Hệ thống im lặng không đáp lời hắn, có lẽ cũng thật sự không biết nói gì.
Oán thán một cách thầm lặng trong lòng, Mộ Minh Trạch bình tĩnh đánh giá xung quanh.
Hắn hiện có thể là đang trốn trong nhà kho của cửa hàng tiện lợi, khá tối.
Tạp âm ngoài kia càng lúc càng lớn, có vẻ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Tình hình trước mắt, cứ lẻn ra theo đường Mộc Hàn tìm được kiếp trước đi, dù có hơi nguy hiểm một chút.
Hắn mở cửa kho đi ra, nhìn đám tang thi mặt mũi vặn vẹo đang dí sát thân hình dị dạng máu me vào lớp cửa kính của cửa hàng.
Hình ảnh kiểu này thật sự kích thích tâm thần mà, có thể bức điên một người bình thường luôn đó.
Nhịn xuống cơn buồn nôn đang trực trào trong cổ họng, khẽ nhẩm tính thời gian trong đầu, Mộ Minh Trạch gỡ chiếc balo quân đội trên vai xuống, nhanh chóng bỏ thức ăn và các vật dụng cần thiết vào.
Hắn cũng không tham lam, chỉ lấy vừa đủ, không thì sẽ cản trở việc di chuyển.
Không thể không nói nguyên chủ thật sự rất thông minh, và cũng rất may mắn, trốn vào được một cửa hàng tiện lợi.
Chuẩn bị xong xuôi, Mộ Minh Trạch cầm lên chiếc gậy bóng chày làm vũ khí tạm thời, chạy vội lên tầng trên trước khi lũ tang thi phá được lớp kính mà tràn vào đây.
Theo nguyên tác, nguyên chủ Mộc Hàn từng kể với nam chính rằng, y tìm ra được một cánh cửa trên tầng thượng cửa hàng, có thể thuận lợi nhảy xuống nóc toà nhà bên cạnh, từ đó đi xuống thang thoát hiểm là có thể chạy thoát.
Nhờ đó mới có thể gặp được nam chính.
Nghe là thấy nguy hiểm rồi, nhưng ngoài cách này ra cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vừa vặn tay nắm cửa, tiếng kính vỡ dưới tầng vang lên, kèm theo đó là tiếng tang thi gào thét, đang men theo mùi người sống mà ồ ạt tràn lên lầu như thủy triều.
Không có thời gian xem xét tình hình, hắn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía lan can đối diện, vừa gào thét trong đầu: "Hệ thống, tình huống tầng thượng bên cạnh!"
"Báo cáo, tầng thượng không có dấu vết tang thi." Nó còn tri kỉ nói: "Với tốc độ của kí chủ hiện tại, khoảng cách từ toà nhà này đến toà nhà bên cạnh vừa đủ để có thể nhảy qua."
"Cám ơn." Mộ Minh Trạch cũng không lo lắng lắm, dựa theo nguyên tác thì hẳn hắn có thể nhảy qua được.
Hắn chỉ lo thời gian hắn lấy đồ lâu hơn so với nguyên chủ, có thể phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn mà thôi.
Mắt thấy lan can bằng sắt rỉ chỉ cao tới đầu gối ngày càng gần, hắn cố gắng hít sâu một hơi, bình ổn hơi thở, giẫm mạnh một phát, cả người bay lên không trung.
Đám tang thi bên dưới nghe thấy tiếng động, đồng loạt ngẩng đầu gào thét.
Cùng lúc đó từ cánh cửa toà nhà hắn vừa rời đi, từng con từng con tang thi lao ra ngoài, tiếng gầm gừ gào thét hoà thành một với đám bên dưới, kích thích tâm trí hắn tới cực hạn.
Hắn lăn mấy vòng nặng nề, tiếp đất một cách đau đớn.
Mộ Minh Trạch nằm vật cả ra, thân thể và cả thần kinh vì chịu tác động quá lớn mà đau nhức không ngừng, giống như mới vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng.
Đợi hơi thở bình ổn trở lại, Mộ Minh Trạch chật vật đứng lên, đi tới lối thoát hiểm, nơi này không thích hợp ở lâu.
Vừa đi hắn vừa hỏi trong đầu: "639, có thể xác định được vị trí nam chính không?" Cốt truyện hệ thống đưa ra khá mơ hồ, không chỉ rõ chỗ của nam chính
"Có thể." Dứt lời, trước mặt Mộ Minh Trạch hiện ra màn hình hệ thống, trên đó hiển thị tấm bản đồ đơn giản.
Vị trí nam chính là một chấm đỏ cách đó khá gần.
Dù chỗ đó cách đây không xa, nhưng đi bộ tới đó cũng thật không dễ dàng gì.
Cảnh tượng khi nãy nghĩ thôi cũng thấy sợ, mà đi xe thì sẽ phát ra tiếng ồn, khi xuống xe bị tang thi bao vây sẽ khá phiền toái, đành phải lén đi thật cẩn thận vậy.
Mộ Minh Trạch quyết định xong giải pháp, tăng nhanh bước chân ra khỏi toà nhà, vừa cố gắng không phát ra âm thanh vừa nâng mức độ cảnh giác lên cao nhất, khẩn trương đi về phía chấm đỏ trên bản đồ.
- -------
Lam Bính vừa hoàn thành một dự án lớn, cũng được công ty mình hằng mong muốn nhận làm thực tập, lại vừa trùng ngày được phát lương làm thêm và thưởng tháng nữa chứ.
