17.
Ngày thứ 29, lúc Thẩm Lễ tan học, tôi chặn hắn lại.
“Thẩm Lẽ, cậu có dám để tôi đến nhà cậu không?”
Lời kích thích mà tôi chuẩn bị còn chưa kịp dùng, Thẩm Lễ đã đưa tôi lên xe.
Căn biệt thự vẫn trống trải như trước, lạnh lẽo thấu xương, giống như chủ nhân của nó.
Có lẽ vì chỉ có một mình tôi, Thẩm Lễ ngừng giả vờ, lộ ra bản chất.
Thẩm Lễ vuốt tóc tôi, giây tiếp theo vùi đầu vào tóc tôi hít một hơi thật sâu.
Toàn thân tôi không ngừng run rẩy nhưng tôi không thể mất bình tĩnh.
“Ninh Ninh, cậu tìm được bằng chứng gì chưa?”
Kiếp trước, khi hẹn hò, Thẩm Lễ cũng gọi tôi như vậy.
Nhưng nếu hắn không nhận được lời đáp từ tôi sẽ lại làm tổn thương tôi.
Hắn nói rằng như thế sẽ khiến tôi ngoan ngoãn và học cách vâng lời.
Thật không may, tôi vẫn chưa học được cho đến khi mất.
Trước đây tôi từng nói có người bề ngoài càng dịu dàng, hiền hòa thì bên trong càng nổi loạn.
Thì ra tôi cũng là một người như vậy.
“Cậu đang nghĩ gì đó?”
Thẩm Lễ không hài lòng với sự lơ đãng của tôi nên đã kéo mạnh tóc tôi, có hơi đau.
“Thẩm Lễ cậu có từng nghĩ nếu tôi tìm được bằng chứng, cậu nên làm thế nào không?”
Nụ cười của hắn vẫn không thay đổi, dùng ngón tay nghịch nghịch tóc tôi, không mảy may để ý.
“Ninh Ninh quan tâm tôi như vậy, có phải thích tôi rồi không?”
Làm sao tôi có thể quan tâm hắn, ước gì hắn ch*t đi.
Nghĩ đến kiếp trước đau đớn của mình, mắt tôi có chút chua xót, cố gắng kìm nén nước mắt.
Tôi có thể khóc trước mặt Tần Ngự nhưng không thể rơi nước mắt trước mặt Thẩm Lễ.
“Ồ, vậy cậu thích ai? Tần Ngự?”
“Tên khốn ngu ngốc đó? Vì khuôn mặt của cậu ta? Vì thân phận thiếu gia nhà họ Tần?”
“Nói cho tôi biết, cậu thích gì ở cậu ta?”
Những lời này quá chói tai, tôi không thích người khác nói như vậy về Tần Ngự, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Lễ cười nhạo, khi anh mắt hắn dừng lại trên đôi môi tái nhợt của tôi, hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn tôi.
“Không bằng, tối nay ở lại đây, có thể tìm được hay không còn phải xem bản lĩnh của cậu?”
Thẩm Lễ nói xong liền đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại cho tôi.
Bằng cách này, tôi đã ở lại biệt thự của Thẩm Lễ như mong muốn.
Bước đầu của kế hoạch đã thành công.
18.
Lúc này tôi cảm thấy may mắn khi kiếp trước của mình cũng không phải vô dụng, ít nhất tôi biết được một số thói quen sinh hoạt của Thẩm Lễ.
Ví dụ như hắn thích đặt những thứ quan trọng vào ngăn kéo thứ hai bên trái phòng làm việc.
Thẩm Lễ không thể nào không để lại dấu vết nào mà gài bẫy Tần Ngự chẳng hạn như bật lửa hay việc mọi người liên thủ hại Tần Ngự.
Kiếp trước cuối cùng chính là Tần gia ra mặt, áp xuống mọi tin đồn.
Quyền lực và tiền bạc chỉ có thể khiến người ta giả vờ phục tùng. Làm như vậy chỉ khiến mọi người tin rằng Tần Ngự không vô tội.
Một lần nữa, tôi không muốn Tần Ngự phải chịu những tin đồn vô căn cứ, tôi muốn mọi chuyện phải minh bạch, mọi chuyện xấu xa đều phải bị phanh phui, bị lên án.
Sau khi lưu toàn bộ bản ghi âm vào điện thoại, tôi nhanh chóng đóng ngăn kéo lại.
Rõ ràng mọi chuyện đều suôn sẻ nhưng trong lòng tôi lại bất an.
Trong tất cả ký ức của hai kiếp, tôi chưa bao giờ làm điều như thế này. Lúc đóng ngăn kéo lại, tôi thậm chí còn không cẩn thận đập cánh tay vào ngăn kéo.
Mãi cho đến khi tôi mở cửa, Thẩm Lễ cười như không cười, tôi mới nhận ra cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu.
Mọi chuyện quá dễ dàng,
Không có chuyện gì đó đang chờ tôi.
Tôi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, bàn tay run rẩy mở điện thoại.
Còn Thẩm Lễ chỉ nhìn tôi, đôi mắt như con rắn nhìn chằm chằm tôi, không hề có cử động nào.
Vào thời điểm quan trọng như vậy, tôi phân tâm suy nghĩ vì sao hắn lại không ngăn cản tôi.
Giây tiếp theo tôi nhận ra đó là không cần thiết.
“Đừng phí sức nữa, cậu không thể liên lạc được với cậu ta.”
Câu nói của Thẩm Lễ làm tôi choáng váng.
Tôi máy móc ngẩng đầu lên, Thẩm Lễ liếc nhìn phía sau tôi: “Chỗ này không thể lên lạc được với Tần Ngự.”
Thẩm Lễ mỉm cười, kiên nhẫn lặp lại.
Giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, đây là lý do khiến hắn tự tin như vậy sao?
Trong ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Lễ có chút vặn vẹo.
Lúc này tôi mới cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy không thể kiểm soát.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không muốn bỏ cuộc.
Kiếp này tôi muốn dũng cảm một lần, vì mình cũng là vì Tần Ngự.
Vì vậy khi Thẩm Lễ bước tới muốn cướp điện thoại của tôi, tôi nắm chặt không chịu buông ra.
Tuy nhiên tôi làm sao so với được với sức của hắn.
Tay tôi dần dần mất đi sức lực, tôi sắp khóc.
Lúc này điện thoại còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, tôi sẽ không cho phép ai cướp nó đi.
Vì thế, tôi cắn mạnh vào tay Thẩm Lễ, ước gì có thể cắn đứt nó.
Vị máu trong miệng khiến tôi buồn nôn, trong lòng lại có chút hưng phấn.
Thẩm Lễ không ngờ tôi lại như vậy có lẽ hắn chưa bao giờ coi trọng tôi dù sao trông tôi không có vẻ gì là đáng sợ.
Tuy nhiên, con dao cũng có hai lưỡi.
Thẩm Lễ đau đến mức thở hổn hển, quai hàm của tôi gần như tê dại, không còn chút sức lực, không thể chống đỡ nổi.
Vì vậy chỉ với một cú hất nhẹ của Thẩm Lễ, tôi đã mất kiểm soát bay ra ngoài.
Trong giây phút tôi lăn xuống đất, toàn thân đau đớn như rã rời. Sàn nhà đá cẩm thạch lạnh băng, trước mặt tôi hiện lên một vệt màu đỏ mờ.
Thẩm Lễ cử động cổ tay, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Việc gì phải như vậy, dù sao cũng không thay đổi được.”
“Cậu không thể rời khỏi đây với thứ này.”
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu nhưng dù dùng hết sức lực, chỉ có thể nhìn Thẩm Lễ gỡ từng ngón tay của tôi ra, nhặt chiếc điện thoại dính máu lên, lắc lắc về phía tôi.
“Thấy không, kết quả vẫn như cũ đúng không?”
Tôi đau đến mức không nói nên lời, tầm nhìn ngày càng trở nên mơ hồ.
Tôi không can tâm.
Kiếp này, tôi phải bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước nếu không thì sống lại có ích gì.