Câu Trả Lời Của Tôi Trên Zhihu Bị Bạn Trai Phát Hiện

“Để em chờ lâu, thật ngại quá.” Thấy Từ Thanh Tranh đang ngồi ngẩn người dưới lầu, Kỳ Gia áy náy bước lên nói.

Từ Thanh Tranh đứng lên cười nói: “Không sao đâu ạ. Học trưởng có việc bận mà, em cũng đợi không lâu lắm.”

Từ Thanh Tranh phủi phủi quần áo, bước về phía Kỳ Gia, “Quang cảnh quanh đại học F cũng không tệ, học trưởng đã từng dạo xung quanh đây lần nào chưa?”

“Đã từng rồi.” Kỳ Gia trả lời, lúc mới nói chuyện yêu đương với Phó Tư Diễn, hắn đã từng lôi kéo cậu đi thăm xung quanh đại học F.

Từ Thanh Tranh gật gật đầu, đột nhiên kéo ống tay áo Kỳ Gia, tinh nghịch hỏi: “Học trưởng đã hết bận chưa, buổi chiều anh có bận gì không ạ?”

“Buổi chiều anh phải về nhà, anh…” Kỳ Gia mới nói được một nửa thì liền nghe thấy âm thanh của Phó Tư Diễn từ phía sau truyền đến.

Kỳ Gia vừa quay đầu lại thì đập vào mắt là sắc mặt lạnh tanh của Phó Tư Diễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Từ Thanh Tranh đang kéo ống tay áo cậu. Theo phản xạ cậu liền dịch người ra bên cạnh. Từ Thanh Tranh cũng không phản ứng lại, vừa quay lại nhìn thì thấy một nam sinh cao lớn anh tuấn bước tới.

“Cậu để quên điện thoại ở bên kia đây.” Phó Tư Diễn đưa điện thoại di động cho Kỳ Gia, cậu vội vàng cầm lấy.

Từ Thanh Tranh âm thâm đánh giá nam sinh trước mặt, hắn và Kỳ Gia là hai thể loại ngoại hình khác nhau. Kỳ Gia thì dịu dàng ấm áp, còn nam sinh này đường nét rõ ràng, tướng mạo cao to, thân hình phong độ tiêu sái. Từ Thanh Tranh đột nhiên nghĩ đừng nói người này là giáo thảo* trường đại học F mà bạn cô nhắc tới đấy nha. 

(*Giáo thảo: từ chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường)

“Là bạn của học trưởng sao ạ?” Từ Thanh Tranh hỏi.


“…Là…” Kỳ Gia cúi đầu, để nói ra hai chữ “bạn anh” trước mặt Phó Tư Diễn mới khó khăn làm sao.

“A, bạn sao?” Phó Tư Diễn cười lạnh một tiếng, vừa định giới thiệu thân phận thật sự của mình với nữ sinh này thì người kia chủ động đưa tay ra giới thiệu: “Chào anh! Em và học trưởng Kỳ Gia là đều cùng học chung trường, hôm nay em theo anh ấy đến trường đại học F dạo một chút ạ.”

“Chung trường sao?”

Từ Thanh Tranh ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu, cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Gia: “Vâng ạ! Em và học trưởng gặp nhau trên xe buýt, rất khéo phải không ạ? Đúng rồi, khéo hơn là giáo viên hướng dẫn của anh ấy lại là bố em, em cũng không ngờ tới luôn.”

Phó Tư Diễn nghe đến câu cuối cùng thì lửa giận đột nhiên nghẹn lại, hắn chợt nghĩ đến những lời Kỳ Gia nói lúc trước, “…Không phải em muốn che giấu gì, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn chưa đủ khả năng phản kháng lại một số vấn đề đúng không nào?”

Đây chính là vấn đề phát sinh mà em ấy nhắc đến sao? Ví dụ như trước mặt tình địch cũng không dám công khai quan hệ.

“Còn anh là…?” Từ Thanh Tranh hỏi.

Phó Tư Diễn nhìn người trước mặt, lần đầu tiên hắn có cảm giác tính hướng của mình lại biến thành thứ khó nói thành lời như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bó tay bó chân như vậy, tất cả chỉ vì một nữ sinh.

Cô bé này thích Kỳ Gia sao? Nếu cô ấy bị Kỳ Gia cự tuyệt liệu có ảnh hưởng gì đến việc học hành của em ấy không? Kỳ Gia sẽ cự tuyệt hay không?



Thời gian dừng lại vài giây, Phó Tư Diễn chỉ nghe thấy tiếng ve kêu trong bụi còn lại đều im phăng phắc. Trước đây trên mạng hắn nói ẩu nói tả trước mặt Kỳ Gia, nói muốn công khai, muốn cho cả thế giới này biết tình cảm của hai đứa, bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Hóa ra tình cảm của hắn lại bồng bột và ngây thơ như vậy.


“Tôi và Kỳ Gia là bạn bè.” Phó Tư Diễn thấy mình tự dưng lại nhỏ bé như vậy, thở dài nói: “Bạn rất thân.”

Kỳ Gia kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Ra là vậy, vậy là may rồi, nếu không biết bao nữ sinh sẽ đau lòng chết mất.” Từ Thanh Tranh giả vờ khóc để chọc Kỳ Gia cười thì phát hiện Kỳ Gia đang mím chặt môi, nhíu mày, nhìn qua thì không mấy vui vẻ.

“Học trưởng, anh làm sao vậy?” Từ Thanh Tranh kéo ống tay áo Kỳ Gia hỏi.

Kỳ Gia ngẩng đầu liếc Phó Tư Diễn một cái, sau đó quay người nói Từ Thanh Tranh: “Đi thôi.”

“Được à!” Từ Thanh Tranh vẫy tay với Phó Tư Diễn, “Hẹn gặp lại anh sau!”

Kỳ Gia không nói gì, Phó Tư Diễn nhìn hai người trước mắt đang sóng vai nhau dưới ánh mặt trời. Đây sẽ là như một bức tranh hoàn hảo nếu người kia không phải là bạn trai của hắn.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Phó Tư Diễn chần chờ một lát rồi nghe máy, đầu dây bên kia vang lên: “Phó ca, anh đang ở đâu vậy? Chương trình của Tiểu Bân bên này xảy ra chút vấn đề.”

“Anh đang ở dưới lầu, lên liền đây.”

“Được rồi, lúc quan trọng đều phải dựa vào Phó ca hết đó.”

Phó Tư Diễn cúp điện thoại, tự ép bản thân không được nhìn nữa nhưng cuối cùng vẫn quay đầu nhìn về bóng lưng của Kỳ Gia. Hình như hai người kia đang nói chuyện với nhau, em ấy đang nói gì Phó Tư Diễn không dám nghĩ tới nữa, quay người lên lầu.


Hắn cưỡng ép bản thân thoát khỏi nỗi buồn trưa nay, ngồi trước máy tính gần mười tiếng. Lý Bân và cả nhóm nhịn không nổi nữa liền ra ngoài ăn cơm, Phó Tư Diễn không chịu đi vẫn khăng khăng ngồi gõ code.

Triệu Ích Lương đóng cửa vừa đóng cửa lại thì lầm bầm: “Phó ca bị làm sao vậy? Lúc sáng quay lại thì mặt đã lạnh tanh rồi, hiện giờ xem chừng như đã phát điên rồi.”

Lý Bân suy nghĩ một chút: “Hay là cãi nhau với Kỳ ca?”

Người bên cạnh phản đối: “Không phải chứ, hai người họ có khả năng sẽ cãi nhau à?”

“Đúng á, hai người bọn họ mặn nồng như vậy mà.”

“Vậy thì vì cái gì vậy…”

Mọi người lắc đầu một cái, không nghĩ ra lý do.

Lúc Phó Tư Diễn về nhà đã là 12 giờ đêm, Kỳ Gia vẫn còn để đèn cho hắn. Hắn tắm rửa sạch sẽ, lúc lên giường thấy Kỳ Gia quay lưng về phía hắn mà ngủ.

“Anh… anh tắt đèn nha.” Phó Tư Diễn cẩn thận nói.

Kỳ Gia không trả lời. Căn phòng nháy mắt chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào. Phó Tư Diễn nhìn sang Kỳ Gia, trước giờ hắn đều ôm Kỳ Gia ngủ, bây giờ trong ngực trống rỗng, không còn thân thể mềm mại kia trong vòng tay làm hắn thấy mất mát thất vọng.

Qua năm phút, Phó Tư Diễn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, sợ sẽ làm phiền giấc ngủ Kỳ Gia, đang định ngồi dậy ra sofa ngủ thì bỗng nhiên Kỳ Gia ôm chầm hắn.

Kỳ Gia chui vào vòng tay Phó Tư Diễn, ôm lấy vai hắn, khàn khàn hỏi: “Anh muốn đi đâu?”


“Không, không…” Phó Tư Diễn lập tức ôm người trong ngực, mùi hương quen thuộc lại tìm đến, Phó Tư Diễn liền cảm nhận được sự sung sướng của việc có lại sau khi mất đi.

“Bạn thân nhất của em…” Kỳ Gia dựa vào vai Phó Tư Diễn, nhẹ nhàng nói: “…có gì muốn nói không đây?”

“Em giận à? Nữ sinh kia không phải là con gái của giáo viên hướng dẫn của em sao? Hình như cô ấy rất thích em, anh sợ anh nói ra thì cô ấy sẽ nói gì đó với bố mình, rồi lỡ ảnh hưởng đến việc học của em.” Phó Tư Diễn buồn buồn nói: “Anh giận sắp chết rồi.”

“Trước đây là ai đã nói với em là giấu bây giờ thì chẳng lẽ phải giấu cả đời sao? Lời này giống như của ai đó nói trên giường đó nha.”

Phó Tư Diễn cúi đầu không nói lời nào, có chút thất vọng, hắn đến cùng vẫn không thể nào đủ sức mang lại cho Kỳ Gia một cuộc sống vô lo vô nghĩ.

“Buồn bực sao?”

“Bảo bối, em…”

“Em trước giờ chưa từng thấy đại thần Phó Tư Diễn sụp đổ như vậy nha, cho nên hôm nay trên đường về, em đã nói với Thanh Tranh…”

Phó Tư Diễn ngạc nhiên, vội vã truy hỏi: “Nói cái gì?”

“Em nói, người ban nãy gặp là bạn trai em, em và cậu ấy đã ở bên nhau được 3 năm rồi, tình cảm cũng rất tốt.”

Phó Tư Diễn đơ người, qua một lúc sau mới choàng tỉnh, vươn tay bật đèn trên đầu giường. Kỳ Gia dựa vào ngực hắn, ngẩng lên cười thật tươi.

“Bảo bối.”     

Kỳ Gia rướn người lên, hôn hắn một cái, cậu còn cố tình liếm nhẹ môi dưới của hắn một cái. Kỳ Gia trêu người kia đến nghiện, bỗng nhiên Phó Tư Diễn đưa tay tiến vào trong quần áo ngủ của Kỳ Gia, thì thầm nói: “Ở chỗ này của anh, em là người quan trọng nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận