Trước khi kết thúc khóa học, trong trường xảy ra một chuyện lớn, thầy giáo đã kết hôn của một lớp nào đó thuê phòng cùng học sinh, ông thầy kia là giảng viên tại chức của một học viện truyền thông nào đó.
Tin đồn nổi lên rần rần, về sau đã đồn thành vợ ông thầy bắt gian tại trận, thân phận của nữ chính cũng có đến mấy tình nghi, một trong số đó trọ ngay đối diện kí túc xá của Hà Tri Hiểu.
Tri Hiểu tán gẫu riêng với Khương Lâm về chuyện này, Khương Lâm biết là ai, nói cho nó biết, Hà Tri Hiểu giữ kín bí mật không nói ra ngoài.
Sức mạnh hóng hớt quá mạnh mẽ, không ngờ Trịnh Văn Văn cô lập Hà Tri Hiểu non nửa năm lại bắt chuyện với nó chỉ để nghe ngóng tin tức.
Hà Tri Hiểu cạn lời: “Sao tớ biết?”
Trịnh Văn Văn: “Không phải ngày nào cậu cũng đi cùng Khương Lâm à?”
“Khương Lâm cũng đâu có biết!”
Rất nhanh đã đến kì thi khối, mẹ Hà đến cùng con gái đi thi, trong tỉnh tổ chức thi trường khá sớm, để cho chắc ăn, Hà Tri Hiểu cũng đăng kí mấy trường, thi liền một hơi xong hết, cuối cùng Hà Tri Hiểu cũng được thu dọn khăn gói biến về nhà ăn Tết.
Chu Hàn theo gia đình đi Tam Á nghỉ Tết, trước khi đi chỉ gặp được Tri Hiểu một bữa.
Nguyên mùa Tết, cuộc sống của Hà Tri Hiểu chỉ xoay quanh việc giải thích cho họ hàng biết biên đạo là làm gì.
Mồng hai Tết, nhà Tri Hiểu sang nhà cô ăn cơm, các mẹ các cô chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp, bố Hà hỗ trợ một tay, chú nói chuyện phiếm với Hà Tri Hiểu ngoài phòng khách.
Ti vi đang phát lại Xuân Vãn, MC đang dẫn chương trình.
Chú chỉ cô Đổng Khanh (*), hỏi Hà Tri Hiểu: “Cháu học cái này rồi về sau đi làm MC à?”
(*) Một nữ MC kì cựu của Trung Quốc.
Tri Hiểu: “Đó là ngành phát thanh, cháu học biên đạo!”
“Biên đạo là cái gì?”
“Chia ra rất nhiều loại, hiểu nôm na là người làm việc ở hậu trường ấy ạ.”
“Ồ, hậu trường làm những gì?”
Hà Tri Hiểu: “Chẳng hạn như biên tập truyền hình này, chỉ đạo phát thanh này, radio hay ti vi đều được, có sở trường còn có thể đi làm đạo diễn, quay phim, phóng viên nữa, tóm lại là rất nhiều.”
“Phóng viên? Vậy không phải là cũng lên ti vi à?” Chú hỏi.
“Cũng có phóng viên không lên ti vi mà, giống như báo giấy tạp chí ấy chú.”
“Tại sao cháu không lên ti vi?” Chú hỏi.
Hà Tri Hiểu: “???”
Chú lại hỏi: “Vậy tốt nghiệp xong cháu định làm gì?”
Hà Tri Hiểu: “Cháu không chọn, có việc làm là được rồi.”
“Không làm đạo diễn à?”
“Ai bảo cháu phải làm đạo diễn? Cháu có biết làm đâu!”
“Không phải vừa nãy cháu nói là biên đạo là đạo diễn à? Sao cháu lại không biết?”
“Mẹ! Cơm chín chưa? Con không chịu nổi nữa.” Hà Tri Hiểu suy sụp.
“Đài truyền hình khó vào lắm, bây giờ nhờ quan hệ cũng không tiện.” Chú nói.
