Nể tình Chu Hàn, lão Lưu chỉ phê bình miệng, thuận tiện bày tỏ rất mong đợi bạn Hà-Tri-Hiểu-với-tấm-lòng-nhiệt-thành-thích-hóa sẽ đạt thành tích tốt trong kì thi cuối kì.
Từ văn phòng đi ra, Hà Tri Hiểu tức vẹo cả mũi, nó vừa đi vừa rầy: “Thành tích kém thì không có lòng tự trọng chắc? Hạng nhất thì có quyền kì thị người khác hả? Thành công trong học tập thì đã sao, cậu làm người thất bại quá rồi đó! Kiêu ngạo khiến người ta thụt lùi, cuối kì cậu chắc chắn thụt lùi!”
Chu Hàn gãi đầu: “Không phải tớ khinh thường cậu học không giỏi thật đâu mà.”
“Ai thèm tin cậu, lòng người khó dò, trừ phi cậu chứng minh được cho tớ!”
Tri Hiểu nhìn cậu với ánh mắt gợi ý thiết tha mong chờ, Chu Hàn nghĩ ngợi rồi nói: “Tan học tớ mời cậu ăn KFC?”
“Danh dự, danh dự cơ mà! Đây là vấn đề thể diện!”
Chu Hàn hiểu, “Đi thi tớ truyền đáp án cho cậu.”
“Thế thì tớ không tiện từ chối rồi, cảm ơn nha!”
“Không… không có gì?”
Hà Tri Hiểu trở lại lớp học, trái lo phải nghĩ thấy lương tâm hơi bất an, bèn lật ví ra xem, chỉ còn 20 đồng, nó quyết định đến cửa hàng bách hóa bên ngoài trường Sư phạm mua hai tấm mặt nạ giấy.
Một tuyến đường vạch ra trong đầu nó, bắt bus 23 ở cổng trường, trên đường sẽ đi ngang qua thư viện thành phố, ở đó có một quán KFC rất lớn, sau đó đi thêm ba trạm, xuống xe ở trường Sư phạm, đi bộ năm phút là đến phố thương mại, băng qua ba cửa hàng thì tới quán lẩu cay siêu ngon, bên cạnh đó chính là cửa hàng bách hóa bán mỹ phẩm.
Nó muốn ăn lẩu cay nhưng không đủ tiền, vậy…
“Ê, cậu làm tổn thương lòng tự trọng của tớ có phải đang thấy rất áy náy không, có phải cảm thấy chỉ cho đáp án thôi thì chưa đủ thành ý không?” Hà Tri Hiểu hỏi Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu, thực ra cậu áy náy chuyện nặng lời bảo nó đừng quấy rầy mình trước giờ học hơn, “Tớ mời cậu ăn thùng gia đình nhé.”
“Thật ra nếu cậu cứ khăng khăng thì mời ăn lẩu cay tớ cũng sẽ không chối từ!”
Chu Hàn: “… Được.”
Tan học, Chu Hàn cùng Tri Hiểu và Mỹ Mỹ lên xe bus, Mỹ Mỹ phải về nhà ăn cơm nên xuống xe trước, Hà Tri Hiểu ngồi ghế cạnh cửa sổ, Chu Hàn ngồi bên cạnh.
“Cậu xem chỗ kia kìa, quán nướng đó ăn ngon lắm, họ tự làm tương chấm đó.”
“Quán bánh trôi này trông nhỏ thế thôi, mở được mười mấy năm rồi đấy, đến Tết người tới mua có thể xếp hàng dài hết ba con phố! Vừng nhà họ cũng không giống mua trong siêu thị luôn!”
“Đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi ăn ở quán lẩu cay ngon nhất thành phố, cậu ăn một miếng là biết thôi! Từ hồi tiểu học tớ đã ăn ở quán đấy rồi, có lúc tớ còn cảm thấy ông trời gí tớ học kém chính là để tớ thi vào Sư phạm!”
“Ăn lẩu cay???”
“Đúng!”
“Cậu định tốt nghiệp xong sẽ thi vào Sư phạm?”
“Ừ á!”
Chu Hàn thở dài: “Hà Tri Hiểu, cậu có biết trường đó là trường trung cấp không? Cậu biết trung cấp là trường gì không?”
“Ớ? Là trường trung cấp à? Tớ hay gọi là Sư phạm á, còn tưởng là đại học chứ! Thôi toang, nguyện vọng thi đại học bớt mất một trường rồi!” Hà Tri Hiểu rầu rĩ.
