Hà Tri Hiểu nổi tiếng rồi! Nghe đồn nó đang qua lại với một người bạn trai giàu sụ.
Chứng cứ là hộp chocolate hàng hiệu mà Hà Tri Hiểu chia cho bạn cùng phòng và mớ đồ trang điểm đắt tiền nó mang về sau khi đi hẹn hò.
Tuy trên bàn mỗi một đứa con gái trong trường đều có một đống son phấn mới mua nhưng ở giai đoạn cất bước, mọi người đều chỉ mua đồ Hàn đồ Nhật giá bình dân, trong khi son môi kem nền của Hà Tri Hiểu thì toàn là hàng Armani, cùng tiêu chuẩn với chị đại hàng hiệu bên lớp phát thanh.
Càng đừng nói đến chocolate, phần lớn đều chưa ai nghe đến nhãn hiệu này, chị đại hàng hiệu có biết nhưng chị đại hàng hiệu sợ béo nên không ăn những cái này.
Hà Tri Hiểu ngu ngơ chẳng hề biết mình trở thành trung tâm bàn tán, ngoại trừ giờ học chuyên ngành ra, tất cả thời gian của nó đều dùng vào tìm Chu Hàn học bù.
Địa điểm là một tiệm bánh ngọt ở ngay ngoài trường, mỗi lần Chu Hàn đều gọi một đống đồ ăn cho nó, học bù hai tiếng, sau đó vào trường đi dạo quấn quít âu yếm nhau rồi bắt xe về nhà, chiều hôm sau quay lại.
“Đây là tiệm bánh ngọt thứ hai bị cậu hủy hoại rồi!” Hà Tri Hiểu phản đối.
Chu Hàn: “Nhưng cũng có thấy cậu không ăn đâu.”
“Bánh ngọt có lỗi gì?”
“Tớ có lỗi gì?”
“Tớ sai rồi…”
“Ngoan, tớ tha thứ cho cậu.”
Tối đó về nhà kí túc xá, Hà Tri Hiểu tắm xong quay lại thì nghe thấy cô bạn Giả Tư Tư ít nói cùng phòng đang hỏi giá son môi.
Điều kiện gia đình bạn ấy không tốt lắm, tiền tiêu vặt không nhiều, biết chuyện, Hà Tri Hiểu không mảy may nghĩ ngợi tặng thỏi son còn chưa bóc vỏ mình mua với bạn cùng phòng bận trước cho cô bạn.
Nó nghĩ là mình thật sự không thích trang điểm không dùng tới, nhưng người khác thì nghĩ là Hà Tri Hiểu xem thường mức độ tiêu xài của họ, ngăn cách vô hình dựng lên, Hà Tri Hiểu vẫn còn đang bận bịu phiền não cuối tuần sắp bị lôi đi kiểm tra toán!
Hết chủ nhật này, Chu Hàn phải trở về đi học, sáng thứ bảy, cậu bắt xe tới đón Hà Tri Hiểu vào thành phố.
Anh họ Chu Hàn mở một quán trà trong thành phố, giữ cho họ một phòng bao nhỏ, tặng hoa quả và trà hoa lót bụng, để họ vững dạ học tập.
Trong phòng bao có bộ mạt chược, Hà Tri Hiểu muốn chơi mạt chược.
“Có nghe ai chơi mạt chược hai người bao giờ chưa?” Chu Hàn hỏi.
Hà Tri Hiểu: “Một mình tớ cũng chơi được!”
Chu Hàn: “Tớ tin cậu có nghị lực ấy, lại đây làm bài.”
“Đồ nhẫn tâm…”
Kiểm tra, chấm bài, một buổi sáng trôi qua, phục vụ bữa trưa mang lên ba món, cá vược hấp, thịt bò xào, cải hấp xì dầu, ăn uống no đủ, Hà Tri Hiểu phát hiện ra nơi này còn có thể hát karaoké.
Hà Tri Hiểu cảm thán: “Tiệm của anh cậu tuyệt vời ghê, có thể chơi cả một ngày mà không cần đổi chỗ đi ăn.”
Chu Hàn giới thiệu: “Muốn ăn lẩu cũng có đấy.”
“Wow! Lợi hại, nhưng chúng ta ăn nhiều như vậy mà không cần trả tiền à?”
Chu Hàn: “Không cần, người nhà mà.”
Nghỉ ngơi một lúc rồi giảng đề, kết thúc, anh họ và chị dâu của Chu Hàn đến thăm Hà Tri Hiểu, chẳng biết tại sao lại thành ra bốn người chơi mạt chược.
Thực ra Hà Tri Hiểu cũng chỉ mới chơi mạt chược trên QQ, nhưng lính mới được vận nên thắng liên tục.
Anh họ Chu Hàn hỏi: “Nói vậy tức là sau này Tri Hiểu sẽ làm việc ở đài truyền hình à, được đấy.”
Tri Hiểu đáp: “Cũng không phải, chỉ là để thi đại học thôi ạ, nhiều người học phát thanh biên đạo lắm, không phải ai cũng vào đài truyền hình được.”
Anh họ: “Chuyện nhỏ, tốt nghiệp xong về đây với Chu Hàn, nhờ ông nội Chu Hàn sắp xếp cho em vào đài truyền hình là được.”
“Hả? Ông nội cậu làm trong đài truyền hình à?”
“Cũng không hẳn…”
Anh họ: “Hay là nhờ bố mẹ nó cũng được, bỏ thêm ít tiền tìm quan hệ mà vào!”
Chị dâu nói: “Có chơi nữa không, lề mà lề mề.”
