Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác


Lần cuối cùng một thiên hà bị xâm chiếm là gần hai mươi năm trước, thiên hà Tanda với sự hiệp trợ của người Incyte đã muốn thôn tính các thiên hà lân cận khác.
Kết quả của trận chiến đó thật thảm thiết, cả hai đều bị tổn thất nặng nề.

Người dân của hành tinh Tanda trực tiếp biến mất, bỏ lại hành tinh quê hương để chạy trốn.
Rất nhiều chiến sĩ, trong đó có Tư Huỳnh đã mất trong trận chiến đó.

May mà dân số của thiên hà này đông đảo, chỉ một khoảng thời gian ngắn đã khôi phục lại sức sống.
Ngay khi gửi đi thông báo khẩn cấp, quân đội của mỗi hành tinh bắt đầu triển khai ngay lập tức.
Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức khẩn cấp, Tập Uyên vẫn thấy nghi ngờ: "Liệu tin tức này có đáng tin không?"
Hắn vẫn nhớ thống lĩnh Tư của hành tinh Harlem đó, không phải là người tốt hẳn, người Incyte cũng từng liên lạc với ông ta, ông ta không kìm được dụ dỗ bèn cấu kết với chúng, rồi nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì đó thì chẳng có gì là bất ngờ cả.
Tư Tuân nói: "Tư Hạ Phổ sẽ không làm vậy, tin tức này đáng tin cậy."
Dạo trước, Tư Hạ Phổ đối địch với y ở khắp nơi, nhưng trong chuyện này thì ông ta sẽ không đánh mất giới hạn của mình.
"Được." Tập Uyên dựa tường, đeo một chiếc tai nghe nhỏ vào xương tai, "Tôi đón Nguyễn Thu về trước."
Tin tức này chưa thông báo cho dân chúng, nó sẽ được phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, khi đó mọi hoạt động sẽ tạm dừng, bao gồm cả đi học và đi làm.
Một tiết học nữa kết thúc, Tập Uyên đeo mặt nạ xuất hiện ở cửa phòng học.
Nguyễn Thu nhận được tin nhắn của hắn từ trước, thu dọn sách vở, mặt không đổi sắc bước ra khỏi lớp.
Tư Tuân đã xin nghỉ giúp cậu, buổi chiều mới thông báo cho mọi người để tránh gây hoảng loạn.

Nếu bây giờ cậu muốn rời đi thì phải đi một cách lặng lẽ.
Dù cậu đi đến đâu, phía sau sẽ luôn có quân Liên Minh đi theo.


Có học sinh thấy Nguyễn Thu cùng vài người quân Liên Minh xuống lầu mà cũng không nghi ngờ gì.
Về tinh hạm, Nguyễn Thu âu lo hỏi: "Tình huống nghiêm trọng lắm ạ?"
"Vẫn chưa chắc, hành tinh Harlem đang điều tra." Tập Uyên tháo mặt nạ xuống, kéo vách ngăn cửa sổ phòng nghỉ xuống che lại, "Để đề phòng, tụi mình nên về trước."
Kẻ xâm chiếm thiên hà vào thời điểm này rất có thể là người Incyte, và cũng có lẽ chúng đang nhắm vào Nguyễn Thu.
Lần này, không biết chúng sẽ tìm chủng tộc ngoài thiên hà nào đó để hợp tác hay chiến đấu một mình nữa.
Nói chung sự an toàn của Nguyễn Thu rất quan trọng.

Đưa cậu đi trước cũng là để bảo vệ học viện và những người xung quanh, và tránh có ai đó muốn làm tổn thương cậu vào lúc này.
Nguyễn Thu ngồi trên sô pha nhỏ, cúi đầu nắm chặt ngón tay: "Dạ."
Dạo này cậu không nằm mơ nữa nên không biết liệu người Incyte có tấn công lần nữa theo cốt truyện của nguyên tác hay không.
Tập Uyên đóng vài cửa sổ lại rồi quay về bên cạnh Nguyễn Thu.
Hắn thuần thục ôm Nguyễn Thu sang hắn, nắm lấy lòng bàn tay mềm mại hôn lên: "Tụi mình sẽ quay về sau."
Bây giờ không phải giờ đón cậu mỗi ngày, tinh hạm đã rời khỏi học viện, không cần phải vội.
Hai người ở riêng trong phòng nghỉ của tinh hạm, đây là lúc Nguyễn Thu thường hay thả lỏng, ở đây cậu không cần đọc sách và làm bài tập, hay gặp gỡ nói chuyện với người khác.
Nguyễn Thu ôm Tập Uyên, nói "dạ".
Cậu vùi mặt vào ngực hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp quen thuộc, tâm trạng dần dần tốt hơn.
Các cấp dưới trong khoang điều khiển được lệnh đi đường vòng, thời gian về dự kiến tăng thêm hai mươi phút.
Nguyễn Thu an tĩnh vô cùng, coi Tập Uyên như một chiếc gối ôm lớn hình người.
Cậu ngẩng đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết ấn trên yết hầu Tập Uyên.
Để ngụy trang, Tập Uyên không còn dùng băng quấn lại vết sẹo nữa mà đeo một lớp mặt nạ chỉnh sửa khuôn mặt, cũng sẽ che lại vết sẹo.
Bây giờ hắn tháo mặt nạ ra, vết sẹo cũng lộ ra.
Mỗi lần Nguyễn Thu nhìn thấy vết sẹo trên người hắn đều sẽ thấy đau lòng.

May mà hắn không cần phải sống cuộc sống như trước nữa, cứ ở hành tinh chính cũng khá tốt, để Khang Song Trì đảm nhận vị trí thủ lĩnh tạm thời, làm cũng khá tốt.
Nguyễn Thu từ từ đến gần, hôn lên yết hầu của Tập Uyên.
Tập Uyên cúi đầu hôn lấy cậu rồi lại dứt ra: "Em có chuyện gì muốn nói cho anh nghe không?"
Lông mi Nguyễn Thu khẽ run lên, im lặng không nói.
Cậu có nằm mơ vài lần, nhưng hình như Tư Tuân không để tâm lắm, hoặc y coi trọng những thứ hữu hình hơn.
Tập Uyên thì khác, hắn có thể chắc chắn rằng bức ảnh của cha Nguyễn Thu chính là người cậu đã mơ thấy, dù không có ai tiết lộ với cậu.
Trước đó Nguyễn Thu đã nhắc hắn không được dùng thuốc ức chế nữa.

Tuy cậu không nói rõ ra cũng không nói đến người Incyte, nhưng trực giác của Tập Uyên mách bảo rằng chuyện này không bình thường.
Mỗi trạng thái tỉnh dậy sau một giấc mơ của Nguyễn Thu không thể nào là giả được, cậu thật sự mơ thấy chuyện gì đó chứ không phải thông qua giấc mơ để bày tỏ bất kỳ suy nghĩ hay ý định nào với họ.
Tập Uyên nhớ đến một hành tinh mà hắn từng đến, nơi đó có một nghề tương tự như phù thủy, nghe nói có thể đoán trước một phần tương lai.
Nghe thì rất thần bí, nhưng hắn chẳng tin.

Sau đó phù thủy bị lộ, quả nhiên là một kẻ lừa đảo.
Nhưng Nguyễn Thu có một nửa huyết thống của chủng tộc ngoài thiên hà, có lẽ cậu thực sự có năng lực này thì sao?
Hoặc giả, mười tám năm trước khi cậu được tìm về đã xảy ra chuyện gì đó, tình cờ cho cậu biết về thuốc ức chế và bức ảnh, và có thể còn một số chuyện khác nữa.
Chỉ là cậu quên mất rồi, không biết cảnh trong mơ là những ký ức đã qua của cậu.
Bất kể là suy đoán nào đi nữa, có lẽ Nguyễn Thu có chuyện gì đó giấu hắn và Tư Tuân.
Sau khi tận mắt nhìn thấy ảnh của cha mình, Tập Uyên đã hỏi cậu nhưng cậu không chịu nói.
Tập Uyên sẽ không ép buộc cậu, nhưng gần đây cảm xúc của Nguyễn Thu không ổn, thường xuyên thất thần, trông như đang có tâm sự.
"Anh sẽ giấu giúp em," Tập Uyên ôm chặt Nguyễn Thu, rũ đôi mắt đen lay láy, "Không cho cậu em biết."

Hắn cố tình đè thấp giọng, vừa dịu dàng vừa trầm thấp, tựa như chỉ là bí mật nhỏ giữa cả hai.
Nguyễn Thu do dự, đầu ngón tay cuộn tròn rồi lại thả ra, nắm huy chương khâu trên tay áo Tập Uyên.
Tập Uyên kiên nhẫn đợi.

Hồi lâu sau, Nguyễn Thu ấp úng nói: "Thật ra..."
Cậu ghé sát vào tai Tập Uyên rồi nói nhỏ bên tai hắn: "Trước khi đến đây em đã chết một lần rồi."
Hô hấp của Tập Uyên ngưng lại, vòng tay ôm lấy Nguyễn Thu càng siết chặt hơn.
Mở lời được thì phần sau sẽ suôn sẻ hơn, Nguyễn Thu lại nói: "Người em mơ thấy hình như là...!Mọi người phiên bản khác."
Cậu muốn nói rằng mình mơ thấy một quyển sách, nhưng lời đến bên miệng thì lại thay đổi.
"Anh," Nguyễn Thu thấp thỏm hỏi: "Anh tin em không?"
"Tin chứ."
Tập Uyên trả lời không cần nghĩ ngợi, hắn thở nặng nề, kiềm chế dịu dàng hôn lên má Nguyễn Thu: "Sao em lại chết?"
Mặt hắn âm trầm: "Ai làm?"
Nguyễn Thu ngây người, vội vàng giải thích: "Không...!Em bị bệnh, bệnh rất nặng."
Cậu không ngờ rằng Tập Uyên quan tâm đến chuyện này nhất, không những nỗi thấp thỏm biến mất mà còn thấy vui vui.
"Em thấy mình rất may mắn vì đã sống được đến giờ," Nguyễn Thu ôm hông Tập Uyên, tựa cằm lên ngực hắn, "Bây giờ em rất khỏe mạnh nên anh đừng lo cho em."
Cậu muốn kể cho Tập Uyên nghe kiếp trước mình bị bệnh gì, nhưng lại không nhớ nổi.
Nguyễn Thu khẽ cau mày, vẻ mặt dần mờ mịt.
Rõ là cậu ở bệnh viện lâu dài, quen biết rất nhiều bác sĩ và y tá, cũng ở chung phòng với một số bệnh nhân lâu năm.
Phải chăng kể từ khi cậu sống lại đã quá lâu, tất cả những ký ức ấy đã phai nhạt.
Nghe vậy, sắc mặt Tập Uyên dịu đi một chút.
Quả thực hắn không hề nghi ngờ sự chân thật, hắn chỉ quan tâm đến việc Nguyễn Thu đã chết một lần.
"Có đau không em?" Tập Uyên hỏi, "Có khó chịu không?"
Nguyễn Thu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu đáp: "Không đau ạ, hơi khó chịu một chút, em không thể đi đâu được, không có tự do."
Dứt lời, cậu chợt nhớ đến bể nước Tư Tuân sai người mang về từ căn phòng đá ở hành tinh Lorens.

Tư Tuân nói bể nước là máy duy trì sự sống, theo thời gian ghi trong nhật ký của Tư Huỳnh thì cách sinh cậu ra khác với người thường.
Sau đó không điều tra ra thêm tin tức gì nữa, sức khỏe của Nguyễn Thu cũng ngày càng khỏe mạnh nên việc điều tra chuyện này cũng không giải quyết được thêm gì.
Nguyễn Thu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vẻ mặt trông càng ngơ ngác, thoạt trông bối rối.
Tập Uyên ngỡ là cậu đang nhớ lại quá khứ, nghĩ đến mấy chuyện không vui nên vỗ lưng cậu vỗ về: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Nguyễn Thu gật đầu thật nhẹ, tạm thời quên đi mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Tinh hạm đã đến nơi nhưng Tập Uyên không hạ cánh, nên đành tiếp tục lượn vòng gần đó.
Tập Uyên muốn hôn Nguyễn Thu nhưng lại không nỡ hôn mạnh lên môi cậu, âu yếm vuốt ve gò má của cậu: "Tên Lục Cực kia..."
Hắn đổi chủ đề, giọng lạnh lùng cứng rắn: "Anh sẽ giết cậu ta."
Nguyễn Thu nói mơ thấy bọn họ phiên bản khác, Tập Uyên tự động hiểu đó là điềm báo, thuốc ức chế và bức ảnh cũng có thể giải thích được.
Mà thân phận của Lục Cực khỏi cần nói cũng biết, chắc chắn cậu ta đã làm đủ loại chuyện xấu, là một kẻ độc ác vô cùng, nếu không mấy lần trước Nguyễn Thu mơ thấy cậu ta, sao lại sợ hãi đến thế, còn vẽ mặt cậu ta nữa kìa.
Bây giờ Lục Cực đang sống trên một hành tinh ổ chuột, kiếm sống bằng nghề sửa chữa thiết bị điện và bán linh kiện, trông như không uy hiếp được gì, hoặc là do cậu ta đã thay đổi, hoặc cậu ta lòng dạ thâm sâu nhưng luôn ngụy trang.
Tập Uyên rốp rẻng suy nghĩ kỹ càng, ý định giết Lục Cực ngày càng mãnh liệt.
"Nhưng anh ấy đã khác trước kia, anh ấy không làm gì cả," Nguyễn Thu nghiêm túc nói: "Anh đã hứa với em là không giết người lung tung rồi mà."
Lần này Lục Cực không có tinh thần lực, cuộc sống cũng khác hẳn, cậu ta chỉ giống một người qua đường bình thường.
Tập Uyên trầm mặc, kiên nhẫn hỏi: "Vậy trước đây hắn đã làm gì?"
Nguyễn Thu lảng sang chuyện khác: "Lần sau em kể cho anh nghe...!Giờ em khát nước quá, muốn uống nước cơ."
Nếu Tập Uyên biết Lục Cực từng là đối thủ của hắn và Tư Tuân, còn lấy đi Bạch Điểu thì...
Nhỡ đâu hắn thật sự không kìm được mà giết chết Lục Cực thì phải làm sao đây? Thế là Nguyễn Thu quyết định hôm nay chờ hắn hết tức rồi nói tiếp.
Tập Uyên đáp "được" nhưng vẫn không buông Nguyễn Thu ra, bế cậu đến chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, rót nước vào ly rồi từ từ đút cậu uống.
Tinh hạm lượn có một vòng mà Đường Khiêm gửi tin nhắn thúc giục tận hai lần, Tập Uyên nhìn đồng hồ, đành bảo tinh hạm hạ cánh.
Nguyễn Thu bước ra khoang điều khiển, nhìn thấy một chiếc tinh hạm mới đậu ở khu neo đậu, cùng với hai bộ cơ giáp một đen một trắng trông quen quen đứng lặng ở trung tâm.
Cậu nhìn về phía lối ra thì thấy cặp song sinh đứng bên cạnh Đường Khiêm.
Họ về lại viện nghiên cứu để kiểm tra thể chất, bây giờ đã về rồi.
Trong giai đoạn đặc biệt này, Tư Tuân cho phép họ sử dụng cơ giáp dưới sự giám sát của quân đội Liên Minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận