Vẻ mặt của mèo nhỏ vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, thật sự khiến người ta nhìn không ra nó đang có chuyện gì.
Quý Hạ bán tín bán nghi cầm tô canh trong tay đặt trên bàn.
Bây giờ cô cũng có chút để tâm, dựa vào mấy ngày ở chung này, bé mèo nhỏ này không phải trong sáng, rảnh rỗi như vẻ bề ngoài.
Quả nhiên mèo phải được trông coi cẩn thận hơn.
Nhưng mà thế cũng tốt, cũng chứng minh trước kia anh còn lưu lạc bên ngoài, chắc là không bị ai xem thường.
“Đến ăn cơm thôi.” Quý Hạ xoa xoa tay, nhìn sang anh, “Đúng rồi, túi thức ăn cho mèo kia mang ra ngoài cửa đi.”
Mèo nhỏ đứng dậy, chắc là quan hệ dần thoải mái hơn nên hai lỗ tai trên đầu cũng tự nhiên dựng thẳng lên, trước kia thường hay nằm úp sấp xuống nhẹ nhàng lắc lư, trên mặt vẫn là vẻ mặt dịu dàng như trước, mà đôi tai dường như được chế tạo đặc biệt để tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Nhưng mà không thể không nói, quả thật hai lỗ tai nhỏ của bé mèo này đã thành công thu hút hết tất cả sự chú ý của Quý Hạ.
Lúc trước cô thích nhất là vân vê hai lỗ tai nhỏ của Cam Ngọt, bây giờ hai lỗ tai mèo này quả thật đang câu dẫn cô phạm tội mà!
Quý Hạ trong lòng tự nhủ là anh vừa mới trưởng thành thôi nhỉ, anh trưởng thành mới được bao lâu đâu, lỗ tai mèo có thính không ta?
-- Đúng thế, lỗ tai mèo chính là thính như thế đấy.
Quý Hạ thở dài một hơi.
Ăn cơm xong, mèo nhỏ có hơi buồn ngủ, lỗ tai mèo trên đầu vẫn luôn chuyển động.
Mở TV lên, bên trong đang phát sóng một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng khi mới vừa ra mắt.
Quý Hạ thật ra cũng chẳng có yêu cầu quá nhiều đối với phim truyền hình, chẳng qua chỉ nghe các nhân viên trong phòng làm việc của cô xem qua, tối Quý Hạ không có việc gì cũng sẽ mở ra xem cùng.
Vân Bạch vẫn luôn xem TV, nhưng mà trước kia Vân Bạch đều được Quý Hạ ôm trong lòng, có đôi khi được ôm thoải mái quá mà ngủ mất.
Nhưng bây giờ, chàng trai dựa vào ghế sô pha, đôi mắt mèo màu hổ phách nhìn vào TV, lỗ tai trên đầu dần rũ xuống, đè sát vào mái tóc màu đen mềm mại.
Nhưng lại cảm thấy trong lồng ngực vẫn có chút cô đơn.
Quý Hạ đắn đo một chút, cuối cùng quay đầu sang ôm lấy chiếc gối bên cạnh vào lòng.
Trong khoảnh khắc ôm gối vào lòng đó, mèo nhỏ nhạy bén nghe thấy được gì đấy, lập tức quay đầu sang.
Ánh mắt anh thay đổi… chớp mắt đã có chút cáu giận, mục tiêu bị cáu giận chính là cái gối ôm trong lòng của cô.
Tay Quý Hạ cứng lại chớp mắt một cái, có chút cắn rứt lương tâm vì bị bắt tại trận.
Nhưng rõ ràng là cô không có làm gì mà nhỉ?
Giây tiếp theo, quần áo đã bị rớt xuống.
Quý Hạ sửng sốt, nhìn thấy con mèo màu cam trắng đang nhảy ra khỏi bộ quần áo, dùng móng vuốt đẩy cái gối ôm trong lòng cô ra.
Vốn dĩ Quý Hạ cũng không ôm chặt lắm, bị đẩy ra như thế thì cái gối ôm rớt lộp bộp xuống đất.
Không đợi Quý Hạ phản ứng lại, con mèo nhỏ màu cam trắng yếu ớt đã làm tổ trong lòng cô rồi, còn vô cùng hung hăng nhìn cái gối ôm đã bị đẩy rớt, vô cùng hung dữ.
Quý Hạ theo bản năng muốn cười, chẳng qua nhìn thấy mèo nhỏ nằm trong lòng, đột nhiên nghĩ đến chàng thiếu niên nói muốn sinh mèo nhỏ với cô, cô không biết nên ôm mèo vào lòng hay là quẳng nó ra ngoài.
“Meo ~”
Sau khi hung dữ với gối ôm xong, mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn Quý Hạ, cúi đầu dịu dàng làm nũng, còn có chút bất an.
Đáng yêu thật sự quá đáng yêu, còn nghiêm túc hít hít cái bụng nữa… Quý Hạ nhìn thấy bé mèo nhỏ đang ở trong lòng mình, trong lòng bỗng nổi sóng.
Cuối cùng trên ghế sô pha mềm mại, cô ôm bé mèo nhỏ, cố chịu thiệt thòi một chút cũng được.
