hà Tri Hiểu vẫn một mình nhoài người trên bàn học.
Chu Hàn quyết định đi mua bữa trưa cho nó trước.
Nhà ăn không có tổ hợp bánh thịt bò và xúc xích lợn nướng mà Hà Tri Hiểu thích nhất, Chu Hàn bèn mua cho nó một suất cơm rồi sang siêu thị mua sữa chua, trở lại phòng học A6.
Trông thấy cậu tới, Hà Tri Hiểu mở sách ra làm bài.
Chu Hàn ngồi xuống đối diện nó, đặt bánh nhân xiên rán vào trước mặt nó: “Ăn đã.”
Hà Tri Hiểu đẩy ra: “Không ăn, không đói, đừng quấy rầy tớ học tập.”
“Không thể bỏ bữa được,” Cậu mở một hộp sữa chua ra cho nó, nói, “Tớ xin lỗi cậu, sau này tớ không ép cậu học nữa, cậu vui vẻ là được, được không?”
Hà Tri Hiểu quan sát cậu, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt, con trai con đứa gì mà tùy tiện! Hở ra một cái là ôm ôm ấp ấp với nữ sinh.
“Vẫn là cậu vui vẻ thôi, cả thế giới mình cậu vui nhất!”
“Có ý gì?”
“Đừng quấy rầy tớ học tập, đi ra!”
“Hà Tri Hiểu!”
“Còn việc gì nữa?”
Chu Hàn nhẫn nhịn, bỏ lại câu ăn đi rồi bỏ đi.
Cậu hậm hực ra khỏi cửa sau, nửa đường lo nó không ăn, lại vòng về dặn dò, vừa tới cửa đã thấy Hà Tri Hiểu đeo tai nghe nhắm mắt một ngụm sữa chua một ngụm bánh ăn rất thỏa thuê.
Chu Hàn không nói một lời đến nhà ăn tự ăn một mình, cậu cũng phải học cái tính này của Hà Tri Hiểu, một giây trước vừa chọc người khác tức chết, một giây sau đã có thể ăn thùng uống vại, còn gọi là vô lương tâm!
Hà Tri Hiểu vô lương tâm lúc này đang rất hờn giận, làm mình làm mẩy xong lại nói với Chu Hàn muốn được yên tĩnh, “Sắp thi giữa kì rồi, học trước đã.”
Nếu là bình thường, những lời này có thể khiến Chu Hàn cảm động khóc, nhưng giờ phút này, cậu chỉ muốn hộc máu.
“Tớ lĩnh hội được thái độ của cậu rồi, thật sự, sau này còn ép cậu học nữa thì tớ là heo, được không?” Chu Hàn nói.
Hà Tri Hiểu: “Không có, tớ nghiêm túc.”
“Thật sự không phải đang dỗi?” Chu Hàn hỏi.
Hà Tri Hiểu mỉm cười gật đầu nhẹ.
“Vậy… ôm cái đi.” Cậu tiến lại.
“Ôm cái con khỉ ấy! Đồ con heo!” Hà Tri Hiểu phẫn nộ chạy đi.
Chu Hàn sụp đổ tại chỗ.
“Học sinh gương mẫu” Hà Tri Hiểu chân chính thực hiện được hai tai không nghe chuyện ngoài song một lòng chỉ đọc sách thánh hiền! Tình hình không gặp Chu Hàn tự mình tồn tại này kéo dài thẳng đến khi kì thi giữa kì kết thúc, buổi chiều được nghỉ, rốt cuộc Chu Hàn cũng hẹn được nó ra gặp riêng.
Thi thế nào cậu không dám hỏi, Chu Hàn đi theo nó dè dặt nói: “Cậu gầy đi rồi, dạo này chăm chỉ như vậy, nhất định phải khen thưởng cậu một bữa lẩu kem mới được.”
Hà Tri Hiểu mím môi, không giấu được nụ cười.
Theo đống kem dần biến mất, cảm xúc của Hà Tri Hiểu chuyển biến tốt thấy rõ, bay thẳng lên tung tăng thích ý.