Vào bàn dễ rời bàn khó, nhất là khi chị dâu còn là một trùm mê mạt chược, ăn cơm cũng không chịu ngừng, ngừng rồi chơi tiếp đứt hết vận, Hà Tri Hiểu vừa ăn vừa chơi cùng, buổi chiều thắng được bao nhiêu buổi tối thua hết bấy nhiêu.
“Đến giờ rồi, ngừng chơi thôi, em phải đưa bạn ấy về trường.”
“Về trường cái gì, không phải cuối tuần à, đợi lát nữa đặt hai phòng rồi lên tầng ngủ, tiếp.” Chị họ nói.
Anh họ hỏi: “Phải đấy, chắc trường các em cũng chẳng quản nghiêm đâu, có được ngủ bên ngoài không?”
“Được thì được ạ, nhưng…”
Chị dâu vỗ bàn quyết định: “Vậy là được rồi, lấy chín vạn ra đây, ù rồi, thuần một sắc.”
“…”
***
Chơi đến mười một giờ, rốt cuộc chị dâu cũng kết thúc trận chiến tuy còn chưa thỏa mãn, chị cho Hà Tri Hiểu toàn bộ tiền thắng được, lưu số điện thoại của nó, bảo là bình thường có việc gì cứ tìm chị, cuối tuần rảnh rỗi có thể cùng ăn cơm đi dạo hoặc chơi mạt chược.
Sắp xếp phòng xong xuôi, Tri Hiểu theo Chu Hàn ra ngoài.
“Tức là anh cậu còn mở cả khách sạn à? Thật đúng là dịch vụ trọn gói, vào tiệm này rồi khỏi cần ra ngoài luôn.” Hà Tri Hiểu nói.
“Cậu ở đây chờ tớ, tớ đi lấy thẻ mở cửa.”
Chu Hàn đi tìm anh họ lấy thẻ, chỉ được một gian.
“Yên tâm đi, anh không nói cho bố mẹ mày biết đâu, anh mày hiểu mà.”
“Thêm một phòng nữa đi!”
“Hết rồi,” Anh họ xòe tay, “Hết thật, mày xem anh làm ăn đắt khách thế này cơ mà.”
Chu Hàn quay lại tìm Hà Tri Hiểu, suy nghĩ hay là cậu đưa nó về phòng nghỉ rồi trở về nhà bác ngủ, nhưng vào phòng ngồi với nó một hồi lại không muốn đi nữa.
“Chu Hàn, chúng ta còn chưa thành niên, không thể… ấy ấy…” Hà Tri Hiểu nói.
“Tớ biết,” Cậu nói, “Tớ chỉ muốn ở bên cậu thêm một lúc nữa thôi.”
“Ừ… Vậy chúng ta không ngủ, nói chuyện phiếm đi!”
“Được.”
Nhưng có nhiều cái để nói hơn nữa cũng đến lúc buồn ngủ.
Buồn ngủ rồi, giường ở đó, mềm mại rộng rãi, Hà Tri Hiểu mặc nguyên quần áo trèo lên giường chui vào chăn, Chu Hàn cũng mặc nguyên quần áo nằm trên chăn.
Nó sắp ngủ tới nơi rồi, lẩm bẩm bảo cậu đắp chăn khỏi bị cảm, Chu Hàn nhẹ nhàng vén chăn lên nằm vào quay mặt về phía nó.
Trong chăn, hai bàn tay nắm lấy nhau, Chu Hàn nói muốn hôn nó, Hà Tri Hiểu đỏ mặt loạn nhịp tim, luôn miệng nói chỉ một chút thôi.
Là trán, chóp mũi, môi mỗi chỗ một chút, cánh tay vòng qua eo nó, môi Hà Tri Hiểu chạm vào yết hầu cậu, Chu Hàn cứng người một chớp mắt, cúi đầu hôn nó.
Đây không phải lần đầu tiên hôn môi nhưng vẫn chưa thành thạo, răng va vào nhau, ngủ chung nên rất dễ tiếp xúc trên bề mặt rộng.
Vừa xoay người, Chu Hàn đã ở bên trên nó, sự kiềm chế tỉnh táo của Chu Hàn tức thì nứt ra không trụ được, mọi sự chú ý của cậu đều ở trên tay mình…
“Cậu làm gì vậy…” Hà Tri Hiểu xấu hổ chết thôi.
“Truyện cậu đưa tớ đọc viết như vậy mà.”
Giọng mơ hồ không rõ, Chu Hàn kinh ngạc khi thấy mình cũng có lúc ham muốn hun óc mở miệng là nói xằng như vậy.
Mà Hà Tri Hiểu thì bị vô số đoạn trong ngôn tình chen chúc chật ních đầu, nó mở mắt ra nhìn mắt cậu, thỏ thẻ: “Nhưng mà… Không được…”
“Tớ biết.” Chu Hàn hôn nó.
Hôn đến môi tê dại mới chịu buông ra.
“Hôm đó ở nhà tớ, tớ đẩy cậu ra không phải là không muốn ôm cậu mà là tớ không muốn dọa cậu.” Chu Hàn nói bên tai nó.
“Hả… Ừ.”
Chu Hàn ôm siết nó, xoa lưng nó: “Muốn giải thích với cậu từ lâu rồi, nhưng tớ sợ cậu không hiểu cái này, kháng cự tớ.”
“Không hiểu cái gì?”
Chu Hàn không đáp, một lát sau, cậu tóm bàn tay Hà Tri Hiểu đang sờ cậu: “Không muốn cậu sợ, nên đôi lúc tớ mới không… gần gũi cậu quá, hiểu chưa?”
Hà Tri Hiểu giãy ra ôm eo cậu, “Ừ…”.