Vân Bạch cảm thấy được Quý Hạ dần thả lỏng, hai lỗ tai nhỏ cũng úp xuống, đầu lệch sang một bên, thân thể mềm mềm lập tức ngồi liệt trong lòng Quý Hạ, vô cũng thoải mái mà “meo meo” hai tiếng.
Vô cùng đáng yêu.
Ai có thể nghĩ được mèo còn có thể biến thành người thế này chứ, khi Quý Hạ vừa thấy nó dễ thương, lại không nhịn được mà nhớ đến lời bé mèo nhỏ nói trước đấy.
Quả thật.
Chờ sau khi xem TV xong, lúc tối đi ngủ, mèo nhỏ này cũng không chịu thành thật.
Chắc là biến thành dáng vẻ bé mèo nhỏ để hưởng ít lợi lộc đây, dù biết là như thế nhưng Quý Hạ vẫn thấy mềm lòng, vì thế ban đêm lúc vào chăn nằm cũng là dáng vẻ thế này.
Không để anh đến ngủ trong chăn thì anh sẽ ngồi xổm dưới chân giường, cúi đầu xuống, dáng vẻ như đang bị toàn thế giới ruồng bỏ.
Tuy biết đây là một con mèo nhỏ đầy mưu mô, dáng vẻ đau khổ này không biết có bao nhiêu phần giả vờ, bao nhiêu phần là thật đây.
Nhưng dáng vẻ làm nũng lại mềm mại, yếu ớt như thế này, đến tận lúc nhắm mắt ngủ Quý Hạ cũng không yên lòng được.
“Có trở về ngủ hay không đây?”
Bây giờ cuối cùng Quý Hạ cũng rút ra được bài học không dám để anh tùy tiện biến trở về thành người nữa.
Vừa nói xong lời này thì cô xoay người lại, ôm lấy chăn, tóc đen xõa dài phía sau người, tắt đèn ở đầu giường, cố gắng hết sức để tỏ ra dịu dàng.
“Meo.”
Mèo nhỏ nhịn không được mà kêu vài lần.
Sau đó nó cúi đầu, thân thể nhỏ bé cuộn tròn lại, biến bản thân mình thành một quả bóng lông màu cam trắng, cứ như thế mà cuộn tròn ở cuối chân giường.
Dáng vẻ kiểu như muốn nói là anh sẽ ngủ trong tư thế này đấy.
Hai nhúm lông nhỏ trên lỗ tai run run lên, không chút động tĩnh nào.
Quý Hạ:…
Cô hoàn toàn không có cách gì với anh nữa rồi.
Nhưng để anh phải ngủ dưới chân giường…
Tuy mèo nhỏ có đôi khi sẽ tùy ý tìm đại một chỗ nào đó để nằm xuống ngủ.
Nhưng bên trong vẫn là một chàng trai nhỏ, vẫn khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Quý Hạ nhấc chăn lên, có chút bất đắc dĩ nói.
“Đi lên đi, không được biến trở về thành người đâu đấy.”
Lỗ tai của mèo nhỏ lập tức dựng thẳng đứng, chớp chớp mắt quay sang nhìn cô, nhưng cũng chỉ hai giây thôi cái bánh bao màu cam trắng bằng nhung kia đã đến bên cạnh gối của Quý Hạ cuộn người lại.
Khiến cho người ta có cảm giác --- âm mưu này đã lên kế hoạch từ sớm rồi.
Quý Hạ thở dài một hơi.
“Thật không có cách nào với em.”
Sao lại dính người thế chứ, hành vi này của anh, nếu để người khác thấy được có phải sẽ bị kêu là lưu manh hay không?
Quý Hạ chọc chọc mũi anh, nhìn cái bánh bao bằng nhung bình thường mình thương yêu rồi cuối cùng lại là dung túng.
Cô lấy bao gối phủ lên trên người anh, rồi cũng nằm xuống ngủ.
Tuy hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không ngờ được, nhưng lúc nghỉ ngơi cũng không có chuyện gì khác xảy ra.
Quý Hạ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bức màn đã kéo xuống, chỉ còn mỗi ánh trăng chiếu vào.
Vốn dĩ chú mèo đang cuộn tròn người lại, nhưng nó đã dùng móng vuốt của mình để tắt đèn đầu giường đi, sau đó nhẹ nhàng nhảy đến cạnh Quý Hạ cúi đầu, dùng lông mềm của mình cọ cọ má của cô.
Đôi mắt mèo trong đêm tối tỏa sáng rực rỡ.
Nắm tay cũng cho anh nắm, ôm cũng để anh ôm, hôn môi gián tiếp cũng làm rồi, giường cũng đã lên…
Còn nói không thích anh.
Hai lỗ tai nho nhỏ của mèo con run lên.
Nghe nói mèo nhỏ phải chủ động dính người mới khiến người ta càng ngày càng thích.
Bây giờ Hạ Hạ chưa muốn thừa nhận, chắc là do anh chưa đủ dính người nhỉ?
Hai lỗ tai của Vân Bạch lập tức dựng thẳng lên, cúi đầu meo một tiếng, sau đó dựa sát đầu nhỏ vào bả vai Quý Hạ rồi lập tức chui vào.
Không thấy thân đâu nữa, chỉ còn lộ ra một cái đầu lông nhỏ ở ngoài chăn.