“Cậu còn muốn thi trường nào nữa?”
“Trước mắt chưa nghĩ ra trường thứ hai.”
“…”
“Bến kế tiếp là KFC đấy, cậu muốn ăn không? Tớ mời.”
Tri Hiểu lôi từ trong cặp ra một tờ voucher, nó nghiên cứu rồi bảo: “Ăn Dicos đi! Cậu xem cái đùi gà chiên này có 1 đồng thôi này! Vừa rẻ vừa ngon!”
“Theo cậu cả đó.”
Họ xuống xe ở Dicos, mua đùi gà ngồi trong quán gặm xong thì cầm Coca tiếp tục lên đường, sau khi đến Sư phạm, quán nhỏ chật ních người, đợi một hồi lâu mới có bàn trống, lẩu cay rốt cuộc có ngon nhất thành phố hay không thì Chu Hàn không xác định lắm, nhưng ngoài miệng thì cậu công nhận là nhất, bởi cậu tin cái chắc rằng mình mà nói một câu bình thường, Hà Tri Hiểu sẽ nấu lẩu cậu luôn.
Ăn xong, Hà Tri Hiểu đi mua mặt nạ, chị chủ chọn cho nó bốn chiếc cấp ẩm, tổng cộng 16 đồng.
“Đôi khuyên tai này hợp với em lắm đó em gái, còn có hình dâu tây nữa.”
Tri Hiểu: “Em không bấm lỗ tai, trường học cũng không cho đeo.”
Chị chủ: “Có khuyên kẹp đấy, đeo cuối tuần cũng được mà.”
“Thôi ạ, em muốn xem tai nghe.”
“Bên này.”
Hà Tri Hiểu chọn cả nửa ngày, song không mua.
“Tớ có thể cho cậu mượn tiền.” Chu Hàn nhỏ giọng nói.
Tri Hiểu thoáng do dự, cuối cùng vẫn không mua.
Một tháng nó đổi tai nghe một lần, rất phí tiền, vẫn là để khi khác dụ bố chi tiền cho thì hơn.
Lúc ra khỏi cửa hàng thì đang là giờ cao điểm, sinh viên Sư phạm đều ra ngoài kiếm ăn, rất nhiều hàng quán ăn vặt cũng bày sạp.
“Còn muốn ăn gì khác không?” Chu Hàn hỏi.
“Không ăn nữa đâu, sao cậu nhiều tiền thế? Ngày nào bố mẹ cậu cũng cho cậu một trăm à?”
“Không, bố mẹ tớ làm việc ở tỉnh khác, sinh hoạt phí đưa cho ông bà nội tớ.”
“Bảo sao hôm họp phụ huynh là ông cậu đi, sao cậu không sống với bố mẹ vậy?”
Chu Hàn: “Hồi trước vốn sống cùng bố mẹ, họ bận công tác quá nên không chăm lo được cho tớ, thế nên tớ về quê học cấp ba.”
“Vậy à, thế thì cậu thông minh thật đó, bố mẹ không quản mà còn học tốt được vậy, nhưng mà đừng có để bố mẹ tớ biết… Ơ! Cậu xem xem kia là ai kìa!”
Nhìn theo hướng Hà Tri Hiểu chỉ, trước tiệm cắt tóc bên kia đường có một cậu trai đang đứng, nửa người trên mặc áo phao lông vũ màu đen, bên dưới mặc quần đồng phục học sinh xanh đậm như hai người Hà Tri Hiểu.
Trên đường người qua kẻ lại, mái tóc đỏ rực của cậu ta nổi bần bật.
“Lý Dư?” Chu Hàn không chắc lắm.
Nghiêng đầu không thấy Hà Tri Hiểu đâu, nó đã ngồi xổm xuống đất cười lăn cười bò.
“Mẹ ơi cứu! Cười chết tớ mất! Đi đi đi!” Hà Tri Hiểu đứng lên kéo Chu Hàn theo.
Lý Dư vốn để đầu đinh, nhuộm tóc màu này nhìn từ xa nom y như một cái túi ni lông đỏ chót.
“Cậu thấy đầu nó có giống dị ứng không ha ha ha ha ha ha không được không được, tớ sắp cười chết rồi!”
Chu Hàn bất đắc dĩ mặc nó kéo tay áo lắc qua lắc lại.
“Đi theo cậu ấy làm gì?” Cậu khó hiểu, hỏi.
“Chụp ảnh, đầu đỏ thế phải chụp lại mới được!”