Hà Tri Hiểu: “Cháu biết, cháu không định vào.”
“Không vào đài truyền hình thì sao cháu phải tiêu tiền đi học biên đạo?”
“Bởi vì cháu không thi đỗ đại học…”
“Thi cuối kì được bao điểm?”
“Cháu không tham gia thi…”
“Tại sao không tham gia thi?”
“Bởi vì cháu đi học biên đạo…”
“Ờ, được thôi.”
…
Mệt mỏi hết sức, sau mồng ba, nói thế nào Hà Tri Hiểu cũng không chịu đi thăm họ hàng nữa.
“Không đi thì thôi, nhịn lì xì.”
“Con cảm thấy con có thể cố gắng thêm chút nữa!”
Mồng sáu, Chu Hàn về rồi! Hà Tri Hiểu ra ngoài tìm cậu, Chu Hàn bảo nó đến nhà cậu.
“Nhà tớ không có ai, cậu tới đi, tớ mua quà cho cậu đó.”
Hà Tri Hiểu tới, Chu Hàn mua cho nó một chiếc túi mây bện thủ công, bên trên còn dán một quả dâu to bự, vô cùng xinh xắn dễ thương.
“Xinh quá! Đợi thi đại học xong là tớ có thể đeo rồi, lên đại học tớ sẽ đeo cái túi này! Hợp mùa hè ghê!”
Tri Hiểu yêu thích không buông tay.
“Thích thì tốt, ăn Tết có vui không? Sao chưa thấy mập ra thế này?” Chu Hàn nhéo mặt nó.
Hà Tri Hiểu lập tức bắt đầu kể khổ: “Cậu không biết tớ phải trải qua chuyện gì đâu! Tết năm nay nhà tớ khỏi cần xem Xuân Vãn, xem tớ là đủ rồi, tớ chính là con khỉ bị vây xem đây!”
Nó sinh động nhại lại cho Chu Hàn nghe mình bị vặn hỏi ra sao, Chu Hàn nhìn nó lúc thì tức tối lúc thì bất đắc dĩ lúc lại tủi thân, cảm thấy đáng yêu muốn chết.
“Thật hết chịu nổi mà, cậu nói xem tớ cầm được lì xì có dễ dàng không!”
“Không dễ dàng,” Chu Hàn vừa nói vừa cầm từ trên bàn lên một hộp bánh kẹo tinh xảo, “Muốn ăn không?”
“Muốn!”
Chu Hàn không cho, thò mặt qua, có đồ ăn Hà Tri Hiểu sẽ không đỏ mặt, chu môi hôn lên mặt cậu, Chu Hàn quay phắt đầu chuẩn xác nhắm trúng môi nó, lướt qua là dừng, chú ý kiềm chế.
Hà Tri Hiểu bị ức hiếp trọn Tết, bây giờ có người cho nó ức hiếp đời nào nó chịu bỏ qua, xấu hổ là cái gì? Không phải còn từng ngủ với nhau rồi à?
Hôn cậu, ôm cậu, quấn cậu, hai người đuổi bắt nô đùa, “Không chơi nữa không chơi nữa, cậu căn bản là rất vui.”
Chu Hàn nhìn nó: “Cậu hôn tớ là để khiến tớ hết vui?”
“Đúng vậy.”
Suy nghĩ thật thần kì, “Vậy cậu tiếp tục đi, bây giờ tớ hơi hết vui rồi.”
“Bây giờ cậu hết vui là vì tớ không hôn nữa, thế nên ứ.”
Chu Hàn nhéo mũi nó, “Thông minh dồn hết vào chọc tức người ta.”
“He he.”
Hà Tri Hiểu ăn bánh kẹo, lật xem album ảnh của Chu Hàn, phát hiện ra một tấm chụp thời mẫu giáo.
“Chúng ta học cùng trường mẫu giáo này, tớ cũng có ảnh này, bối cảnh giống nhau!”
Chu Hàn lườm nó: “Tớ đã nói chuyện cùng mẫu giáo này từ lâu rồi!”
“Thế hả? Nói với ai?”