Chu Hàn nắm tay nó dưới bàn, nói với nó: “Tớ biết cậu không giận tớ, thế nên tớ muốn hỏi cậu, bây giờ cậu đã hết giận chưa?”
“Phụt!” Hà Tri Hiểu bật cười, “Rồi…”
Chu Hàn thở phào, nói: “Ngày kia tớ phải đi thi học sinh giỏi, đi hai ngày, về sẽ mang quà cho cậu.”
“Ừ!”
Hòa hảo rồi, thứ sáu tan học, các học sinh tham gia thi học sinh giỏi tỉnh tập hợp ở sân vận động chuẩn bị đi.
Hà Tri Hiểu ăn kem thuận tiện dõi mắt tiễn cậu lên xe… cùng Tô Nhan.
Ngày đầu tiên Chu Hàn đi, Hà Tri Hiểu trốn giờ tự học tối.
Nó và Trương Mỹ Mỹ, Tôn Hiểu Mẫn vào một phòng trống của phòng vẽ bên cạnh tán gẫu.
Tôn Hiểu Mẫn đóng cửa phòng lại, lôi từ đống đồ lặt vặt trong góc tường ra hai lon bia.
“Mày điên rồi! Uống đồ cồn ở trường mà bị bắt là đuổi học đó!” Trương Mỹ Mỹ nói.
“Yên tâm đi, không ai tới đây kiểm tra đâu.” Tôn Hiểu Mẫn vừa nói vừa mở một lon ra.
Cô bạn uống một ngụm rồi cầm trong tay, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên ngồi.
Nó thông báo một tin tức.
“Tao chính thức chia tay với Mạnh Kha rồi.
Học kì sau anh ấy sẽ ra nước ngoài, đi cùng con bé đợt trước.”
“Yên tâm, tao không khóc đâu, lần trước đã khóc đủ rồi.
Tao chỉ cảm thấy rất tiếc nuối, người từng làm nhiều chuyện cho mình như vậy mà nói đổi là đổi ngay.”
Ánh trăng rọi xuống mái tóc dài của Tôn Hiểu Mẫn, như thác nước vậy.
Đường nét gương mặt cô bạn kiên cường sắc sảo, trong một chớp mắt, Hà Tri Hiểu cảm thấy Tôn Hiểu Mẫn đã là một người lớn trưởng thành.
Tôn Hiểu Mẫn nói: “Xem ra mẹ anh ấy vẫn luôn đúng, bọn tao vốn không phải người cùng thế giới, chỉ là ai về thế giới người nấy sống tiếp thôi.”
***
Đi thi đạt giải trở về, Chu Hàn phát hiện ra bạn gái mình trở nên u buồn, quà không ham, ăn cũng chẳng nhiệt tình.
Chu Hàn dẫn nó trốn tiết tự học đi khơi thông tâm sự.
“Xảy ra chuyện gì à?” Chu Hàn hỏi.
Hà Tri Hiểu thở dài đánh thượt, nó nhìn Chu Hàn, trỏ tay vào gói bim bim trong ngực cậu ý bảo cậu mở ra, Chu Hàn hơi yên tâm, cảm thấy vấn đề không lớn.
Mở xong, Hà Tri Hiểu nhai rau ráu.
Nó nhìn bóng cây đằng xa, kể: “Tôn Hiểu Mẫn và Mạnh Kha chia tay rồi, tớ hơi thương cảm.”
“Chúng ta sẽ không chia tay.” Chu Hàn nói.
Hà Tri Hiểu hỏi: “Sao cậu xác định được? Có khi tốt nghiệp rồi hoặc lên đại học sẽ thay đổi không chừng.”
Chu Hàn không ngờ nó lại suy nghĩ vấn đề sâu xa như vậy, cậu cẩn thận ngẫm xem phải trả lời thế nào cho phải.
Tri Hiểu nói tiếp: “Cậu và Tô Nhan đi thi học sinh giỏi, tớ cũng không vui.”