Hai người bám theo Lý Dư đi về phía trước, Lý Dư một tay gọi điện thoại một tay lúc lúc lại xoa đầu, dáng đi rất lông bông.
“Aizz, Lý Dư đáng thương quá, đầu bị dị ứng mặt bôi kem nẻ chân, trời ạ! Không phải nó bôi kem của tớ lên đầu đâu chứ!” Hà Tri Hiểu kéo Chu Hàn hỏi.
“Lạy cậu! Cậu từng nghe ai dị ứng đổi màu tóc bao giờ chưa!” Chu Hàn cạn lời.
“Cũng phải, nhưng mà nghĩ lại vẫn có lỗi với Lý Dư ghê, còn chưa nói chân tướng cho nó biết nữa, chẳng biết nó đã dùng hết chưa.
Tớ còn đi chụp lén nó thế này, có lỗi qué!” Hà Tri Hiểu tự kiểm điểm.
Chu Hàn nhìn nó: “Cảm thấy có lỗi thật thì cậu cũng có thể lựa chọn dừng tay chụp hình đấy.”
“Thế hả? Cậu chờ tí, tớ ra đằng trước chụp chính diện đã!”
Chu Hàn: “…”
Cản không nổi, Chu Hàn trơ mắt nhìn Hà Tri Hiểu bước dài xông ra trước mặt Lý Dư cầm điện thoại chụp một chặp rồi nhanh chân bỏ chạy.
Lý Dư phản ứng lại rồi cũng đuổi theo!
“Chạy!” Hà Tri Hiểu túm Chu Hàn cùng co giò vắt chân lên cổ.
Hai người tránh trái tránh phải trong đám đông một hồi thì cắt đuôi được Lý Dư.
Từ cổng trường Sư phạm vào, bên phải có một bãi cỏ, họ băng qua bãi cỏ chạy xuyên rừng cây ra đằng sau tòa nhà dạy học.
Xung quanh vắng ngắt, chỉ có hai người họ đứng lại khom người chống đầu gối thở dốc.
“Nóng chết mất!”
Người đổ mồ hôi, Hà Tri Hiểu buông tay Chu Hàn ra tháo khăn quàng cổ kéo khóa áo khoác.
“Ốm bây giờ.”
Chu Hàn tròng lại khăn vào cổ nó, Hà Tri Hiểu thuận thế bị kéo lên một bước lại gần cậu.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Chu Hàn cúi xuống nhìn vào mắt nó, Hà Tri Hiểu ngây ra.
“Hắt xì!”
“Thấy chưa.”
Chu Hàn ghét bỏ buông tay, ngồi xuống bên cạnh một bồn hoa.
Trong bóng tối, tim cậu đập thình thình.
Điện thoại Hà Tri Hiểu đổ chuông, bắt máy, giọng Lý Dư gầm rống phẫn nộ: “Hà Tri Hiểu, con mẹ nó mày dám gửi hình cho người khác hay post lên QQ xem, mày chết chắc! Chết chắc!”
Không khí buổi tối mùa đông trong lành thật đấy, Chu Hàn ngồi đó ngắm trời đêm, lạnh nhưng cũng chẳng muốn về nhà.
Hà Tri Hiểu lại càng không phải nói, có thể không về là khỏi về luôn.
Hai người ngồi đó tán gẫu, Chu Hàn hỏi nó cuối tuần làm gì.
“Học thêm, tuần này là buổi cuối, tuần tới phải thi rồi, nhớ ném đáp án cho tớ đấy!”
“Ừ, Hà Tri Hiểu, tớ hỏi cậu câu này, cậu có kế hoạch tương lai gì không?” Chu Hàn hỏi.
“Có! Kế hoạch tương lai của tớ cũng là vui vẻ mỗi ngày!” Hà Tri Hiểu đáp.
Chu Hàn nhoẻn cười, như là nó có thể làm được điều nó nói thật vậy.
Xa xa có người nói cười đi tới, là một cặp tình nhân, cô gái ôm cánh tay chàng trai, hai người rất thân mật.
Lại gần trông thấy Chu Hàn và Hà Tri Hiểu, hai người trao đổi ánh mắt, tiếc nuối rời đi.
“Chậc chậc chậc, sinh viên bây giờ chỉ biết yêu đương thôi! Chẳng chú tâm vào học hành gì cả!” Hà Tri Hiểu phê bình.
Chu Hàn cười: “Tự nói mình đi…”.