“Cậu!”
“Không thể nào!”
Chu Hàn đoạt lại album, lật giở: “Cậu nhìn kĩ lại xem trong này có cậu không, có khi chúng ta còn cùng lớp không chừng, cậu quên phéng tớ rồi.”
“Thế cậu nói xem bạn cùng bàn của cậu ở mẫu giáo tên gì là nam hay nữ đi! Còn nói tớ, ai nhớ được chứ!”
“Cưỡng từ đoạt lí, còn nữa, anh gì kia của cậu là sao?”
“Trời ạ, sao cậu nhớ dai vậy? Nói thì nói, đó là anh của Khương Lâm!”
“Anh Khương Lâm cậu đi theo hóng hớt làm gì? Sao không thấy cậu gọi tớ là anh?” Chu Hàn hỏi.
“Cậu là anh tớ chắc?”
“Gọi.”
“Không!”
“Đừng ăn nữa!”
“Anh ơi!”
“Ăn đi,” Chu Hàn ngồi vào bên cạnh ôm nó, “Gọi thêm tiếng nữa nào.”
“Bắt bạn cùng tuổi gọi anh là hành vi của em trai!”
Chu Hàn: “Cậu bớt học Lý Dư chửi bậy cho tớ.” (*)
(*) Tiếng Trung, “em trai” còn để chỉ “cậu nhỏ” của con trai:)))
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo (điện thoại) đến, Lý Dư gọi mọi người đi hát hò chè chén, Chu Hàn và Hà Tri Hiểu cùng đón xe tới.
“Ngày kia có rảnh không? Đi cổ vũ cho Trương Dương đi!” Lý Dư rủ.
“Cổ vũ cái gì?”
“Show sống còn đó! Trương Dương lọt vào top 50 rồi!”
“Cái gì?” Hà Tri Hiểu kinh ngạc ngớ ra, “Trời ạ, không phải nó đi làm nghệ sĩ thật đấy chứ? Hu hu hu hối hận quá sao tớ không chơi thân với nó hơn chứ.”
Chu Hàn ký đầu nó.
“Trương Dương nói ê-kíp chương trình muốn quay tài liệu thực tế, sẽ phỏng vấn bạn bè và thầy cô, nhà trường rất coi trọng chuyện này, tao chuẩn bị lên hình!” Lý Dư vừa nói vừa vuốt tóc.
“Mày quá xấu nhà trường không đồng ý là cái chắc,” Tri Hiểu nói, “Hay để tao đi đi, tao với nó chơi cũng thân mà, tao đi kể chuyện nó cướp mặt nạ của tao.”
Cả đám chành choẹ một hồi rồi gọi điện cho Trương Dương, Trương Dương bắt máy nói sắp phải diễn tập, hỏi Trần Giai Giai có ở đó không.
Trần Giai Giai nghe máy nói chuyện mấy câu rồi cúp.
“Nói gì thế? Có phải sắp làm minh tinh công khai theo đuổi cậu không?” Trương Mỹ Mỹ hỏi.
“Ai bảo, tớ quay video bạn bè cổ vũ cậu ấy.” Trần Giai Giai nói.
“Trọng sắc khinh bạn!” Lý Dư cảm khái.
“Tao đã sớm nhìn ra thằng này có tố chất làm sao mà, không hổ là hot boy A8 của chúng ta ái ái ái làm gì đấy!” Hà Tri Hiểu hét.
Chu Hàn nhéo tai nó đe nẹt: “Dám đến trường quay cậu chết chắc.”
“Ghen chúa!”
Lý Dư định đi tàu hỏa đến cổ vũ cho người anh em, hắn đi cùng Hứa Đào, những người còn lại thì online cổ vũ tinh thần từ xa.
Buổi tối sang nhà ông nội ăn cơm, Hà Tri Hiểu nhớ đến tấm ảnh trong phòng ngủ, đi vào chụp gửi cho Chu Hàn xem.
Mãi không thấy Chu Hàn trả lời, đợi đến lúc ăn xong, cậu mới nhắn lại.