“Hả?” Chu Hàn vội vã giải thích, “Tớ không có gì với Tô Nhan cả.”
“Tớ biết,” Hà Tri Hiểu vỗ mu bàn tay cậu, sầu muộn: “Cậu nhìn cái cây kia kìa, hôm ấy cậu và Tô Nhan đã ôm nhau ở đó.”
“Cậu chỉ thấy một nửa, hôm ấy…”
“Tớ biết, bạn ấy tỏ tình với cậu, cậu từ chối, cậu từng kể cho tớ rồi.” Hà Tri Hiểu nói.
Chu Hàn cầm tay nó, hỏi: “Còn gì khác không?”
“Còn nữa, cậu nói học tập quan trọng nhất, những cái khác tạm đặt sang một bên, tớ cũng không hiểu, rõ ràng là cậu nói muốn tớ làm bạn gái cậu trước.” Hà Tri Hiểu trải hết lòng ra.
Chu Hàn cầm chai sữa chua bên cạnh lên mở ra cho nó, cậu nói: “Kiềm chế.”
“Kiềm chế cái gì?” Nó hỏi.
“Chẳng hạn như cậu, cậu là một người ý chí bạc nhược,” Chu Hàn nói, Hà Tri Hiểu đang định nổi đóa, Chu Hàn nắm tay nó bổ sung, “Nhưng cậu là một người rất có sức cảm nhiễm, ở bên cậu, ý chí của tớ cũng càng ngày càng yếu, tớ nghĩ tớ phải kiềm chế bản thân, như vậy chúng ta mới có tương lai.”
Hà Tri Hiểu nhìn cậu không nói gì, Chu Hàn hỏi: “Cậu hiểu ý tớ không?”
“Cậu tưởng tớ ngu chắc?” Tri Hiểu nói.
Chu Hàn chẳng buồn quản nó hiểu thật hay hiểu giả, cậu nói rõ là được, “Không phải học tập quan trọng hơn yêu đương với cậu mà là để yêu đương với cậu, phải học tập thật tốt.”
Hà Tri Hiểu mếu máo chỉ thiếu điều òa khóc, “Cảm động quá đi!”
Chu Hàn: “Sau này đừng rối rắm vấn đề này nữa.”
Hà Tri Hiểu: “Ừ, còn gì nữa không? Cậu nói thêm mấy câu nữa đi!”
Chu Hàn: “Phiền não quá chi bằng đừng nghĩ gì nữa.”
Hà Tri Hiểu chớp mắt, suy tư ba giây, nói: “Vậy được rồi!”
Chu Hàn cười, cậu nhìn Hà Tri Hiểu chén sạch gói bim bim rồi lấy giấy ra lau tay cho nó, vừa lau vừa nói: “Chuyện Tô Nhan là cậu đang ghen, có lòng chiếm hữu rất tốt.”
“Ò.”
Hà Tri Hiểu chợt cảm thấy Chu Hàn có khả năng biến mọi vấn đề thành bài toán để giải, hơi thiếu thú vị.
“Đó chính là kiềm chế,” Cậu siết bàn tay mình lau chùi sạch sẽ, kéo về phía trước, Hà Tri Hiểu nhào tới trước mặt cậu, “Lúc cậu ghen, tớ rất muốn thế này.”
Hôn cậu, hôn thật lâu.
Hà Tri Hiểu choáng váng thu hồi câu oán thầm mới rồi, thực ra Chu Hàn hăng say lắm!
Sau khi tan học, Chu Hàn đưa nó về nhà, đến cổng khu dân cư, hai người tách ra, cậu nhìn Hà Tri Hiểu vào trong rồi mới đi.
Đạp xe ra ngoài mấy phút, đoán nó về đến nhà rồi, Chu Hàn lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Một phút trước, nó nhắn tin tới, nói: “Quên nói với cậu, tớ muốn thi đại học ở Bắc Kinh, là tớ muốn đó nhá!”.