Anh cảm thấy hôm này đúng là quá tuyệt vời.
Giờ chỉ cần đặt lưng ngủ một giấc tới sáng, thì còn gì bằng nữa.
Nhưng đến khi nằm xuống, anh lại vì hưng phấn mà không ngủ được, thật sự không có chút tiền đồ nào mà.
Anh ngồi dậy, tính đi uống chút nước cho dễ ngủ.
Bỗng ngoài cửa vang lên những âm thanh lộc cộc hỗn loạn, giống như tiếng một người phụ nữ mang cao gót uống say đang đi.
Xen lẫn trong đó là mấy tiếng như kéo lê vật thể gì đó, và một vài tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Thật náo nhiệt, lại khiến lòng anh bất an đến lạ.
Xem nhẹ cảm giác nôn nóng trong lòng, Lam Bính lấy trong tủ lạnh một chai nước, uống một hơi.
"Giờ là mấy giờ rồi, ồn ào cũng có chừng mực thôi chứ." Anh vừa vặn lại nắp chai, vừa tự khẽ nói.
Một tiếng hét bén nhọn vang lên, hắn giật mình làm rơi chai nước xuống sàn.
"Có quỷ! Cứu mạng!" Sau đó là những tiếng hét liên tiếp, tiếng chạy, tiếng kính vỡ...càng lúc càng nhiều, càng lớn.
Sau đó, căn phòng của Lam Bính mất điện.
Mất điện cả toà nhà, trực giác giúp anh nhận thấy có gì đó không ổn.
Anh nhẹ chân lại gần cửa sổ, lý trí không đi ra ngoài xem tình huống lúc này.
Vén rèm nhìn ra ngoài, đường phố tối đen, có rất nhiều người, dáng đi kì quái, khập khiễng và chậm chạp bước đi.
"Thật kì quái." Đôi lông mày anh nhíu chặt lại với nhau, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cửa phòng anh đột nhiên bị gõ mạnh, tiếng nói gấp gáp bên ngoài truyền vào, là một giọng nữ: "Có ai trong đó không? Làm ơn giúp tôi với!"
Đôi mày Lam Bính vẫn chưa giãn ra.
Anh cố giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, đi vào bếp, cầm lấy con dao trên bàn, sau đó mới cảnh giác đi ra cửa.
Tiếng đập càng lúc càng mạnh, như muốn phá cửa xông vào luôn vậy, cho thấy trạng thái người ngoài cửa không tốt lắm.
Dấu con dao sau lưng, Lam Bính mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ, tóc bù xù, quần áo lộn xộn, chật vật không thể tả.
"Anh...làm ơn giúp tôi với,...làm ơn cho tôi vào,...giúp tôi với...." Người phụ nữ thấy có người mở cửa, vẻ mặt vừa vui mừng vừa hoảng loạn, nôn nóng như muốn chui vào nhà luôn vậy.
"Này cô, trước hết bình tĩnh lại đã.
Xảy ra chuyện gì ngoài đó vậy." Anh đưa mắt nhìn hành lang tối đen, bóng tối che khuất làm anh hơi không nhìn rõ.
Tinh thần người phụ nữ như hỏng mất, vừa khóc vừa nói: "Quỷ...rất nhiều quỷ! Chúng đuổi theo tôi,...cắn tôi mất rồi.
Không được! Chúng đang tới...!Cho tôi vào...!Cho tôi vào!"
Lam Bính đang không biết phải làm sao thì tiếng la hét chợt ngừng lại.
Anh cúi xuống nhìn, thấy người phụ nữ đang cuối đầu, im bặt.
Hơi ngạc nhiên: "Cô gì ơi, cô có sao kh..."
Lời còn chưa dứt, người kia ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu, làn da trắng xanh như xác chết, bong tróc thành mảng rơi xuống, há cái miệng rộng để lộ hàm răng như mãnh thú cắn về phía anh.
Lam Bính cả kinh, bản năng đem dao chặn lại hàm răng sắt nhọn kia.
Người phụ nữ như phát điên, bàn tay với những ngón tay dài nhọn nhào về phía anh.
Người này rõ ràng là phụ nữ, lại có sức mạnh hơn cả anh.
Ngay lúc anh sắp không chống đỡ được, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên.
Anh ngớ người, bị một bàn tay lạnh lẽo mạnh mẽ kéo vào phòng, sau đó cửa đóng lại.
Lam Bính chỉ thấp thoáng thấy người phụ nữ nằm trên hành lang, rồi bị cánh cửa che khuất hoàn toàn.
Bàn tay đang nắm cổ tay anh thả lỏng rồi buông ra, anh đưa mắt nhìn người vừa cứu mình.
Ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ, bị mây mờ bao phủ nên trở nên có hơi tối, một đôi mắt xám bạc, như viên ngọc được kết tinh từ ánh trăng ngoài kia, lạnh lẽo, sắt bén, đang nhìn lại anh.
"Thật đẹp." Lam Bính vô thức khẽ lầm bầm.
"Cậu nói gì cơ? Không phải là bị doạ ngốc rồi chứ?" Người sở hửu đôi mắt kia lên tiếng hỏi.
Giọng nói quen thuộc làm anh khôi phục tỉnh táo, nhìn kĩ cái người nửa ẩn trong bóng tối phía đối diện, bất ngờ bật thốt lên:
"Anh Mộc Hàn, sao anh lại ở đây?".