“Hà Tri Hiểu, người bế cậu ngồi trong hình thứ hai là ông nội tớ, bánh quy cậu cầm trong tay là cướp được từ cậu bé bên cạnh, cậu bé đó chính là tại hạ.”
Hà Tri Hiểu: “!!!”
Kỉ niệm liên quan đến bức ảnh này không nhiều, nhưng vì chuyện này mà Hà Tri Hiểu rất hay bị họ hàng giễu cợt.
Nghe nói hôm đó, trường mẫu giáo tổ chức biểu diễn văn nghệ nhân Quốc tế Thiếu nhi, Hà Tri Hiểu diễn múa tập thể, trước khi lên sân khấu, vì đói nên cứ đòi về nhà, bố mẹ bảo nó kiên trì, nó kiên trì được nửa tiết mục thì thấy dưới khán đài có cậu bé đang ăn thứ gì đó, bèn nhảy xuống sân khấu cướp giật… Nghe nói Hà Tri Hiểu còn tuyên bố ông nội nó không mua bánh quy cho nó nên muốn nhận một ông nội mới…
“Tớ hỏi rồi, ảnh đó không phải tớ, là chị họ tớ…” Hà Tri Hiểu nói.
“Chém tiếp đi!” Chu Hàn đáp.
“Thật mà, cậu không tin à?”
“Khuôn mặt đó rõ ràng là mặt cậu có được không?” Chu Hàn nói.
“Mẹ tớ nói lúc ấy cậu bé kia bị đánh khóc…” Hà Tri Hiểu nói.
Chu Hàn nhắn lại: “Tớ cũng nhớ ra rồi, cậu bé đó là anh họ tớ…”
Buổi tối đi ngủ, hai người gọi điện thoại nhắc đến chuyện lí thú khi còn nhỏ, Hà Tri Hiểu nhớ lại một chuyện.
“Cậu biết không? Hồi nhỏ xảy ra một chuyện làm hại tớ gặp ác mộng suốt, rất lâu sau mới khỏi, tớ còn chưa kể với bố mẹ tớ bao giờ.”
“Chuyện gì?”
“Có một lần khuya lắm rồi tớ còn chơi bên ngoài, khi đó là ở nhà cũ của cô tớ, sau đó chính mắt tớ đã thấy một tên trộm trộm ti vi của một nhà đi ra.
Tên đó nói với tớ nếu tớ dám mách người lớn hắn sẽ giết bố mẹ tớ! Hai người bọn chúng một tên trông chừng tớ một tên khuân đồ, rất lâu sau mới cho tớ về nhà.
Về rồi tớ đổ bệnh, đêm nào cũng mơ thấy cảnh sát bắt kẻ trộm, còn mơ thấy kẻ trộm muốn giết bố mẹ tớ…”
“May mà chúng chỉ trộm đồ không làm hại cậu, vậy cậu có nói cho người lớn biết không?” Chu Hàn hỏi.
“Không cần tớ nói, rất nhanh sau đó đã phá án, nhưng tớ cứ gặp ác mộng suốt!”
“Bây giờ thì sao? Còn gặp ác mộng không?”
“Có… Thường xuyên mơ thấy cậu bắt tớ làm bài tập…” Tri Hiểu nói.
“Lương tâm đâu? So tớ với kẻ trộm?”
“He he, đùa thôi mà.”
“Cậu kể vậy tớ cũng nhớ tới một chuyện, trước đây nhà ông nội tớ cũng từng bị trộm một lần, là chồng của cô giúp việc nấu cơm cho nhà trộm, trộm không chừa một cái gì, may mà ông bà tớ khi đó không ở nhà.”
“Trùng hợp vậy, không phải là cùng một nhà chứ?” Tri Hiểu thuận miệng nói.
“Không biết, nhà cô cậu ở đâu? Trước đây ông nội tớ ở khu tập thể cục giáo dục.” Chu Hàn nói.
Hà Tri Hiểu: “… Anh họ!”
Chu Hàn: “???”.